-------------
“Không muốn nàng chết thì ngoan ngoãn đi theo chúng ta.” Người đàn ông cầm súng mang một đôi giày bốt, làn da ngăm đen, có vẻ là một tên tay sai.
“Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết các ngươi là ai chứ?” Nhìn xung quanh toàn bộ mặt tiền cửa hàng, ngoại trừ người đàn ông cầm súng thì còn có một người khác ngồi trong góc tối, xung quanh có mấy người vệ sĩ, có lẽ hắn mới chính là thủ lĩnh.
Vu Duy Thiển thản nhiên giữ vững vẻ bình tĩnh, Jasmine thiếu chút nữa đã phát khóc, nàng không muốn trở thành con tin, nhưng nếu ông chủ không cứu nàng thì nàng có lẽ sẽ bị giết, Amy Lee đứng bên cạnh cửa, một khẩu súng khác cũng chỉa vào người hắn, hắn cũng không dám động đậy.
“Ta nói một cái tên, ắt hẳn là ngươi sẽ biết.” Trong bóng tối, người đàn ông nọ đi về hướng ánh đèn, dáng người cao lớn, trước trán có rất ít tóc, dưới cằm có một chùm râu ngắn, trên đầu đội nón, dưới vành nón lộ ra cặp mắt khiến người ta lập tức nghĩ đến loài rắn độc.
“Tham Lang.” Hắn đi đến trước mặt Vu Duy Thiển, ánh mắt chớp động.
Vì Lê Khải Liệt mà đến, Vu Duy Thiển lập tức đoán ra thân phận của đối phương, “Joseph của Lyon, hay là Barlow Davis của Nga? Ngươi có vẻ không giống người Pháp.” Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương trở nên tức giận, hắn giải thích một chút, “Rất nhiều người muốn tìm hắn.”
“Kula Ha! Chẳng lẽ hắn không nói với ngươi khách hàng làm ăn lớn nhất của hắn hồi xưa là Kula Ha hay sao?” Bị thái độ của Vu Duy Thiển chọc giận, người đàn ông trung niên giật giật khóe miệng, vừa hừ lạnh vừa bẻ gẫy điếu xì gà trong tay.
Vu Duy Thiển cố ý không nhắc đến cái tên này, Samantha đã cảnh cáo bọn họ, đáng lý trùm ma túy sẽ không tự mình xuất hiện nhưng lúc này người nọ lại đến tận đây.
“Không ngờ Tham Lang mà ta muốn tìm lại là hắn, ta chỉ cần bật tivi thì cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, có ai ngờ đến cơ chứ?” Xem tình nhân của Lê Khải Liệt là con tin, Kula Ha nắm chắc thắng lợi, giọng điệu nhẹ nhàng, vứt điếu xì gà xuống đất, nhưng không lộ ra quá nhiều đắc ý.
Người như thế rất khó đối phó, có thể chờ đến bây giờ mới ra tay, “Xem ra để điều tra thân phận của hắn thì ngươi đã mất không ít công sức, hiện tại ngươi muốn cái gì.”
“Ta muốn cái gì? đương nhiên là muốn hắn làm việc cho ta.” Sự tham lam trong mắt của Kula Ha là điểm đặt biệt rõ ràng nhất, “Với lại người thanh niên đằng sau lưng ngươi, hắn là người biết rõ manh mối, hiện tại ta muốn hắn và ngươi làm cho Tham Lang tìm ra thứ mà ta muốn.”
“Thứ đó là gì?”
Kula Ha cười lớn, “Các ngươi vẫn chưa biết nó là gì hay sao, nếu CIA chưa tiết lộ thì e rằng cả thế giới sẽ không biết nó là cái gì. Nể tình quan hệ của ngươi và Tham Lang, ta sẽ nói cho ngươi biết, nó là một lọai thuốc, một loại thuốc làm cho người ta nghe lời.”
Vẻ mặt của hắn rất quỷ bí, khi nói ra những lời này thì đồng tử lại càng khuếch trương vì hưng phấn, nhưng đáp án rõ ràng như vậy vẫn chưa hoàn toàn cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, “Nó bắt nguồn từ đâu, thành phần là cái gì, vì sao có thể làm cho người ta nghe lời?” Amy Lee ở phía sau rốt cục không thể nhịn được mà hỏi liên tiếp mấy câu.
