Không nhắc đến cái tên này ở trước mặt người khác, chỉ có một mình Vu Duy Thiển biết được bí mật về Claudy, dòng họ này là cấm kỵ của Lê Khải Liệt.
Những người bị bỏ lại trong văn phòng ngơ ngác nhìn nhau, không rõ ngoại trừ Vu Duy Thiển thì còn có ai có thể làm cho Lê Khải Liệt phản ứng lớn như vậy.
Owen hoặc ít hoặc nhiều cũng biết Lê Khải Liệt có điểm khác người thường, ngay lập tức hắn vỗ lên mặt bàn, “Còn nhìn cái gì nữa? Liệt không ở đây thì chúng ta cứ làm những chuyện có thể làm, chúng ta không thể lúc nào cũng chờ hắn đến để giải quyết vấn đề.”
Naryn Claudy mất tích e rằng là đòn phản kích của gia tộc Claudy, hai người đi ra ngoài, bầu trời quang đãng của New York không thể xua tan vẻ mặt lo lắng của Lê Khải Liệt.
Tiếng bước chân vang vọng trong gara, mỗi một tiếng đều rối loạn, Lê Khải Liệt bước đi không nhanh nhưng đây là lần đầu tiên hắn không chờ Vu Duy Thiển, một mình đi trước, người ở phía sau nhìn bóng lưng của hắn, Vu Duy Thiển tăng tốc đuổi theo.
“Đưa chìa khóa cho ta.” Vu Duy Thiển giữ chặt Lê Khải Liệt, lực bóp trên tay rất cương quyết, Lê Khải Liệt không thể không dừng lại, quay đầu mỉm cười đối với hắn, “Ta không sao.”
“Ngươi đừng lúc nào cũng tự mình tính toán mọi chuyện có được hay không, đưa đây cho ta.” Không giải thích nhiều, hắn đoạt lấy chìa khóa từ trong tay của Lê Khải Liệt, sau đó ngồi vào ghế lái, Lê Khải Liệt đứng tại chỗ chừng vài giây rồi lặng im ngồi vào ghế bên cạnh.
Khi đợi đèn đỏ, Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt ở bên cạnh, đối phương đang nhìn thẳng ra phía trước, không biết là đang nhìn cái gì hay là thực chất chẳng nhìn cái gì cả, sau khi để ý thấy tầm mắt của Vu Duy Thiển thì Lê Khải Liệt liền quay đầu lại, khó có thể phán đoán bên dưới đáy mắt mang theo cảm xúc như thế nào.
“Đừng xem chuyện này là trách nhiệm của ngươi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ra tay.” Trong lời nói của Lê Khải Liệt mang theo một loại áp lực nặng nề, hắn rút ra một điếu thuốc, trong xe nhanh chóng bị khói trắng lượn lờ, làm nổi bật một cặp mắt mà chỉ có động vật ăn thịt mới có khi bị chọc giận.
Hắn là vì lo lắng Vu Duy Thiển tự trách hay là tức giận Kent Claudy ra tay quá nhanh, khiến cho bọn họ không thể ngờ được? Vu Duy Thiển có thể hiểu rõ tâm tình phức tạp của Lê Khải Liệt ngay lúc này.
“Đừng giả vờ như bất cần, dù sao hắn cũng là cha của ngươi, ta không nghĩ rằng ngươi có thể máu lạnh đến mức không hề để ý đến an nguy của cha ruột mình, nếu không thì lúc trước người sẽ không làm ra nhiều chuyện như vậy chỉ vì cứu hắn.” Vu Duy Thiển vươn tay đặt lên vai của Lê Khải Liệt.
“Ta chỉ là không biết….” Lê Khải Liệt giật giật khóe môi, tựa hồ không xác định mình muốn nói cái gì, hắn hút sâu một hơi thuốc, đôi mắt giống như tàn thuốc đỏ rực đang thiêu đốt trên môi.
Vu Duy Thiển từng nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, đó là những lúc liên quan đến gia tộc Claudy, nhân tố bất an trên người của Lê Khải Liệt sẽ biểu hiện mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều, nhìn đèn đỏ chuyển sang xanh, hắn giẫm chân ga, “Đây là tình huống mà ta đã sớm cảnh cáo ngươi, chuyện như vậy vốn có thể tránh được.”
“Ngươi đang nói nếu ta không làm chuyện như thế thì hắn sẽ không mất tích? Nhưng nếu ta không làm thì ngươi sẽ trở về hay sao?” Tựa như quả bom bị kích nổ trong khoảnh khắc, Lê Khải Liệt vứt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lưu lại đốm lửa đang thiêu đốt cùng với vẻ ngang ngược mất kiểm soát.
“Ngươi nói như vậy là muốn ta tự trách? Dù sao cũng là do ta tạo thành hết thảy, không phải hay sao?” Giọng điệu đùa cợt, Vu Duy Thiển không nhìn hắn mà chỉ nhìn thẳng phía trước, phía trước hơi kẹt xe một chút.
Một câu ngăn chận tất cả cuồng nộ sắp sửa bùng nổ, Lê Khải Liệt ảo não rên rỉ, “Không! Không phải ngươi, ngươi cũng biết điều mà ta không hy vọng nhất chính là ngươi nghĩ như vậy! Ta không cần ngươi tự trách! Duy–” Hắn dựa vào người của Vu Duy Thiển rồi ôm lấy bờ vai của đối phương.
“Để cho ta lái xe.” Vu Duy Thiển đẩy tay Lê Khái Liệt ra, vẫn chăm chú nhìn con đường trước mặt, “Ta không muốn xảy ra tai nạn.”
“Ngươi đang giận ta?” Cánh tay từ bả vai di chuyển đến thắt lưng, không có dấu hiệu muốn buông ra, “Tựa như ta đã nói, mặc kệ có ngươi hay không thì dù sao cũng sẽ đến bước này, bọn họ vốn sẽ không từ bỏ hắn, chỉ là sớm muộn mà thôi….”
“Được rồi, không cần giải thích với ta, ta không có ý trách ngươi.” Thở dài, Vu Duy Thiển nắm chặt vô lăng, ánh mặt trời ở phía trước thật chói mắt, hắn cúi mắt xuống, “Có lẽ là ta đang tự trách–”
“Ta đã nói rồi, ngươi đừng nghĩ như vậy!” Ngăn cản không cho Vu Duy Thiển nói tiếp, bàn tay đang đặt trên thắt lưng của hắn luồn vào bên trong áo sơ mi, theo khe hở của cúc áo mà chạm vào làn da của hắn, bị Lê Khải Liệt vuốt ve khiến Vu Duy Thiển giật giật thắt lưng, nhíu mày nhìn đối phương, “Ngươi muốn làm cái gì? Lúc này….”
“Đừng nhúc nhích.” Lê Khải Liệt cố định thắt lưng của Vu Duy Thiển, nghiêng người sang phía hắn rồi ôm lấy hắn, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, “Nếu ngay cả ngươi cũng bị ta ảnh hưởng thì còn có ai ngăn cả ta làm xằng làm bậy? Đây là ngươi đã nói, nói ta ích kỷ kiêu ngạo, tự cao tự đại, dù sao đã là như vậy thì cứ để ta tiếp tục, đây là trách nhiệm của ta, là ta khiêu chiến Claudy, nhưng ta không hề hối hận, bởi vì ta làm như thế là vì ngươi, ngươi cũng không được phép hối hận.”
Vu Duy Thiển chuyển mắt, hai người nhìn nhau, bàn tay của Lê Khải Liệt vuốt ve trên làn da của hắn, độ ấm truyền lại, ngay cả hô hấp cũng gần trong gang tấc.
Cho dù có gặp phải thất bại thì trong đôi mắt màu tro lục này vẫn lộ ra hào quang khiến người ta không thể nhìn gần, khoe ra sự ngang ngược của người sở hữu nó, vẫn suồng sã tiến vào đáy mắt của Vu Duy Thiển, tựa hồ đang sưu tầm bí mật gì đó, khiến người ta đắm chìm vào bên trong.
Cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe, tầm mắt quấn quýt vào nhau mới chịu tách ra, không khí căng thẳng hóa thành một loại nhiệt độ thâm trầm, Vu Duy Thiển không nói thêm gì nữa, hiện tại Lê Khải Liệt tuyệt đối không cần có người khắc khẩu.
Lôi tay của Lê Khải Liệt từ trong áo sơ mi ra ngoài, hắn giẫm chân ga, xe mới chuyển động lên phía trước được một chút thì bỗng nhiên một đôi tay vờn quanh hắn, nụ hôn cực nóng đột nhiên áp đảo, dùng nhiệt độ cũng cực nóng để xâm nhập khoang miệng của hắn.
Đây mới là điều mà Lê Khải Liệt cần.
Cho dù có đặc biệt như thế nào ở trong mắt của người khác, fan hâm mộ ca nhạc cảm thấy hoàn mỹ ra sao thì Lê Khải Liệt cũng chỉ là con người, hắn có nhược điểm của hắn, hơn nữa hắn cũng không ngại lộ ra điều đó trước mặt Vu Duy Thiển, nói cho Vu Duy Thiển biết điều mà hắn cần.
Đầu lưỡi dây dưa, tựa như đang chơi đùa, lại giống như đối kháng, quấn quýt nhấm nháp, chiếc xe phía sau không ngừng bấm còi nhưng vẫn không thể làm cho nụ hôn này dừng lại, mãi cho đến khi Lê Khải Liệt thở hổn hển mới chịu buông Vu Duy Thiển ra.
“Tốt lắm, ta đã bổ sung đủ năng lượng, tiếp theo mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng có thể đối mặt.” Liếm môi, người đàn ông đang mỉm cười một cách gian tà giống như không có chuyện gì có thể đả kích đến hắn, vẫn thản nhiên sờ soạng trên đùi của Vu Duy Thiển vài cái, rồi nhìn hắn một cách nghiêm túc, “Duy, bộ dáng không mặc quần áo chỉnh tề của ngươi thật hấp dẫn, trên đường tốt nhất cứ giữ tư thế như vậy, ta sẽ rất lên tinh thần.”
Áo choàng của Vu Duy Thiển rộng mở, áo sơ mi ở đằng trước bị sờ soạng nên đã trở nên hỗn độn, hắn cúi đầu nhìn xuống, sau đó lại nâng mắt lên, lộ ra vẻ mặt khinh thường, “Tinh thần của ngươi không cần quá tốt, chỉ cần giữ tốt thể lực là được, đừng hở một chút là lại động dục.”
Lê Khải Liệt cười nhẹ, bị Vu Duy Thiển nói như vậy nhưng hắn cũng không hề phản bác, dựa vào vai của Vu Duy Thiển, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chiếc xe yên lặng chạy trong phút chốc, sau đó hắn bỗng nhiên mở miệng, “Naryn sống cùng với ta không lâu lắm, nhưng dù sao hắn cũng là cha ruột của ta, còn ngươi thì sao? Ngươi chưa từng nhắc đến cha mẹ của mình.”
Xe xóc nảy một chút khi lên sườn dốc, Vu Duy Thiển xoay vô lăng, thản nhiên trả lời, “Bọn họ đã mất từ lâu, còn nhắc lại để làm gì?”
Lê Khải Liệt không nhìn thấy giấu vết thương cảm trên mặt của Vu Duy Thiển, hắn đành nhắm mắt lại, bàn tay tiếp tục sờ soạng trên đùi của Vu Duy Thiển, đồng thời siết chặt cái ôm.
Xe tiến về phía trước, sau đó rốt cục đến nơi, ở một rừng cây tại vùng ngoại ô, trong ngôi nhà nhỏ bên hồ, người của Hecate đang chờ bọn họ.
Linda cũng không cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy Vu Duy Thiển, cô ta mở cửa ra để cho bọn họ đi vào, “Nơi này vẫn như cũ, không ai động đến bất cứ thứ gì, người trông giữ hắn bị đánh bất tỉnh từ sau lưng, may mắn chỉ bị thương ngoài da, không xảy ra chuyện gì.”
Trong phòng ngay ngắn trật tự, vẫn giống như lần trước khi Lê Khải Liệt rời đi, không có giấu vết khả nghi, khi bước vào đây Lê Khải Liệt đã khôi phục trạng thái như bình thường, hắn chậm rãi quan sát căn phòng.
“Không ngờ người của Hecate lại thiếu cảnh giác như vậy, hay là bởi vì Lê Khải Liệt từ chối hợp tác với các ngươi nên nơi này không còn quan trọng?” Vu Duy Thiển đi vào phòng, quan sát một vài chi tiết, cũng không phát hiện ra giấu vết nào khác giống như Lê Khải Liệt, hắn quay đầu lại rồi chất vấn Linda, ánh mắt sắc bén lộ rõ sự nghi ngờ.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Bị hắn dựa trên căn cứ xác thực để châm chọc một cách sắc bén, đâm trúng nỗi đau, Linda cất cao tiếng phản bác, “Chúng ta đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, trước kia chưng từng gặp phải chuyện như vậy, chỉ có thể nói lần này là vì tình thế bắt buộc!”
“Thật sự là như vậy, người của chúng ta ngay cả phản kháng cũng chưa kịp thì đã bị đánh bất tỉnh, mặc dù có hơi mất mặt một chút nhưng ta nghĩ lần này nhất định là đối thủ quá mạnh.” Một thành viên Hecate là cấp dưới của Linda đã bổ sung như vậy.
Lê Khải Liệt vẫn không nói gì, hắn nhìn qua một lượt, quả thật tựa như Linda đã nói, không có manh mối khả nghi, hắn không hề dừng lại quá lâu, ngay lập tức ra hiệu cho Vu Duy Thiển, “Chúng ta đi thôi.”
Theo dáng dấp của hắn có thể nhận ra được điều gì đó, Vu Duy Thiển đi theo hắn ra ngoài, Linda ngỡ ngàng nhìn Lê Khải Liệt bước đi, cô ta khoanh tay lại rồi cười lạnh ở sau lưng bọn họ, “Ở bên cạnh tình nhân, ngay cả người thân cũng bỏ mặc, không hổ là người của gia tộc Claudy, nhưng đừng quên ngài Wirth còn có một người khác có thể lựa chọn.”
“Ta rất muốn biết cái tên thương nhân kia rốt cục đã nói cái gì với ngươi? Hình như hắn cũng đã trở lại New York.” Cô ta nói như vậy với Vu Duy Thiển.
Hai người đi đến trước cửa thì dừng lại, Lê Khải Liệt trầm mặt xoay người, vừa nhếch môi vừa mỉm cười, “Chuyện của hắn sẽ do hắn tự mình nói cho ta biết, ta không cần ngươi nhiều lời.”
“Ngươi muốn bị bẻ gãy một ngón tay khác của ngươi nữa hay sao? Linda–” Đi vài bước đến trước mặt cô ta, lời cảnh cáo của Lê Khải Liệt thu được hiệu quả rất tốt, trên mặt của Linda hết xanh lại đỏ.
Vu Duy Thiển lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó nói với Lê Khải Liệt, “Chúng ta đi thôi.”
“Ngươi phát hiện được cái gì?” Đi đến ngoài cửa, Vu Duy Thiển không nhắc đến Senzou, hắn sẽ chọn một thời điểm thích hợp để nói với Lê Khải Liệt chứ không phải ngay lúc này.
“Hắn tự mình rời đi, ta có thể xác định điểm này.” Ánh mắt của Lê Khải Liệt quét một vòng trên mặt Vu Duy Thiển, không tiếp tục theo đuổi vấn đề mà chỉ nói đến việc Naryn Claudy bị mất tích, “Trong phòng không có giấu vết ẩu đả là vì người của Hecate không ngờ sẽ bị tập kích, bọn họ cũng không phát hiện kẻ xâm nhập từ bên ngoài. Một người có thần chí không rõ, suốt ngày chỉ ngồi ở trên ghế như Naryn, nếu muốn tập kích người trông giữ hắn thì cũng không có gì là khó.”
“Bởi vì không có ai sẽ đề phòng hắn.” Vu Duy Thiển cau mày, nhìn về phía đằng xa.
Vốn nghĩ rằng Naryn Claudy đã bị điên, nhưng kẻ điên lại tự mình tấn công người chăm sóc, tự tiện rời khỏi nơi cư trú hay sao? Hay là có người ép hắn phải làm như vậy?