Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 57: Đêm tối đằng đẵng



Nàng bị Lê Khải Liệt bức bách mà lui về phía sau, cho dù trước mắt là anh trai của nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi, tuy nhiên nàng muốn nói ra tất cả những gì mà nàng không thể tiếp tục kiềm nén, “Vì ngươi, anh trai của ta, ta đã buông tha tình yêu của mình, còn ngươi thì sao? Ngươi lại giẫm đạp nó.” Nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm khuôn mặt của nàng.

Lê Khải Liệt không hề nói một tiếng nào mà chỉ nhìn nàng, biểu tình khủng bố, mới vừa rồi nàng cảm thấy trong lời nói của hắn có một loại đắc ý tự mãn, nhưng sau khi hắn quay lại thì hoàn toàn không nhìn thấy có bất kỳ dấu vết nào như thế, tựa như chưa từng tồn tại, cũng có lẽ thật sự chưa từng tồn tại.

Kéo xuống mặt nạ chính là sự phiền não mà không có cách nào che giấu, nổi giận, hắn cười lạnh, “Cho dù ngươi là em gái của ta thì ta cũng sẽ không tỏ vẻ cảm ơn ngươi vì điều này, ngươi buông tay hay không thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, cho dù ngươi nói ra hết thảy những điều này với hắn thì hắn cũng sẽ không thuộc về ngươi.”

“Sau khi hắn biết chuyện này thì sao? Hiện tại ngươi còn dám nói ra những lời này hay sao?” Nhìn chằm chằm Lê Khải Liệt, Lydia dùng đôi mắt đẫm lệ để chất vấn, giống như được lấp bởi hai viên đạn, bắn trúng vào Lê Khải Liệt.

Hắn đột nhiên biến sắc.

Còn dám nói ra những lời này hay sao? Hiện tại?

Ánh mắt của hắn bất giác dừng trên chiếc ghế mà Vu Duy Thiển đã từng ngồi, tầm mắt quanh quẩn trên đó một hồi lâu, giống như muốn dùng ánh mắt của mình để thiêu đốt nơi đó.

Một khi nghĩ đến việc mất đi, nỗi sợ hãi đối với nó sẽ giống như sóng biển cuộn trào, cho đến khi toàn bộ bao phủ lòng người, thủy triều đen tối không ngừng dâng lên, giờ khắc này Lê Khải Liệt hiểu rất rõ tâm tình của mình, rất rõ là đằng khác.

Nhưng có vài chuyện cho dù biết là sai thì cũng phải tiếp tục tiến hành.

“Leo! Ngươi có đi hay không? Chúng ta đã xác định, đúng như lời của ngươi, nơi đó quả thật có mai phục….” Linda quay lại trước cửa xe, nàng cũng nhận ra không khí khác thường ở bên trong cho nên lập tức ngừng nói.

“Đi.”

Con Y2K màu đen lưu lại chiếc đuôi dài rực lửa, Lydia nhìn thấy Lê Khải Liệt biến mất trong bóng đêm.

Nàng không biết Leo mà nàng nhìn thấy đã từng lộ ra nụ cười dịu dàng với Wirth có phải là giả tạo hay không, nhưng rõ ràng là anh trai của nàng, là bề mặt chân thật nhất mà nàng đã từng gặp qua, nếu đó không phải là thật thì còn cái gì là thật?

“Công chúa điện hạ.” Không biết từ khi nào thì Wolf đã quay lại bên cạnh nàng, “Thù hận sẽ thay đổi một người.” Hắn nói như vậy, giọng nói hơi khàn đặc, cũng mang theo bi ai giống như nàng.

Chẳng lẽ thù hận lại làm cho người ta trở nên đáng sợ như vậy? Lydia lau nước mắt, nhưng Wolf vẫn chưa nói xong, “Thù hận sẽ thay đổi một người, nhưng bản tính của con người sẽ không dễ dàng thay đổi, ngài Leo làm như vậy có lẽ là có lý do của hắn.”

“Lý do nào? Còn có cái gì có thể quan trọng hơn Wirth hay sao? Nếu hắn yêu Wirth.” Nàng không thể lý giải, cũng không thể chấp nhận, Wolf cúi mắt xuống, ánh mắt dán trên sàn xe, “Bởi vì công chúa điện hạ là nữ nhân, còn ngài Leo là nam nhân, nam nhân sẽ không cho phép bản thân mình vì tình cảm mà trở nên yếu đuối.”

“Sao có thể gọi điều này là yếu đuối? Chẳng lẽ hy sinh tình yêu mới là căn cứ để chứng minh sự mạnh mẽ hay sao?” Nàng trở nên phẫn nộ, ly rượu bị nàng hất xuống sàn, “Wolf, cho dù là ngươi nói ra những lời này thì ta cũng sẽ không tha thứ!”

Wolf cúi đầu càng lúc càng thấp, nhưng ngữ thanh lại nhu hòa, “Người phải biết rằng, ngoại trừ tình yêu thì trên đời còn có những loại tình cảm khác.”

