Thịt xông khói ở trên chảo phát ra mùi, hắn dùng xẻng lật lại, đi đến bên cạnh mở ra tủ lạnh, phát hiện trứng gà đã sớm dùng sạch, rau cải trong tủ lạnh cũng không còn đủ, khi hắn quay về không đi siêu thị mua thêm đồ ăn.
Đành phải từ bỏ món ăn đã dự định, lấy ra mì Ý, hắn tùy tay ấn xuống điều khiển từ xa, trong tivi lập tức vang lên tiếng gọi ầm ĩ đinh tai nhức óc, đó là một buổi hòa nhạc, nhân vật chính mặc áo choàng dài màu tím đậm, đeo bông tai, trang sức bạch kim, âm nhạc sôi nổi, cảm giác tôn giáo và thị giác hòa hợp cùng một chỗ, mâu thuẫn lại hài hòa, lực hấp dẫn đầy mị hoặc.
Vẫn là Lê Khải Liệt, hắn đang đứng trước hơn hai mươi vạn fan hâm mộ ca nhạc mà nói ra tình yêu cùng lời thề son sắt, ngôn ngữ đầy biểu cảm và nóng rực, còn có đôi mắt đặc biệt lạnh như băng, hòa hợp tạo thành một ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt tất cả nam nữ điên cuồng vì hắn.
Sau đó xảy ra việc ngoài ý muốn, fan nữ điên cuồng đột nhiên xông lên, hỗn loạn, những tiếng thét chói tai, vết thương, máu tươi….
Vứt bỏ hết thảy mà rời đi cùng chiếc xe môtô màu đen, như một tia chớp hắc ám lao ra từ phía sau hậu trường, không kịp truy tìm mà đã mất đi tung tích, phóng viên tác nghiệp ở hiện trường không ngừng phát hình trực tiếp, đây là một tin tức được phát lại, theo tình hình này thì tựa hồ sẽ không ngừng phát đi phát lại trên tivi.
Xem ra ở nơi nào có bóng dáng của người nam nhân này thì nơi đó sẽ điên cuồng vì hắn, sóng gió hôm nay không bị phóng viên phát hiện thì chỉ có thể nói rõ ngày mai Vu Duy Thiển sẽ càng có thêm nhiều phiền phức.
Lấy ra một cặp măt kính từ trong ngăn tủ để đeo vào, rốt cục Vu Duy Thiển vẫn quyết định đi ra ngoài một chút, mặc vào một chiếc áo khoác, hắn bước ra đầu đường, trong đầu còn loáng thoáng hình ảnh trên tivi.
Âm thanh của dao găm chui vào thân thể, hắn không nghe thấy trên tivi, nhưng hắn biết đó là cảm giác như thế nào, thậm chí bị người ta chất vấn như vậy, nói ra những lời cũng thật quen thuộc….
Vì sao ngươi không yêu ta? Ngươi yêu ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau…..Chỉ có giết ngươi thì ngươi mới thuộc về ta….Trong ký ức xa xôi có một thiếu niên tóc vàng đã nói như vậy với hắn.
Khóe miệng đùa cợt rốt cục bị vài phần hồi ức làm phai nhạt, đến khi nhìn thấy đám phóng viên chạy như điên tiến đến, khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Cho dù rời khỏi quán bar cũng không được yên tĩnh, Vu Duy Thiển hoàn toàn không muốn biết ở lân cận có phải có bóng dáng của người nam nhân kia hay không, cho nên mới khiến đám phóng viên hưng phấn như thế, hắn tính toán đi đến siêu thị ở cách đó không xa.
Còn khoảng mấy trăm thước ngắn ngủi, hắn phát hiện hôm nay quả là một ngày không may của hắn.
“Leo! Hôm nay nghe tin ngươi lại bị ám sát, lần này đến bệnh viện là bị thương hay sao? Bị thương ở nơi nào?”
“Đây là vết thương cũ của ngươi? Hay là vết thương mới? Nghe nói chuyện lần này xảy ra trong quán bar, là quán bar lần trước hay sao? Mong ngươi trả lời!” Phóng viên giơ lên microphone, máy quay phim và đủ loại camera được giơ lên cao, nam nhân bị đám người vây quanh thoạt nhìn không quá cao hứng, áo khoác mở rộng, lộ ra lớp băng màu trắng bên trong.
Màu trắng chói mắt trên làn da màu lúa mạch dị thường rõ ràng, còn có màu đỏ phía trên lớp băng, lúc này Vu Duy Thiển mới nhớ đến vết thương trên bụng của Lê Khải Liệt, hôm nay lúc đọ sức hắn đã hoàn toàn quên chuyện này, nói cho chính xác là hắn chưa hề nhớ đến, mặc dù không công kích vào vết thương của đối phương, nhưng có thể khẳng định khi giao thủ đã làm cho miệng vết thương lại bị tét chỉ.
Nhưng trong quá trình giao thủ, Lê Khải Liệt hoàn toàn không làm cho hắn phát giác điểm này.
Nói cách khác, Lê Khải Liệt vẫn chưa phát huy hết thảy thực lực.