“Vì sao không tự mình kiểm nghiệm?” Kula Ha vung tay lên, “Người của ta đã sớm điều tra, ngươi chính là người lấy thứ đó ra từ trong cây đàn, thằng nhãi ranh, chỉ cần ngươi hợp tác thì sẽ không ai dùng súng truy bắt ngươi, nhưng nếu ngươi không chịu hợp tác–”
Đùng đùng, hai phát súng bắn xuống đất, vỏ đạn phá nát chai rượu, Jasmine bị dọa đến mức ngây người không thể lên tiếng, Amy Lee muốn nhúc nhích cũng không dám, Vu Duy Thiển lại liếc mắt xuống đất một cái, “Mặc kệ ngươi là ai, đừng phá hư chỗ này của ta.”
Kula Ha là trùm ma túy lừng lẫy quốc tế, FBI không có chứng cớ bắt lấy hắn, có ai không sợ hắn, hôm nay lại có người dám nói như vậy, sắc mặt của hắn nhất thời trở nên rất khó xem, không đợi hắn lên tiếng thì thân tính của hắn đã kinh miệt cười nhạo, “Mở to mắt ra một chút, chẳng qua ngươi chỉ là người đàn ông được Tham Lang nuôi mà thôi, nếu không phải ngươi rất quan trọng đối với Tham Lang thì đại ca của chúng ta sẽ không đứng ở nơi này, ngươi có hiểu hay không?”
Kula Ha có năm tên đàn em đứng ở đây, mỗi một góc trong quán đều có người của hắn, không cần nói đến thân phận, chỉ cần tính theo số đông thì thực lực của hắn đã chiếm thế thượng phong, Vu Duy Thiển không hề có phản ứng gì đối với lời nói của đối phương, “Lancelot tiêm quá liều thuốc phiện cho nên làm bậy ở lễ trao giải là do các ngươi động tay động chân?”
“Không sai, xem ra ngươi không chỉ có bề ngoài mà còn rất thông minh, làm cho Tham Lang yêu ngươi như vậy, phỏng chừng bản lĩnh của ngươi ở trên giường cũng không tệ.” Một tên đàn em của Kula Ha nói như vậy rồi cất lên những tiếng cười ám muội.
Nói cách khác từ trước khi cây đàn vi-ô-lông bị trộm thì đã có rất nhiều người nhắm vào thứ bên trong của nó, mà chuyện ầm ĩ của Lancelot là do một tay Kula Ha bày ra, vì muốn xác nhận thân phận Tham Lang theo phản ứng của Liệt Khải Liệt hay là vì muốn xác nhận địa vị của hắn đối với Lê Khải Liệt, như thế có thể thuận tiện bắt hắn để uy hiếp….
Kỳ thật Wolf không cần cảm thấy băn khoăn, đối phương đã sớm nghi ngờ thân phận chân thật của Tham Lang, Lê Khải Liệt dùng thân phận Tham Lang để xuất hiện trong bảo khố của Hashim chỉ càng khẳng định suy đoán của đối phương mà thôi. Vu Duy Thiển biết được vài tin tức từ miệng của đối phương, hắn xoay người nhặt lấy vài miếng miểng chai.
“Ta khuyên ngươi đừng nhúc nhích, đi theo chúng ta đi, chờ Tham Lang đến đây thì hắn sẽ rất vui lòng giúp ta, bằng không để chúng ta lan tin làm cho tất cả mọi người đều biết trước kia hắn đã làm cái gì thì chuyện này cũng không có lợi cho bất kỳ ai.” Kula Ha tin tưởng hai lựa chọn này rất đơn giản, người thông minh sẽ biết nên chọn cái gì.
“Nếu ta không đi thì sao?” Đi theo bọn họ để trở thành con tin uy hiếp Lê Khải Liệt, nụ cười lạnh lùng của Vu Duy Thiển khiến người ta phát run.
Thân tín của Kula Ha dời khẩu súng khỏi thái dương của Jasmine, nhắm vào người của Vu Duy Thiển, “Nghe không hiểu hay sao? Đại ca của chúng ta bảo ngươi đi theo chúng ta.”
