Nàng bị Lê Khải Liệt bức bách mà lui về phía sau, cho dù trước mắt là anh trai của nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi, tuy nhiên nàng muốn nói ra tất cả những gì mà nàng không thể tiếp tục kiềm nén, “Vì ngươi, anh trai của ta, ta đã buông tha tình yêu của mình, còn ngươi thì sao? Ngươi lại giẫm đạp nó.” Nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm khuôn mặt của nàng.
Lê Khải Liệt không hề nói một tiếng nào mà chỉ nhìn nàng, biểu tình khủng bố, mới vừa rồi nàng cảm thấy trong lời nói của hắn có một loại đắc ý tự mãn, nhưng sau khi hắn quay lại thì hoàn toàn không nhìn thấy có bất kỳ dấu vết nào như thế, tựa như chưa từng tồn tại, cũng có lẽ thật sự chưa từng tồn tại.
Kéo xuống mặt nạ chính là sự phiền não mà không có cách nào che giấu, nổi giận, hắn cười lạnh, “Cho dù ngươi là em gái của ta thì ta cũng sẽ không tỏ vẻ cảm ơn ngươi vì điều này, ngươi buông tay hay không thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, cho dù ngươi nói ra hết thảy những điều này với hắn thì hắn cũng sẽ không thuộc về ngươi.”
“Sau khi hắn biết chuyện này thì sao? Hiện tại ngươi còn dám nói ra những lời này hay sao?” Nhìn chằm chằm Lê Khải Liệt, Lydia dùng đôi mắt đẫm lệ để chất vấn, giống như được lấp bởi hai viên đạn, bắn trúng vào Lê Khải Liệt.
Hắn đột nhiên biến sắc.
Còn dám nói ra những lời này hay sao? Hiện tại?
Ánh mắt của hắn bất giác dừng trên chiếc ghế mà Vu Duy Thiển đã từng ngồi, tầm mắt quanh quẩn trên đó một hồi lâu, giống như muốn dùng ánh mắt của mình để thiêu đốt nơi đó.
Một khi nghĩ đến việc mất đi, nỗi sợ hãi đối với nó sẽ giống như sóng biển cuộn trào, cho đến khi toàn bộ bao phủ lòng người, thủy triều đen tối không ngừng dâng lên, giờ khắc này Lê Khải Liệt hiểu rất rõ tâm tình của mình, rất rõ là đằng khác.
Nhưng có vài chuyện cho dù biết là sai thì cũng phải tiếp tục tiến hành.
“Leo! Ngươi có đi hay không? Chúng ta đã xác định, đúng như lời của ngươi, nơi đó quả thật có mai phục….” Linda quay lại trước cửa xe, nàng cũng nhận ra không khí khác thường ở bên trong cho nên lập tức ngừng nói.
“Đi.”
Con Y2K màu đen lưu lại chiếc đuôi dài rực lửa, Lydia nhìn thấy Lê Khải Liệt biến mất trong bóng đêm.
Nàng không biết Leo mà nàng nhìn thấy đã từng lộ ra nụ cười dịu dàng với Wirth có phải là giả tạo hay không, nhưng rõ ràng là anh trai của nàng, là bề mặt chân thật nhất mà nàng đã từng gặp qua, nếu đó không phải là thật thì còn cái gì là thật?
“Công chúa điện hạ.” Không biết từ khi nào thì Wolf đã quay lại bên cạnh nàng, “Thù hận sẽ thay đổi một người.” Hắn nói như vậy, giọng nói hơi khàn đặc, cũng mang theo bi ai giống như nàng.
Chẳng lẽ thù hận lại làm cho người ta trở nên đáng sợ như vậy? Lydia lau nước mắt, nhưng Wolf vẫn chưa nói xong, “Thù hận sẽ thay đổi một người, nhưng bản tính của con người sẽ không dễ dàng thay đổi, ngài Leo làm như vậy có lẽ là có lý do của hắn.”
“Lý do nào? Còn có cái gì có thể quan trọng hơn Wirth hay sao? Nếu hắn yêu Wirth.” Nàng không thể lý giải, cũng không thể chấp nhận, Wolf cúi mắt xuống, ánh mắt dán trên sàn xe, “Bởi vì công chúa điện hạ là nữ nhân, còn ngài Leo là nam nhân, nam nhân sẽ không cho phép bản thân mình vì tình cảm mà trở nên yếu đuối.”