Trong lời nói của hắn mang theo hàm nghĩa khác, Lydia không phải không biết rõ thân thế có một chút phức tạp của Lê Khải Liệt, nàng được Wolf nhắc nhở, ngay lập tức há hốc miệng vì kinh ngạc, “Ý của ngươi là gì? Ngươi đang nói….” Nàng bỗng nhiên hiểu được, nàng rốt cục biết vì sao Lê Khải Liệt lại làm như vậy.

“Wolf, ta lệnh cho ngươi kể từ giờ trở đi không được làm cho ta xảy ra bất cứ nguy hiểm nào, cho dù phát sinh chuyện gì thì ngươi cũng phải ở bên cạnh ta, ngươi nghe thấy hay không?” Lau nước mắt, Lydia chính thức nói ra mệnh lệnh đầu tiên của mình trước mặt vệ sĩ của nàng.

“Ta không thể gặp chuyện bất trắc, đây là điều duy nhất mà ta có thể làm được cho bọn họ. Nếu Wirth đã ở trong tay của gia tộc Claudy thì ta càng phải cam đoan sự an toàn của mình, tuyệt đối không thể, không thể làm cho ta trở thành vướng bận đối với bọn họ. Ngươi có thể giúp ta làm được chuyện này hay không?” Không quên vụ tai nạn gặp phải ở quán bar, Lydia lau nước mắt, nàng biết bản thân mình nên làm cái gì, ngẩng đầu lên, giọng nói của nàng rất rõ ràng và kiên quyết, đặt ra yêu cầu đối với vệ sĩ của mình.

Dáng người cao thon chiếu rọi lên cửa kính, Đây chính xác là công chúa Lydia. Ở trước mặt công chúa Lydia uy nghiêm, người vệ sĩ cường tráng cúi người xuống, một tay đặt trước ngực, chậm rãi lập ra lời thề, “Vâng, công chúa điện hạ.”

Wolf canh giữ bên cạnh Lydia, nàng ngồi ở trong xe, nàng vẫn chưa thể rời đi, nàng muốn xem kết quả cuối cùng.

Đêm còn rất dài, một vài chuyện làm cho người ta cảm giác không thoải mái đang xảy ra, bóng đêm tựa hồ càng lúc càng kéo dài.

Máu loãng ngưng tụ trên chiếc bàn kim loại, thân thể chằng chịt các vết thương, làn da trở nên tái nhợt, ngay cả các sớ thịt đang co rút cũng trở nên không rõ, nhưng con dao phẫu thuật lạnh như băng vẫn chưa rời khỏi thân thể của hắn, đôi găng tay bằng cao su của Monica đã sớm trở nên đỏ tươi, nàng linh hoạt sử dụng đủ loại dao giải phẫu để mổ xẻ thân thể này.

Mái tóc của nàng rối tung, đứng trước chiếc bàn kim loại, hai mắt trừng to, khi dao giải phẫu rời khỏi cơ thể ở trước mặt, bàn tay của nàng trở nên run rẩy, cảm giác quỷ bí sợ hãi bao phủ lấy nàng, nàng không dám nâng mắt lên, không dám nhìn người vẫn còn nằm trước mặt nàng, bị nàng mổ xẻ, đôi mắt màu đen kia không phải là ánh mắt của con người, vô luận bị tổn thương như thế nào thì chúng nó đều không lộ ra sự sợ hãi, thỉnh thoảng lại hiện lên ý cười lạnh lùng giễu cợt.

Ánh mắt này vẫn luôn nhìn nàng, kể từ khi nàng đặt con chip vào trong ngực hắn. Đôi mắt màu đen, người phương Đông thần bí, người nam nhân đạt được lực lượng bất tử, từng giây từng phút trôi qua lại làm cho nàng càng lúc càng sợ hãi.

Nhưng biểu tình của hắn chưa bao giờ thay đổi, nàng không thể phát hiện nửa điểm sợ hãi hoặc là chịu đựng từ trên người hắn, biểu tình khinh miệt này đang chọc giận nàng, nàng bắt đầu kiểm tra cấu tạo thân thể của hắn, ý đồ tìm ra bí mật bất tử, nhưng kỳ lạ chính là không có cái gì….Trong khi hắn, hắn vẫn cứ nhìn nàng như vậy, giống như đang xem một vở hài kịch.

“Đừng nhìn ta….ta bảo ngươi đừng nhìn ta….” Nàng bị sự sợ hãi kích thích, bị sự khinh miệt chọc giận, hung hăng đâm xuống một nhát, chỉ khi nhìn thấy màu đỏ sẫm từ trong thân thể này dũng mãnh trào ra thì mới có thể giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng của nàng.

Hắn cũng chỉ là con người mà thôi.

An tâm một chút, đây là lần thứ tư nàng kiểm tra dấu hiệu sự sống của hắn, thực mỏng manh, mỏng manh đến mức phải dùng dụng cụ mới có thể kiểm tra, hắn giống như một người đã chết.