Nhịn không được mà muốn hút thuốc, hai tay chậm rãi đút vào túi áo khoác, nhưng cuối cùng chỉ nắm chặt quyền, cước bộ của Vu Duy Thiển dừng một chút, sau đó tiếp tục đi về hướng siêu thị.
Dưới màn đêm, ngọn đèn ở ngã tư đường lập lòe chớp tắt, hắn tựa như một cái bóng, lặng lẽ xuyên qua đám người, nhưng nam nhân bị phóng viên vây quanh lại nhanh chóng phát hiện sự tồn tại của hắn, quả thật cứ như là đứng ở nơi này chờ hắn.
Lê Khải Liệt nâng tay lên vẫy hắn, đúng lúc dẫn tới những ánh mắt chú mục ở xung quanh, không ai phát hiện dưới đáy mắt của Lê Khải Liệt ẩn chứa một sự kích cuồng và một chút ý xấu.
Người qua đường đều dừng bước, nhìn về phía đối tượng mà hắn chào hỏi.
“Xin hỏi có phải ngài chính là người ở trong quán bar lần trước hay không? Chuyện lần này lại xảy ra trong quán bar, xin hỏi ngài có nghĩ rằng đây là trùng hợp hay không? Ngài và Leo có quan hệ gì? Ngài xưng hô với anh ta như thế nào?” Các phóng viên tinh mắt phát hiện đã từng gặp hắn trước quán bar, người phương Đông có diện mạo xuất sắc, hơn nữa lại có khí chất quý tộc như vậy cũng không nhiều lắm.
Hoàn toàn phớt lờ với tất cả câu hỏi, Vu Duy Thiển đi thẳng về phía trước, các phóng viên bám riết không tha, chia ra một nhóm vây lấy hắn ở trên đường, trong khoảnh khắc trước cửa siêu thị trở nên đông nghìn nghịt.
Áo khoác đen, quần tây đen, áo len mỏng màu trắng, áo sơ mi hơi mở rộng cổ áo, vừa tao nhã tùy ý lại vừa trầm tĩnh cổ điển, hoàn toàn đối lập một trời một vực với người nam nhân dã tính cuồng ngạo lại khoa trương hợp mốt đang đứng giữa đám đông, động cùng tĩnh, phân biệt thành hai bên.
Các phóng viên quay phim nhịn không được mà nhếch môi, có thể khẳng định cho dù vài giây này không hề xảy ra chuyện gì nhưng hình ảnh như vậy cũng đủ để hấp dẫn, tăng cao tỷ suất người xem đài.
Người nam nhân mặc áo choàng màu đen bình tĩnh đứng lại, sự mất kiên nhẫn rõ ràng hiện lên, ngay cả tròng kính cũng không thể che lấp, “Chúng ta không có quan hệ gì.”
Câu trả lời đơn giản đến cực điểm, có đôi khi sẽ càng khiến người ta suy đoán nhiều hơn, các phóng viên đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, nhất trí nhận định giữa bọn họ có giao tình, “Hai người quen nhau như thế nào? Ngài là bạn của Leo?”
“Xin hỏi ngài là ai? Quán bar kia là của ngài có phải hay không?”
“Thưa ngài, xin hãy nói cho chúng ta biết tên?”
“Ngài có quan điểm như thế nào về công chúa Lydia? Nàng thật sự chỉ là bạn của Lê Khải Liệt hay sao? Ngài có chuyện gì muốn nói về quan hệ của bọn họ hay không?”
Một đống vấn đề giống như đạn pháo bắn trúng sự kiên nhẫn không còn thừa lại bao nhiêu của Vu Duy Thiển, hắn lấy ra điếu thuốc từ trong túi tiền, lại sờ soạng túi tiền một lúc, sau đó thấp giọng mắng một tiếng, người nam nhân từ trên xe máy đi đến trước mặt hắn, mở ra bật lửa để châm điếu thuốc trong tay hắn.
Máy camera bắt lấy hình ảnh này, hiện tại bảo rằng giữa bọn họ hoàn toàn không quen biết, hoàn toàn không có quan hệ gì thì chỉ có thiên tài mới tin tưởng.
“Ngươi cố ý?” Vu Duy Thiển nheo mắt, siết chặt điếu thuốc trong tay.
“Ngươi nghĩ thế nào?” Mái tóc đỏ bị gió thổi cuồng loạn, trong mắt là nhan sắc giống như băng, lại nóng giống như lửa, Lê Khải Liệt trả lời vẫn là như vậy, thập phần mang theo ý tứ khiêu khích.
“Người cũng đã bắt, ngươi cũng đã an toàn, ta và quán bar của ta còn có giá trị lợi dụng gì đối với ngươi?” Khói thuốc lượn lờ, trong khoảnh khắc bị gió thổi tán đi, Vu Duy Thiển cầm điếu thuốc tiếp tục đi phía trước.
Đám người vẫn tiếp tục bám theo, các phóng viên xung quanh không ngừng đặt câu hỏi, còn hắn thì không hề chú ý.
