Một hơi thở âm u lạnh lẽo không biết từ nào nào tản ra, bóng đèn trên trần nhà lóe lên, sau đó chớp tắt vài cái,tách tách, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, kho hàng đã bị phong tỏa, nhưng bọn họ lại cảm giác được có một cỗ lực lượng của bóng đêm đang tới gần.
Đám tay sai suốt ngày dấn thân vào nguy hiểm nên rất mẫn cảm với điều này, đặc biệt là loại cảm giác sởn gai ốc như vậy….Quan sát hết trái lại phải, nhưng vẫn chưa tìm thấy thứ gì, “Cái gì vậy?” Có người chỉ vào Vu Duy Thiển.
Bóng đen trên người hắn càng lúc càng tối, đèn vẫn còn sáng nhưng một mình hắn lại đứng trong bóng tối, chiếc bóng từ trên người hắn thoát ra ngoài, giống như một giọt mực lan tràn trên trang giấy trắng, sắp sửa thẩm thấu mỗi một ngóc ngách….
Vết thương trên người của Vu Duy Thiển bắt đầu khép lại, hắn đứng giữa vũng máu của mình, máu tươi dưới chân bị hấp thu, bóng đen càng lúc càng lớn, từ xung quanh hắn bắt đầu khuếch trương ra ngoài, sắc mặt của hắn không hề thay đổi mà chỉ nhìn xung quanh, giọng nói thản nhiên mỉa mai cùng với hàng lông mày đang nhướng lên. Con người luôn hy vọng viễn vông đối với những thứ không thuộc về mình, cũng không lo lắng bản thân mình có thể thừa nhận hay không.
James W.Locke quên cả tình cảnh hiện tại, hắn nghiêng ngả lảo đảo, trên nét mặt già nua lấp đầy nỗi sợ hãi, “Là cái quái quỷ gì vậy? Hắn muốn làm cái gì?”
Bị bóng tối bao vây, nam nhân mặc áo đen nhếch môi mỉm cười, ý cười lạnh lẽo như tử thần vẫn thường lộ ra vào những giây cuối cùng, “Chẳng phải các ngươi rất muốn hay sao?” Hắn nâng tay, “Nếu các ngươi muốn thì ta sẽ cho các ngươi.”
Bất tử không phải là đặc ân của thượng đế, mà là lời nguyền của ma quỷ, đáng tiếc không ai tin điều này….
Bóng đen đột nhiên thu nhỏ lại, ánh đèn lúc sáng lúc tối không ngừng lắc lư, bỗng nhiên toàn bộ bị dập tắt, ngay cả một tia sáng cũng không có, những tiếng kêu gào khủng bố không giống người đột nhiên nổ tung, “Không – cứu ta – a a a a a a a–”
Có chuyện gì đó đã xảy ra, tất cả mọi người đều biết nhưng không ai biết rõ là cái gì, “Cái gì vậy?”
“Đừng tới đây!” “Không—–” Trong tình cảnh cực độ sợ hãi, bản năng của con người là tự bảo vệ chính mình, đám tay sai của Habinou và thủ hạ của nhà W.Locke hướng xung quanh nổ súng, tiếng súng nổi lên bốn phía, trong nỗi sợ hãi vô hình là những tiếng kêu gào thảm thiết tràn ngập trong không khí….
Ngay lúc này Lê Khải Liệt cảm giác có người tiếp cận, “Là ta.” Giọng nói quen thuộc, Vu Duy Thiển nắm lấy tay hắn, hai người tùy tiện tìm một cái thùng côngtenơ, vì để tránh đạn, bọn họ chui vào bên trong ẩn nấp.
Đóng cửa lại, Vu Duy Thiển xoay người chuẩn bị mở miệng thì đôi môi đang hé mở lại bị tập kích đột ngột, Lê Khải Liệt không hỏi một câu nào mà chỉ ôm chặt lấy hắn.
Nụ hôn đau đớn mang theo mùi máu tanh tiến vào khoang miệng của hắn, từ khoang miệng đến đầu lưỡi, cảm giác bị tê liệt, nỗi đau trên người tựa hồ cũng không mãnh liệt như cảm thụ ngay hiện tại, Lê Khải Liệt vừa hôn vừa đưa tay vén áo choàng của hắn lên, luồn vào bên trong áo sơ mi rồi sờ soạng, Vu Duy Thiển khó khăn mà dời môi, thở hổn hển hỏi, “Làm gì?”