“Sao có thể gọi điều này là yếu đuối? Chẳng lẽ hy sinh tình yêu mới là căn cứ để chứng minh sự mạnh mẽ hay sao?” Nàng trở nên phẫn nộ, ly rượu bị nàng hất xuống sàn, “Wolf, cho dù là ngươi nói ra những lời này thì ta cũng sẽ không tha thứ!”
Wolf cúi đầu càng lúc càng thấp, nhưng ngữ thanh lại nhu hòa, “Người phải biết rằng, ngoại trừ tình yêu thì trên đời còn có những loại tình cảm khác.”
Trong lời nói của hắn mang theo hàm nghĩa khác, Lydia không phải không biết rõ thân thế có một chút phức tạp của Lê Khải Liệt, nàng được Wolf nhắc nhở, ngay lập tức há hốc miệng vì kinh ngạc, “Ý của ngươi là gì? Ngươi đang nói….” Nàng bỗng nhiên hiểu được, nàng rốt cục biết vì sao Lê Khải Liệt lại làm như vậy.
“Wolf, ta lệnh cho ngươi kể từ giờ trở đi không được làm cho ta xảy ra bất cứ nguy hiểm nào, cho dù phát sinh chuyện gì thì ngươi cũng phải ở bên cạnh ta, ngươi nghe thấy hay không?” Lau nước mắt, Lydia chính thức nói ra mệnh lệnh đầu tiên của mình trước mặt vệ sĩ của nàng.
“Ta không thể gặp chuyện bất trắc, đây là điều duy nhất mà ta có thể làm được cho bọn họ. Nếu Wirth đã ở trong tay của gia tộc Claudy thì ta càng phải cam đoan sự an toàn của mình, tuyệt đối không thể, không thể làm cho ta trở thành vướng bận đối với bọn họ. Ngươi có thể giúp ta làm được chuyện này hay không?” Không quên vụ tai nạn gặp phải ở quán bar, Lydia lau nước mắt, nàng biết bản thân mình nên làm cái gì, ngẩng đầu lên, giọng nói của nàng rất rõ ràng và kiên quyết, đặt ra yêu cầu đối với vệ sĩ của mình.
Dáng người cao thon chiếu rọi lên cửa kính, Đây chính xác là công chúa Lydia. Ở trước mặt công chúa Lydia uy nghiêm, người vệ sĩ cường tráng cúi người xuống, một tay đặt trước ngực, chậm rãi lập ra lời thề, “Vâng, công chúa điện hạ.”
Wolf canh giữ bên cạnh Lydia, nàng ngồi ở trong xe, nàng vẫn chưa thể rời đi, nàng muốn xem kết quả cuối cùng.
Đêm còn rất dài, một vài chuyện làm cho người ta cảm giác không thoải mái đang xảy ra, bóng đêm tựa hồ càng lúc càng kéo dài.
Máu loãng ngưng tụ trên chiếc bàn kim loại, thân thể chằng chịt các vết thương, làn da trở nên tái nhợt, ngay cả các sớ thịt đang co rút cũng trở nên không rõ, nhưng con dao phẫu thuật lạnh như băng vẫn chưa rời khỏi thân thể của hắn, đôi găng tay bằng cao su của Monica đã sớm trở nên đỏ tươi, nàng linh hoạt sử dụng đủ loại dao giải phẫu để mổ xẻ thân thể này.
Mái tóc của nàng rối tung, đứng trước chiếc bàn kim loại, hai mắt trừng to, khi dao giải phẫu rời khỏi cơ thể ở trước mặt, bàn tay của nàng trở nên run rẩy, cảm giác quỷ bí sợ hãi bao phủ lấy nàng, nàng không dám nâng mắt lên, không dám nhìn người vẫn còn nằm trước mặt nàng, bị nàng mổ xẻ, đôi mắt màu đen kia không phải là ánh mắt của con người, vô luận bị tổn thương như thế nào thì chúng nó đều không lộ ra sự sợ hãi, thỉnh thoảng lại hiện lên ý cười lạnh lùng giễu cợt.