“Các ngươi phá nát rất nhiều thứ.” Vu Duy Thiển dường như không nghe thấy.
Amy Lee tự hỏi là tiền quan trọng hay là tánh mạng quan trọng, đáp án đương nhiên rất rõ ràng, hắn không hiểu lúc này Vu Duy Thiển còn quan tâm sàn bị bắn thủng làm cái gì, với lại mấy ly rượu bị phá nát, chẳng lẽ Vu Duy Thiển muốn đám người này bồi thường?
Bóng đèn bỗng nhiên chớp tắt vài cái, nhanh đến mức làm cho người ta nghĩ rằng mình bị hoa mắt, Amy Lee bị đá một cú, không giữ thăng bằng được nên té lăn xuống đất, một tiếng hét thảm thiết vang lên, hắn vội vàng ngẩng đầu.
Không ngờ lại là mấy miếng miểng chai!
“Ngươi nói ta được người khác nuôi, ngươi cũng biết bản lĩnh trên giường của ta không tệ, vậy ngươi có biết ta không cần dùng súng cũng có thể giết người hay không?”
Lời nói càng lúc càng lạnh lẽo, những miếng miểng chai giống như viên đạn được bắn ra, bắn trúng vào người đàn ông cầm súng ở đối diện, hắn ôm cổ tay đang phát ra âm thanh tựa như bị đạn bắn trúng, Vu Duy Thiển đưa lưng về phía ánh sáng, chỉ giật giật vài ngón tay.
Miểng chai phá nát cổ tay của người đàn ông kia, mạch máu bị cắt đứt, những miếng miểng chai nhỏ hơn chui vào sâu bên trong mạch máu, nếu tay của người này không được phẫu thuật thì xem như chặt bỏ, súng đương nhiên sẽ làm không được như vậy
Kỳ thật chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Amy Lee bị Vu Duy Thiển gạt chân té ngã, hắn quỳ rạp dưới đất, đầu ngẩng lên để nhìn lén, Jasmine thừa dịp người đang kèm nàng bị thương liền trốn ra sau cánh cửa, rốt cục nhớ đến tình cảnh hiện tại thì mới thét lên một tiếng chói tai, cùng với tiếng thét chói tai là một bóng đen từ sau cửa lẻn vào, một con dao găm phóng trúng đàn em của Kula Ha, vừa thét được một tiếng liền ngã xuống, không còn ai uy hiếp Jasmine.
“Ngài Wirth, ta nhận lệnh bảo vệ an toàn của ngài.” Vóc dáng cao to lực lưỡng, Ka Zhaye mặc một bộ âu phục đeo cà vạt thay cho bộ quân phục ở Hashim, trong tay cầm một thanh mã tấu rất có phong cách đặc sắc của địa phương.
Nguồn:
“Chiếc xe ngoài cửa là của ngươi, ta nghĩ rằng ngươi không muốn tiến vào.” Người từ Hashim đến đây không phải là Wolf mà là Ka Zhaye coi như cũng quen mặt, Vu Duy Thiển không cảm thấy bất ngờ, hiện tại Wolf nhất định là đang ở bên cạnh Lydia.
Vài miếng miểng chai loang loáng ở trong tay của hắn, Ka Zhaye từng tận mắt nhìn thấy hắn dùng phép thuật, nhưng lúc này lại không ngờ vài miếng miểng chai cũng có thể phát huy tác dụng lớn như vậy, nhịn không được mà nhìn vài lần rồi mới trả lời, “Ta giải quyết đám người ở bên ngoài trước rồi mới tiến vào.”
Khi Vu Duy Thiển mở cửa đã phát hiện một chiếc xe dừng ngay phía trước, lại nhìn thấy Ka Zhaye đột nhiên xuất hiện cho nên hắn xác định chiếc xe kia không phải của Kula Ha.
Lê Khải Liệt hành động quá nhanh, người của Hashim rất có năng lực, không nhiều lời, Ka Zhaye làm cho Jasmine và Amy Lee ẩn nấp cẩn thận, một trận chiến kịch tính bắt đầu diễn ra trong quán bar.
“Giết tất cả những kẻ dư thừa, bắt lấy hai người kia cho ta.” Tình hình đột biến, Kula Ha dù sao cũng có kinh nghiệm lãnh đạo, hắn cẩn thận lui ra phía sau, đàn em của hắn che chắn trước mặt.
Một bên còn ít nhất ba người, người đàn ông bị thương đau đớn run rẩy toàn thân nhưng vẫn miễn cưỡng dùng bàn tay khác để cầm súng, bên phía Vu Duy Thiển chỉ có hai, Ka Zhaye cũng rút súng ra, trước khi cảnh sát đến thì lúc này là thời khắc quan trọng.
Vu Duy Thiển không có thói quen mang súng bên người, nhưng hắn không quên cách sử dụng những vũ khí khác, thân thể cho dù trở nên suy nhược hơn nhưng những gì học được vẫn khắc sâu trong lòng hắn, hắn là người Trung Quốc, hơn nữa mấy trăm năm trước hắn từng sống trong cung đình của người Trung Quốc.
Kỹ năng đôi khi có thể bù lại những chỗ thiếu hụt, tỷ như hiện tại –
Nếu Lê Khải Liệt ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc, khác với tiếng bước chân nhẹ nhàng của dã thú, Vu Duy Thiển xoay người ra sau quầy bar, động tác nhanh nhẹn chuẩn xác, quanh thân giống như mang theo một sức mạnh vô hình, hắn rút ra rất nhiều chai rượu từ bên cạnh người phục vụ đang bị dọa đến mức ngồi im bất động, hắn đập vỡ từng chai, hương rượu lan tỏa khắp bốn phía cùng với một đống miểng chai.
Những miếng miểng chai từ trong tay hắn được bắn ra ngoài, những người ở đây được may mắn nhìn thấy võ thuật Trung Hoa được tái hiện ngoài đời, những miếng miểng chai màu nâu vàng trong suốt giống như ma thuật mang theo ánh sáng sắc bén bắn trúng vào cơ thể con người.
“Trời ơi! Hắn biết võ thuật Trung Hoa!” Đàn em của Kula Ha hú lên một cách quái dị, tránh né không kịp, đồng bọn bên ngoài lại chậm chạp không xuất hiện, bọn họ đều tin tưởng những người ở bên ngoài chắn chắn đã bị người đàn ông cao lớn lực lưỡng kia giải quyết.
“Không có khả năng!” Kula Ha cầm lấy di động rồi bấm một dãy số, người của hắn bao vây nơi này không ít, làm sao tất cả lại có thể bị một người giải quyết như vậy.
Ka Zhaye một tay cầm mã tấu một tay cầm súng, hắn ra tay không lạnh như Wolf, nhưng toàn thân lại hừng hực sát khí, đôi mắt trừng lớn quả thật giống như một con ác quỷ giết người trong truyện cổ xưa, Kula Ha không ngờ một kẻ không được hắn đặt vào mắt lại cất giấu một thực lực khủng bố như vậy, đôi mắt âm u đục ngầu không ngừng dao động.
Vu Duy Thiển dùng quầy bar làm vật cản, Ka Zhaye trốn ở phía dưới bàn rượu, dưới đất rớt đầy vỏ đạn, còi cảnh sát từ xa hú gần đến nơi này, lần này mặc kệ ai thắng ai thua, sự việc coi như chấm dứt tại đây.
“Đi!” Không hề ham chiến, Kula Ha ra lệnh.
“Muốn chạy cũng không dễ như vậy.” Một giọng nói lạnh lùng cùng với một miếng miểng chai sắc bén cũng lạnh như băng bắn thẳng về phía Kula Ha.
Miểng chai dù sao cũng không thể so với viên đạn, Kula Ha cũng không phải người thường, hắn phản ứng rất nhanh, vừa cười lạnh vừa nghiêng người tránh né, hắn không thể ngờ hiện tại ở Manhattan lại có người biết võ thuật Trung Hoa, nhưng những miếng miểng chai này có thể so sánh với khẩu súng trên tay của hắn hay sao?
Vẫy tay một cái, tiếng súng vang lên.
……………