“Mặc kệ như thế nào, muốn làm cũng sẽ không làm ở trong này, ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi có bị gì hay không mà thôi.” Bàn tay của Lê Khải Liệt chậm rãi chuyển động trước ngực và bụng của Vu Duy Thiển, sau đó hắn dựa vào vai của Vu Duy Thiển mà cười khẽ, “Thất vọng hay sao?”
Lúc này mà còn có tâm tình để nói đùa, Vu Duy Thiển đẩy hắn ra, vốn tưởng rằng Lê Khải Liệt có thể tự mình đứng vững, không ngờ đối phương lại lui về sau vài bước, dựa vào vách côngtenơ rồi chậm rãi ngã xuống.
“Hey!” Đáy lòng của Vu Duy Thiển trầm xuống, tiếng la khẩn trương cùng tiếng va chạm với kim loại trong thùng côngtenơ giao hòa vào nhau, Lê Khải Liệt không đứng lên mà chỉ cầm lấy bàn tay đang duỗi ra của Vu Duy Thiển rồi kéo hắn ngã xuống đất, sau đó đè lên người Vu Duy Thiển, trong không khí oi bức tràn ngập mùi máu tanh, còn có tiếng thở dốc của Lê Khải Liệt, giống như ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được rõ ràng.
Hắn ôm Vu Duy Thiển, cho dù bả vai bị thương nặng nhưng vẫn không buông ra, cứ như vậy mà ôm chặt, Vu Duy Thiển không thể xác định tâm tư của Lê Khải Liệt lúc này là như thế nào, đang suy nghĩ cái gì?
“Buông ra, để ta xem vết thương của ngươi.” Tay hắn vừa chạm vào bả vai của Lê Khải Liệt thì đã thấm ướt máu tươi, trong khi đôi tay đang ôm chầm lấy hắn vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí càng lúc càng chặt, giọng nói dừng bên tai mang theo ý tứ thâm trầm khó lường, “Bên ngoài là cái gì?”
“Ngươi đã từng hỏi Bode, ắt hẳn đã biết thân phận ban đầu của ta.” Vu Duy Thiển chạm vào máu tươi ở trên bờ vai và sau lưng của Lê Khải Liệt, nghĩ đến Lê Khải Liệt liên lụy vào chuyện này, hiện tại không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, trong lời nói có chứa một chút lo lắng và cảnh cáo, “Ngươi để ta chữa thương cho ngươi trước, sau đó chúng ta mới nói tiếp.”
“Không, ngươi không nói thì ta sẽ không đứng lên.” Cố ý dùng thân thể đẫm máu để uy hiếp, Lê Khải Liệt dùng toàn bộ sức lực mà đè lên người Vu Duy Thiển, động tác cứng rắn cùng lời nói nhẹ nhàng hoàn toàn tương phản, trong khi ý cười tràn ngập tính nguy hiểm lại mang theo cảm giác bạo lực, “Duy yêu, nói cho ta biết đó là cái gì?”
Nụ cười lạnh lùng cuồng bạo, đây là dự báo Lê Khải Liệt sắp sửa nổi giận, hắn dùng bả vai bị thương mà đè Vu Duy Thiển, máu loãng trên vết thương trước ngực xuyên qua áo choàng của Vu Duy Thiển, lúc này người nam nhân bị Lê Khải Liệt áp chế lại nổi giận trước, “Ta không nói thì ngươi sẽ không đứng lên? Đừng xem mình là con nít! Lê Khải Liệt! Ngươi muốn chết hay sao?”
Tiếng súng đạn và tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài hòa lẫn thành một trận hỗn loạn, trong khi tiếng rống giận lại chấn động không gian bên trong thùng côngtenơ, Lê Khải Liệt cũng không rãnh bận tâm, giống như toàn thân đã hao hết sức lực, không thể tiếp tục duy trì, hắn dùng tay chân để quấn quanh Vu Duy Thiển, “A, đúng vậy, xem như ta là con nít, xem như ta cố tình gây sự, chỉ khi nào ta sắp chết thì người mới bằng lòng nói ra, có phải hay không?”
Lời nói ác liệt, châm chọc và đùa cợt, Lê Khải Liệt nắm lấy cằm của Vu Duy Thiển. Thoát khỏi nguy hiểm, sau khi tự tay xác nhận Vu Duy Thiển bình yên vô sự thì một loại cảm xúc khác lại chậm rãi nổi lên ở trong lòng, “Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ngươi tính đến bao giờ mới nói với ta? Hay là chưa từng nghĩ rằng sẽ nói ra?”
Trong thùng côngtenơ còn tối hơn bên ngoài, không có một chút ánh sáng, sau một lúc quen dần với bóng tối thì mới có thể nhìn thấy một chút ánh sáng mỏng manh, Vu Duy Thiển ngẩng đầu, hắn nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy trong đôi mắt màu tro lục lóe lên một tia màu đỏ, đôi mắt của Lê Khải Liệt ở trong bóng tối rất giống một con báo đang săn mồi, khuôn mặt nam tính mang theo thịnh nộ cùng ý cười lạnh lùng.
“Nói đơn giản thì nó gọi là thức thần, ở thời đại ban sơ có những nhóm người có được khả năng như thế, những người thông hiểu thuật số có thể làm được những chuyện mà người bình thường làm không được, có thể sử dụng và khống chế lực lượng của thế giới bên kia. Lực lượng vừa rồi người nhìn thấy chính là do ta triệu hồi, đó là oán hận của con người tạo thành ý niệm, vật trung gian chính là máu của ta.”
“Ta nói xong rồi, ngươi nhanh chóng đứng lên để ta chữa thương cho ngươi!” Vu Duy Thiển nói một cách rõ ràng, không hề dừng lại, hắn không muốn lãng phí thời gian vì chuyện này.
Lê Khải Liệt lại hoàn toàn tương phản với Vu Duy Thiển, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, “Duy, ta không thể không nghi ngờ là ta chỉ chiếm được thân thể của ngươi mà không phải là tất cả!”
Lê Khải Liệt cúi đầu, thấp giọng nói với Vu Duy Thiển, hơi thở phun lên mặt của Vu Duy Thiển, có một chút cảm giác như bị bỏng rát, “Đến mức này mà ngươi mới chịu lộ ra năng lực chân chính của mình? Còn trước kia vì sao ngươi không làm như vậy? Bị bắn trúng, bị người ta dùng dao mổ xẻ, mỗi một lần đều tình nguyện để cho chính mình chịu đau đớn như vậy, cũng làm cho ta phải khổ sở giống như ngươi, nếu không phải lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có phải ngươi tính tiếp tục giấu diếm hay không?”
Lời chất vấn trầm trọng hạ xuống, phá vỡ bầu không khí nặng nề, tiếng kêu thảm thiết bên ngoài tựa hồ cách nơi này rất xa, giống như đây là thế giới bên kia, chỉ có hai người bọn họ ở trong này, thân mật ôm áp cũng không thể tạo ra nhiệt độ cực nóng từng có trước kia, mà ngược lại chỉ có lạnh lẽo như băng hàn.
Tiết lộ toàn bộ bí mật ghê tởm, khi một người nam nhân đem tất cả cuộc đời của mình nói ra với một người nam nhân khác, vứt bỏ tôn nghiêm và cao ngạo, chỉ vì muốn giữ lại đối phương, nhưng kết quả lại không đổi được tín nhiệm của đối phương, đây là loại cảm giác gì?
Ánh mắt của Lê Khải Liệt như đang nhìn một người xa lạ, xung quanh giống như có tia lửa bùng nổ, làm cho hết thảy mạch máu trên người của hắn như bị thiêu đốt sôi trào, hắn nhìn Vu Duy Thiển như vậy, người nam nhân bị hắn chỉ trích trầm mặc một lúc lâu, đôi mắt sắc bén hơi hơi nheo lại, ẩn chứa một tia thịnh nộ bên trong.
“Ngươi nghĩ ta làm như vậy vì cái gì?” Hắn giữ chặt cổ của Lê Khải Liệt, kéo Lê Khải Liệt kề sát vào mặt hắn, “Đương nhiên là vì ngươi! Nếu không phải ngươi bị thương, sợ ngươi xảy ra chuyện thì ta sẽ không để ngươi nhìn thấy như vậy! Chẳng lẽ ngươi không hiểu!”
Đụng đến sau cổ của Lê Khải Liệt vẫn là một tay đầy máu, hắn nghiến răng nghiến lợi mà cười lạnh, “Ngươi không sợ chết nhưng ta sợ, ta sợ ngươi bị ta liên lụy, W.Locke là một tên điên, chẳng lẽ ngươi cũng muốn điên giống hắn? Ngươi là cái đồ vô liêm sỉ, dám đưa mình vào chỗ nguy hiểm! Ngươi chỉ biết hỏi ta có tin tưởng ngươi hay không! Ngươi nghĩ lại xem ta có cảm giác gì!”
Toàn thân chấn động, Lê Khải Liệt không hề buông tay, hắn kề sát vào trán của Vu Duy Thiển, nhắm mắt lại, hắn quả thật bị những lời này chấn động, hắn choáng váng kề sát vào mặt Vu Duy Thiển, lời nói nỉ non của quỷ sa tăng tràn đầy tà khí và thỏa mãn, “Duy, nói cho ta biết, rốt cục ngươi nghĩ như thế nào, nói cho ta biết, bằng không ta sẽ xâm phạm ngươi ngay tại nơi này, ngươi chưa từng nói với ta như vậy, nhanh lên…nói cho ta biết ngươi muốn bảo vệ ta như thế nào….” Bạn đang
Rá»t cục là ép buá»c hay là muá»n cái gì khác, Vu Duy Thiá»n không thá» phân biá»t Äược nữa, Lê Khải Liá»t rõ rà ng nhá» tuá»i hÆ¡n hắn rất nhiá»u, nhÆ°ng lại có thá» nhiá»u lần dùng thủ Äoạn nhÆ° váºy Äá» là m cho hắn vừa bá»±c mình vừa không nỡ là m ra chuyá»n gì Äá»i vá»i ngÆ°á»i nà y, âNgÆ°Æ¡i bá» thÆ°Æ¡ng vì ta, lại thay ta Äánh lạc hÆ°á»ng nguy hiá»m, nhÆ° váºy Äã quá Äủ, ta là m nhÆ° thế không phải bá» bá»n hỠép buá»c mà là vì ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i là m cho ta phải bó tay, ta chá» có thá» là m nhÆ° váºyâ¦..Bên ngoà i không còn tiếng Äá»ng, có lẽ Äã giải quyết xong xuôi.â
Nói má»t cách vô tình, không há» cảm thấy luyến tiếc Äá»i vá»i mạng ngÆ°á»i, Äôi mắt Äen láy Äã bình tÄ©nh trá» lại, hắn thá» hắt ra, Lê Khải Liá»t cÆ¡ há» quên mất thÆ°Æ¡ng thế trên ngÆ°á»i của mình, lá»i nói của Vu Duy Thiá»n Äã quá Äủ Äá» trấn an hắn, hắn nhá»n không Äược mà vùi Äầu và o bên cá» của Vu Duy Thiá»n, ôm lấy ngÆ°á»i nam nhân dÆ°á»i thân rá»i khẽ cắn lấy và nh tai của Äá»i phÆ°Æ¡ng, âÄừng vá»i Äi ra ngoà i.â
âá» Äây là m gì?â Vu Duy Thiá»n bá» Lê Khải Liá»t ôm chằm, Äôi tay kia vẫn chÆ°a chá»u buông ra.
âÄừng bảo ta Äứng dáºy, Äá» cho ta ôm ngÆ°Æ¡i trong chá»c látâ¦.â
Luôn luôn giả vá», nhÆ°ng không thá» nà o che giấu hà o quang chói mắt của mình, có vẻ lãnh khá»c, nhÆ°ng ngẫu nhiên lại bá» phát hiá»n lá» ra má»t chút dá»u dà ng, bỠép buá»c Äến mức không có cách nà o Äà nh phải ra tay, nhÆ°ng sau Äó lại không há» cảm thấy há»i háºn vì những gì mình Äã là m ra, tháºm chà Äó có là mạng ngÆ°á»i Äi chÄng nữa. Luôn luôn trong lúc cứng rắn lại lá» ra sÆ¡ há», nhÆ°ng loại sÆ¡ há» nà y cà ng khiến bản thân thêm hoà n mỹ, rá»t cục Äây là ngÆ°á»i nam nhân nhÆ° thế nà oâ¦.Duyâ¦.Duyâ¦..Duy của hắnâ¦.