Ánh mắt này vẫn luôn nhìn nàng, kể từ khi nàng đặt con chip vào trong ngực hắn. Đôi mắt màu đen, người phương Đông thần bí, người nam nhân đạt được lực lượng bất tử, từng giây từng phút trôi qua lại làm cho nàng càng lúc càng sợ hãi.
Nhưng biểu tình của hắn chưa bao giờ thay đổi, nàng không thể phát hiện nửa điểm sợ hãi hoặc là chịu đựng từ trên người hắn, biểu tình khinh miệt này đang chọc giận nàng, nàng bắt đầu kiểm tra cấu tạo thân thể của hắn, ý đồ tìm ra bí mật bất tử, nhưng kỳ lạ chính là không có cái gì….Trong khi hắn, hắn vẫn cứ nhìn nàng như vậy, giống như đang xem một vở hài kịch.
“Đừng nhìn ta….ta bảo ngươi đừng nhìn ta….” Nàng bị sự sợ hãi kích thích, bị sự khinh miệt chọc giận, hung hăng đâm xuống một nhát, chỉ khi nhìn thấy màu đỏ sẫm từ trong thân thể này dũng mãnh trào ra thì mới có thể giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng của nàng.
Hắn cũng chỉ là con người mà thôi.
An tâm một chút, đây là lần thứ tư nàng kiểm tra dấu hiệu sự sống của hắn, thực mỏng manh, mỏng manh đến mức phải dùng dụng cụ mới có thể kiểm tra, hắn giống như một người đã chết.
Thở hắt một hơi, nàng chờ đợi một khắc cuối cùng, sau đó rốt cục nghe thấy máy điện tim phát lên một tiếng kêu thẳng tắp, nhịp tim đình chỉ.
Rốt cục, rốt cục đôi mắt kia đã nhắm lại, cảm ơn Chúa! Bạn đang
âNếu ngÆ°Æ¡i cứ nhÆ° váºy mà chết thì Äã lãng phà chuyá»n mà ta vừa là m, nếu ngÆ°Æ¡i còn sá»ng thì ngÆ°Æ¡i chÃnh là má»t con quái váºt.â Monica run rẩy lẩm bẩm, tinh thần của nà ng Äang lâm và o trạng thái há»n loạn, chÃnh nà ng cÅ©ng biết nhÆ°ng không có cách nà o có thá» khá»ng chế.
âTa không muá»n nhìn thấy chÃnh mình ná»i Äiênâ¦.ngÆ°Æ¡i sẽ thức tá»nhâ¦.hay là sẽ khôngâ¦..giá», Äúng rá»i, giá»â¦.Äá»ng há» Äeo tay của ta á» Äâu rá»iâ¦.â Nà ng thì thà o tá»± nói, Äè xuá»ng những ngón tay của chÃnh mình, nghÄ© cách là m cho bà n tay không còn run rẩy.
Kétâcá»a sắt bên ngoà i vang lên má»t tiếng, nà ng kinh hãi giáºt mình, má» hôi lạnh Äã sá»m thấm Æ°á»t cỠáo của nà ng, nà ng dùng bà n tay Äẫm máu Äá» lau má» hôi, ââ¦.Ai?â
Giá»ng nhÆ° tiếng già y bá»t giẫm nát mặt Äất, từng tiếng từng tiếng má»t tiếp cáºn, bÆ°á»c chân dá»n dáºp phát lên tiếng vang chấn Äá»ng, tá»±a há» có vô sá» bóng ngÆ°á»i cùng nhau tiếp cáºn, cánh cá»a bá» Äá vÄng trong tiếng ná» mạnh.
Lê Khải Liá»t Äứng trÆ°á»c cá»a, mái tóc há»n Äá»n, hai mắt Äá» ngầu, hÆ¡i thá» phun ra từ trong miá»ng giá»ng nhÆ° dã thú Äang gà o rÃt, ánh mắt của hắn cà ng khiến ngÆ°á»i ta cảm thấy nguy hiá»m hÆ¡n khẩu súng Äang cầm trong tay.
Chá» trong khoảnh khắc, hÆ¡i thá» khủng bá» từ trên ngÆ°á»i hắn láºp tức lan tá»a khắp cÄn phòng. Monica nhìn hắn má»t cách khó tin, âNgÆ°Æ¡iâ¦â Hắn Äáng lý phải bá» khá»ng chế vì lá»t và o mai phục rá»i chứ!
Mà u Äá» lấp kÃn toà n bá» thá» giác, còn có mùi máu tÆ°Æ¡i trà n ngáºp xoang mÅ©i, Lê Khải Liá»t vừa bÆ°á»c và o thì liá»n nhìn thấy thi thá» Äang nằm trên bà n giải phẫu.
Ngoại trừ thi thá», hắn không biết còn có thá» gá»i là cái gì. CÆ¡ thá» bá» dao giải phẩu má» xẻ tá»±a há» lá» ra ná»i tạng bên trong, ngoại trừ khuôn mặt vẫn hoà n hảo, não bá» chÆ°a bá» má» ra mà chá» Äược trang bá» Äiá»n cá»±c á» bên ngoà i, còn lại các bá» pháºn khác dÆ°á»ng nhÆ° không còn chá» nà o là hoà n hảo, giá»ng nhÆ° Äang vá»c lấy cÆ¡ thá» Äá» tìm kiếm má»t linh kiá»n bá» thất lạc, Duyâ¦.bá» Äá»i Äãi nhÆ° váºyâ¦..
Trong Äầu trá» nên trá»ng rá»ng, trên mặt của Lê Khải Liá»t mất Äi má»t chút huyết sắc, ngÆ°á»i nam nhân á» phÃa sau quầy bar dùng biá»u tình cao ngạo Äá» quan sát má»i ngÆ°á»i, bên dÆ°á»i sá»± châm chá»c khiêu khÃch là sá»± ân cần quan tâm, bên dÆ°á»i bạo lá»±c là ôn nhu dá»u dà ng, bá» hắn bức bách Äến cá»±c hạn, rá»t cục không còn che giấu bằng vẻ ngạo mạn vÆ°Æ¡ng giả và tao nhã á» trÆ°á»c mặt hắn, ngÆ°á»i nà y là của hắn, vá»n nên thuá»c vá» hắnâ¦.
âDuyâ-â Có cái gì Äó nhÆ° Äang vỡ vụn á» trong lòng, tiếng súng và tiếng gà o thét thảm thiết cùng nhau ná» tung,Äùng! Äùng! Äùng! Äùng! Äùng! Äùng! Äùng!
Tiếng súng gà o rÃt trong không khÃ, dÆ°á»i xung lượng của những viên Äạn, Monica vừa kêu thảm vừa thụt lui vá» phÃa sau. Lê Khải Liá»t Äứng trong mà n mÆ°a máu, trái tim nhÆ° bá» cái gì Äó là m cho tê liá»t, hắn bóp cò súng má»t cách vô thức.
Monica bá» Äau Äá»n tra tấn, viên Äạn ná» tung trong thân thá», má»i má»t vết thÆ°Æ¡ng Äá»u không nhằm và o chá» trà mạng, toà n thân của nà ng Äẫm máu mà dá»±a và o tÆ°á»ng, phát hiá»n bản thân mình vẫn chÆ°a chết.
Ãnh sáng sâu kÃn từ trong Äôi mắt mà u tro lục bừng cháy, cho dù không phải á» trong bóng Äêm cÅ©ng có thá» nhìn thấy, Äá»ng tá» mà u tro lục quá»· bà u ám giá»ng nhÆ° dã thú Äến từ Äá»a ngục, dùng nó cùng vá»i sá»± tà n khá»c mà lá» ra nụ cÆ°á»i nhÆ° ác quá»· Äá»i vá»i nà ng, âNgÆ°Æ¡i sẽ không chết, ngÆ°Æ¡i là m cho hắn Äau Äá»n, tất cả Äá»u sẽ Äược bù Äắp trên ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i.â
ââââ-
P/S: haizzz, cÅ©ng khá» cho con sam, có Äôi khi nó không có sá»± lá»±a chá»n, cho dù biết là m nhÆ° váºy thì nó sẽ phải trả bằng cái giá gì, nhÆ°ng vẫn phải là m. Thôi thì xong xuôi tất cả rá»i lấy cái mạng ra Äá»n cÅ©ng Äược:>