“Lần này ngươi nói sai rồi, thật sự là trùng hợp.” Làm ra biểu tình vô tội, nhưng trong mắt vẫn lóe lên ám sắc kiệt ngạo không thể kiềm chế được, cho dù lúc này bảo là nói thật thì thái độ của Lê Khải Liệt cũng rất khó làm cho người ta tin tưởng.
Không muốn lãng phí thời gian ở đây nghi ngờ thiệt giả, Vu Duy Thiển bước nhanh cước bộ, bỗng nhiên ngay lúc này lại vang lên một tiếng ma sát lốp xe chói tai, nòng súng nhô ra từ trong một cửa xe đen kịt được mở xuống phân nửa, viên đạn bay vào trong đám người, im hơi lặng tiếng.
Giống như một pha hành động được chiếu chậm trên điện ảnh, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đồng thời ngồi xổm xuống, động tác nhanh nhẹn lăn mình ra phía sau dàn xe đẩy được chất đống ở trước cửa siêu thị. Bùm, một tiếng vang nhỏ, chỉ có người ở gần đó mới nghe thấy được, viên đạn bắn trúng vào trước cửa chính siêu thị.
Cửa kính vỡ vụn, từng mảng thủy tinh rơi xuống đất, sau khi tiếng ma sát lốp xe chói tai vang lên, tất cả mọi người đều kinh hãi đến mức sững sờ, lúc này mới hét rầm lên, các phóng viên ảnh đứng phía sau máy móc, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn, đây chính là hiện trường! Leo lại một lần nữa bị người ta ám sát!
Một phát không trúng, thân xe màu đen hối hả đánh một vòng, điều khiển xe tiến vào bãi trống, đám người kêu lên sợ hãi, trong hỗn loạn lại vang lên vài tiếng vỡ vụn, càng lúc càng tiếp cận mục tiêu, đây không phải là chuyện mà fan hâm mộ ca nhạc bình thường có thể làm được.
Sát thủ chuyên nghiệp!
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đồng thời rút ra kết luận này, phản ứng giống nhau chính là vọt vào siêu thị.
Đây là một siêu thị lớn, người bên trong phát giác bên ngoài hỗn loạn, súng lục đã được gắn ống hãm thanh cho nên bọn họ chỉ nhìn thấy cửa kính vô duyên vô cớ bị vỡ vụn, sau đó là tiếng thét chói tai, tiếp theo liền nhìn thấy hai người từ ngoài cửa vọt vào, động tác nhanh nhẹn vượt qua các chướng ngại, nhảy qua những thùng hàng hóa được xếp chỉnh tề mà các nhân viên siêu thị còn chưa kịp cho lên kệ.
Siêu thị đang chiếu một music video, là bài hát của Lê Khải Liệt, âm nhạc cùng tiếng trống sôi nổi hòa hợp, cổ điển và hiện đại đan xen, làm cho người ta muốn nhảy theo, nhân viên siêu thị và các khách hàng ngây ngốc nhìn chàng ca sĩ trên màn hình đang chạy qua trước mặt bọn họ, còn có một người nam nhân mặc áo choàng đen, tro tàn trên điếu thuốc cháy phân nửa đang rơi xuống đất, tung bay giống như tuyết, với tiếng ca làm nhạc đệm, hết thảy như một thước phim xuất hiện trước mặt khiến người ta giật mình.
Ánh đèn trên màn hình tivi lấp lóe, trong nhan sắc hoa lệ đẹp mắt lộ ra ánh mắt cuồng dã, áo ba lỗ rách nát, áo choàng dài cổ điển, vạt áo như bị nước biển ăn mòn, đôi giày bốt cao cổ cùng chiếc quần bó sát, tựa như hải tặc thời trung cổ, ngay cả những cọng râu lấm tấm nhô ra ngay dưới cằm cũng khiến cho chủ nhân của nó càng lộ ra vẻ nam tính mê người.
Tiến về hướng màn hình trước mặt, Vu Duy Thiển không thể không thừa nhận, vô luận giọng ca như thế nào thì thân hình của Lê Khải Liệt quả thật có vốn liếng đủ để cuồng vọng.
Chạy đến cửa sau, Vu Duy Thiển chậm lại tốc độ, dọc theo một đống hàng hóa mà đi, Lê Khải Liệt đồng thời cũng chạy đến, hai người tựa vào cánh cửa mà đứng thở, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng xôn xao ở bên ngoài, sau khi nổ súng ở trước mặt nhiều người nhưng không đạt được mục đích, sát thủ nhất định đã rời đi, củng có thể sẽ chờ ở vùng lân cận, chờ con mồi tự động xuất hiện.
“Có đi hay không?” Lê Khải Liệt nhìn xung quanh một vòng, nơi này hỗn loạn dẫn đến tiếng còi của xe cảnh sát, không bao lâu sẽ càng có nhiều người vây xem, càng nhiều phóng viên, càng nhiều vấn đề.
—————
P/S: tiểu Duy bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm, vậy mà đi nhìn tiểu Liệt kỹ thế, nhìn thấy vết thương của bé bị chảy máu. Còn lúc chạy vào trong siêu thị cũng nhìn cái MV của tiểu Liệt. Eo, trong ngoài bất nhất:>. Chờ tiểu Liệt chinh phục cưng nha!