Thở hắt một hơi, nàng chờ đợi một khắc cuối cùng, sau đó rốt cục nghe thấy máy điện tim phát lên một tiếng kêu thẳng tắp, nhịp tim đình chỉ.

Rốt cục, rốt cục đôi mắt kia đã nhắm lại, cảm ơn Chúa! Bạn đang

“Nếu ngươi cứ như vậy mà chết thì đã lãng phí chuyện mà ta vừa làm, nếu ngươi còn sống thì ngươi chính là một con quái vật.” Monica run rẩy lẩm bẩm, tinh thần của nàng đang lâm vào trạng thái hỗn loạn, chính nàng cũng biết nhưng không có cách nào có thể khống chế.

“Ta không muốn nhìn thấy chính mình nổi điên….ngươi sẽ thức tỉnh….hay là sẽ không…..giờ, đúng rồi, giờ….đồng hồ đeo tay của ta ở đâu rồi….” Nàng thì thào tự nói, đè xuống những ngón tay của chính mình, nghĩ cách làm cho bàn tay không còn run rẩy.

Két—cửa sắt bên ngoài vang lên một tiếng, nàng kinh hãi giật mình, mồ hôi lạnh đã sớm thấm ướt cổ áo của nàng, nàng dùng bàn tay đẫm máu để lau mồ hôi, “….Ai?”

Giống như tiếng giày bốt giẫm nát mặt đất, từng tiếng từng tiếng một tiếp cận, bước chân dồn dập phát lên tiếng vang chấn động, tựa hồ có vô số bóng người cùng nhau tiếp cận, cánh cửa bị đá văng trong tiếng nổ mạnh.

Lê Khải Liệt đứng trước cửa, mái tóc hỗn độn, hai mắt đỏ ngầu, hơi thở phun ra từ trong miệng giống như dã thú đang gào rít, ánh mắt của hắn càng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn khẩu súng đang cầm trong tay.

Chỉ trong khoảnh khắc, hơi thở khủng bố từ trên người hắn lập tức lan tỏa khắp căn phòng. Monica nhìn hắn một cách khó tin, “Ngươi…” Hắn đáng lý phải bị khống chế vì lọt vào mai phục rồi chứ!

Màu đỏ lấp kín toàn bộ thị giác, còn có mùi máu tươi tràn ngập xoang mũi, Lê Khải Liệt vừa bước vào thì liền nhìn thấy thi thể đang nằm trên bàn giải phẫu.

Ngoại trừ thi thể, hắn không biết còn có thể gọi là cái gì. Cơ thể bị dao giải phẩu mỗ xẻ tựa hồ lộ ra nội tạng bên trong, ngoại trừ khuôn mặt vẫn hoàn hảo, não bộ chưa bị mổ ra mà chỉ được trang bị điện cực ở bên ngoài, còn lại các bộ phận khác dường như không còn chỗ nào là hoàn hảo, giống như đang vọc lấy cơ thể để tìm kiếm một linh kiện bị thất lạc, Duy….bị đối đãi như vậy…..

Trong đầu trở nên trống rỗng, trên mặt của Lê Khải Liệt mất đi một chút huyết sắc, người nam nhân ở phía sau quầy bar dùng biểu tình cao ngạo để quan sát mọi người, bên dưới sự châm chọc khiêu khích là sự ân cần quan tâm, bên dưới bạo lực là ôn nhu dịu dàng, bị hắn bức bách đến cực hạn, rốt cục không còn che giấu bằng vẻ ngạo mạn vương giả và tao nhã ở trước mặt hắn, người này là của hắn, vốn nên thuộc về hắn….

“Duy—-” Có cái gì đó như đang vỡ vụn ở trong lòng, tiếng súng và tiếng gào thét thảm thiết cùng nhau nổ tung,Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

Tiếng súng gào rít trong không khí, dưới xung lượng của những viên đạn, Monica vừa kêu thảm vừa thụt lui về phía sau. Lê Khải Liệt đứng trong màn mưa máu, trái tim như bị cái gì đó làm cho tê liệt, hắn bóp cò súng một cách vô thức.

Monica bị đau đớn tra tấn, viên đạn nổ tung trong thân thể, mỗi một vết thương đều không nhằm vào chỗ trí mạng, toàn thân của nàng đẫm máu mà dựa vào tường, phát hiện bản thân mình vẫn chưa chết.

Ánh sáng sâu kín từ trong đôi mắt màu tro lục bừng cháy, cho dù không phải ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy, đồng tử màu tro lục quỷ bí u ám giống như dã thú đến từ địa ngục, dùng nó cùng với sự tàn khốc mà lộ ra nụ cười như ác quỷ đối với nàng, “Ngươi sẽ không chết, ngươi làm cho hắn đau đớn, tất cả đều sẽ được bù đắp trên người của ngươi.”

————-

P/S: haizzz, cũng khổ cho con sam, có đôi khi nó không có sự lựa chọn, cho dù biết làm như vậy thì nó sẽ phải trả bằng cái giá gì, nhưng vẫn phải làm. Thôi thì xong xuôi tất cả rồi lấy cái mạng ra đền cũng được:>

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv