“Được rồi, ngươi nghe thấy hay chưa?” Vu Duy Thiển vỗ nhẹ bả vai của Lê Khải Liệt, “Nếu không cam lòng để hắn nói ra như vậy thì ngươi tự tay bắt lấy hắn, xem hắn rốt cục là ai, đây không phải là chuyện mà ngươi muốn làm hay sao?”
“Sai rồi, ta muốn làm chính là có được ngươi một cách triệt để, không cho bất luận kẻ nào chiếm bất cứ địa vị gì ở trong lòng của ngươi.” Nâng tay của Vu Duy Thiển lên, cúi người, hôn vào mu bàn tay của Vu Duy Thiển, giọng nói dễ nghe đầy cuốn hút, thì thầm ngọt ngào, lúc này Lê Khải Liệt lại trở thành một chàng kỵ sĩ trung thành với đức vua, không còn giống một bạo quân chỉ biết gào thét la mắng.
“Ngươi luôn luôn khoa trương như vậy.” Giống như là bất đắc dĩ đối với việc này, Vu Duy Thiển lắc đầu, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên nắm lấy xương cổ tay của Lê Khải Liệt, mạnh mẽ dùng lực, tiếp theo là một nụ hôn đáng tin cậy đặt lên môi của Lê Khải Liệt.
Lê Khải Liệt kéo thắt lưng của Vu Duy Thiển áp sát vào người, nhưng Vu Duy Thiển không cho hắn có cơ hội làm nụ hôn thêm sâu sắc mà chỉ ung dung thối lui.
“Lần đó ngươi đã nổ súng bắn hắn, vì sao hiện tại lại không thể?” Sau đó Vu Duy Thiển chuyển hướng sang Reid, hắn cũng có nghi vấn tương tự Lê Khải Liệt, ở khu vườn hoàng gia Botanic, khi Reese xuất hiện và tấn công Sharon Swift thì Reid rõ ràng đã từng nổ súng.
Reid nhìn chăm chú vào phương hướng mà Reese ly khai, sờ lên cây súng ở thắt lưng, sắc mặt có một chút khó xử, vừa cứng ngắc vừa đóng băng, “Khi cứu nữ diễn viên kia thì ta đã nổ súng. Cảnh sát Anh quốc biết được lai lịch của ta, chuyện này nếu cứ tiếp tục xảy ra thì sẽ ảnh hưởng đến vấn đề ngoại giao, cấp trên đã cảnh cáo cho ta biết.”
Lê Khải Liệt là ca sĩ nổi danh trên thế giới, khi hắn đến Anh quốc thì đại sứ quán đã sớm chú ý đến từng động thái của bọn họ, Reid làm đặc vụ liên bang lại đại biểu cho cảnh sát Hoa Kỳ, hắn ở Anh Quốc làm ra bất kỳ hành động khác thường nào thì đều sẽ tạo thành ảnh hưởng.
Theo lời nói của Reid thì có thể nhận ra lần này hắn tự tiện đến Luân Đôn cũng đã bị áp lực từ cấp trên, hắn không thể tùy ý hành động.
Sửa sang lại sắc mặt, Reid không nói nhiều, nhớ lại vừa rồi, hắn thì thào tự nói, “Trên người của hắn không có thương tích?” Những lời này không quá lớn nhưng lập tức khiến cho hai người kia phải chú ý.
Hắn nói xong câu đó, lại liếc mắt nhìn Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt, “Hắn là một người sống.”
Những lời này có một chút khó hiểu, nhưng ngay lúc này hai người còn lại đều có thể lý giải, bọn họ tận mắt nhìn thấy Reese, hắn đương nhiên không phải xác ướp sống dậy, từ trên băng vải có thể ngửi được mùi máu tươi phiêu tán, không hề có mùi của chất phoócmôn chống phân hủy, càng không có mùi thối của xác chết.
Nhưng hắn lại nói lên những lời của Reese năm đó, như vậy phải giải thích như thế nào? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Cánh tay của Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt nắm chặt, không cho suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ bởi vì xác định hung thủ là con người bằng xương bằng thịt mà Reid thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cứng ngắc của hắn không còn khó xem như vậy, về phần thi thể bị mất tích cùng với mẫu máu xét nghiệm ra thành phần của chất bảo quản thì vẫn phải tiếp tục đi tìm đáp án.
Bọn họ rời khỏi bệnh viện từ dưới gara, đều tự kêu taxi quay về, Reid không phải là thành viên trong ê kíp quay phim, hắn ở một khách sạn bình thường cách khách sạn của bọn họ không xa, ở trước mặt hắn còn rất nhiều câu hỏi, án mạng liên hoàn với đủ loại hiềm nghi chồng chất, hắn thề nhất định sẽ tìm cho bằng được hung thủ.
“Các ngươi đã quay lại.” Khi Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt trở về khách sạn thì liền nhìn thấy Owen từ quầy rượu ở phía bên phải đại sảnh đang đi về hướng bọn họ.
Hôm nay vẫn không nhìn thấy ánh mặt trời, vài tia sáng le lói bên ngoài chiếu lên mặt của Owen, khuôn mặt còn trẻ của hắn trông có vẻ tiều tụy hơn một chút, tuy rằng bảo là đón tiếp bọn họ nhưng giọng điệu có vẻ không quá vui mừng, Lê Khải Liệt nhìn thấy sắc mặt của mấy thành viên khác trong ban nhạc cũng không tốt lắm.
“Leo, Delin Bowie ở nơi này cũng có quen biết, hắn ém nhẹm tin tức nhưng trên mạng vẫn có người lan truyền vụ này….” Luke không nói rõ ràng, trong giọng điệu bất đắc dĩ còn có một chút tức giận, hắn bưng lên ly rượu rồi uống cạn một hơi. Matthew xoa bóp bả vai của Luke, sau đó rời khỏi quầy bar rồi trực tiếp nói thẳng với Lê Khải Liệt, “Dư luận trong nước đều nói ngươi nên chịu trách nhiệm vì chuyện này.”
“Đây là kết quả do giới truyền thông thao túng, người ở phía sau tự mình điều khiển chính là Delen Bowie.” Morris ngồi ở một góc quán bar, hắn quen tay gõ xuống bàn theo tiết tấu, “Tình hình trong bệnh viện như thế nào? Sharon Swift chắc là vẫn còn sống? Nếu không Delin Bowie sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy cho chúng ta.”
“Dễ dàng bỏ qua?” Deer làm ra biểu tình khoa trương mà lắc đầu, “Chỉ là dễ dàng bỏ qua như vậy mà đã đủ gây phiền phức cho chúng ta, mặc dù chúng ta nổi tiếng nhưng về phương diện truyền thông thì quyền chủ động vẫn nằm trong tay kẻ khác, đối phương là đại ca của giới thông tin a! Muốn viết thế nào thì viết như thế nấy!”
Vài người nói qua nói lại, Vu Duy Thiển ngồi vào quầy bar, gọi hai ly Martini, nghe mấy thành viên trong ban nhạc bình luận về tình hình hiện tại, Lê Khải Liệt ngồi bên cạnh hắn, tiếp nhận ly rượu do hắn truyền sang. Owen vẫn không nói chuyện, đột nhiên dùng sức đập lên mặt bàn, “Chuyện này ta sẽ giải quyết, các ngươi cứ dựa theo lịch trình cùng đạo diễn Kim McKay mà phối hợp tốt thời gian để quay MV.”
Lê Khải Liệt một tay cầm ly rượu một tay khoanh trước ngực, hắn ngồi ở quầy bar mà nhìn về phía Owen, “Ngươi định tìm bạn của ngươi để xin giúp đỡ?”
Owen là người đại diện của ban nhạc, hắn ở trong làng giải trí cũng được một thời gian, đương nhiên có rất nhiều mối quan hệ, quen biết một hai người ở giới thượng lưu cũng là chuyện bình thường, Luke nghe nói có thể vượt qua khủng hoảng thì lập tức truy vấn liên tục, “Hey, Owen, ngươi có cách nào? Đối phương là Delin Bowie, ngươi xác định bạn của ngươi có thể hỗ trợ?”
“Có lẽ sẽ được.” Owen gật đầu, hắn nhìn vào ly rượu trước mặt, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu chớp mắt với mọi người, “Ta là người đại diện của các ngươi, ít nhiều gì thì các ngươi cũng nên tin tưởng ta một chút a.” Hắn cười vài tiếng, lại xoay sang yêu cầu quầy bar châm rượu, Deer vẫn muốn tiếp tục mở miệng nhưng Matthew đã dùng khuỷu tay để huých Deer vài cái, lắc đầu ra hiệu.
Owen dường như không nhìn thấy động tác của Matthew, sửa lại sắc mặt như cũ, cùng mọi người tiếp tục đùa giỡn, cầu mong hành trình kế tiếp có thể thuận lợi, Vu Duy Thiển uống xong một ngụm Martini cuối cùng, buông cái ly trống rỗng xuống bàn rồi nói với Lê Khải Liệt, “Ta đi lên trước.”
Quay về phòng, hắn tháo lỏng cổ áo, mở ra cửa sổ rồi hít vào vài hơi. Vu Duy Thiển dựa vào cửa sổ để ngắm nhìn đường phố mờ mịt trong màn sương mù, không quá vài phút thì cửa phòng bị gõ vài cái, hắn đi ra mở cửa, “Còn tưởng rằng ngươi sẽ ở dưới một chút nữa chứ?”
“Bọn họ không cần có người ngồi kè kè bên cạnh.” Lê Khải Liệt ôm Vu Duy Thiển rồi hôn lên môi của đối phương một cái, sau đó đi vào phòng, hắn chậm rãi nhắm mắt lại rồi ngã người nằm lên ghế sô pha, “Mấy giờ rồi?”
“Sắp đến trưa, như thế nào, ngươi đói bụng?” Vu Duy Thiển ngồi xuống tay vịn của ghế sô pha, bắt chéo chân, một bên mặt nhìn nghiêng của hắn được ánh nắng le lói chiếu vào rất rõ ràng, trong sáng thuần khiết đến nỗi mỗi một sợi lông tơ cũng đều là hoàn mỹ, Lê Khải Liệt dõi mắt nhìn lên khuôn mặt của Vu Duy Thiển rồi nói nhỏ, “Đói, rất đói, quả thật là sắp chết đói.”
“Thật sao?” Không ai có thể xem nhẹ tầm mắt của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển quay sang nhìn đối phương, giống như không nhận ra lời nói gian tà của Lê Khải Liệt, hắn chỉ cười một cách nặng nề, “Cơm trưa sắp đến, xem ra ngươi cần một phần thực đơn.”
Bạn đang
âTrên thá»±c ÄÆ¡n không có món mà ta muá»n.â Lê Khải Liá»t uá» oải lấy tay là m gá»i Äầu, nhếch lên nụ cÆ°á»i gian ác mà nóng rá»±c, dùng giá»ng nói khà n khà n Äầy sức hút Äá» bà y tá» trắng trợn khát vá»ng Äiên cuá»ng dÆ°á»i Äáy lòng của hắn, âDuy yêu của ta, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết ta thÃch Än món gì nhất cÆ¡ mà .â
Vu duy Thiá»n vén lên và i sợi tóc dà i trên trán của Lê Khải Liá»t, hắn vừa nhÆ°á»ng mi vừa nói, âMặc ká» ngÆ°Æ¡i thÃch Än cái gì, có chuyá»n gì xảy ra vá»i Owen?â
âTháºt sá»± là m cho ta Äau lòng, ngÆ°Æ¡i á» trÆ°á»c mặt ta mà lại Äi quan tâm Äến chuyá»n của kẻ khác!â Hung tợn kéo lấy tay của Vu Duy Thiá»n, Lê Khải Liá»t hôn xuá»ng ngón tay của hắn tháºt mạnh. Vu Duy Thiá»n nâng cằm của Lê Khải Liá»t lên rá»i nhéo má»t chút, âCòn chÆ°a chá»u nói?â
Lê Khải Liá»t không phải tháºt sá»± tức giáºn, ánh sáng bá» Vu Duy Thiá»n ngá»i á» trên che khuất, hắn nheo mắt rá»i nhếch lên má»t nụ cÆ°á»i lạnh lùng, âCòn chuyá»n gì khác ngoà i những quy luáºt cÅ© rÃch, muá»n có Äược cái gì Äó thì phải trả giá, ngÆ°á»i kia là nghá» sÄ©, trong má»t lần tá» chức biá»u diá»
n từ thiá»n thì Äã quen vá»i Owen, rất có hảo cảm vá»i hắn, Owen từng nháºn Äược không Ãt lần giúp Äỡ từ ngÆ°á»i bạn nà y của hắn.â
âLúc trÆ°á»c Owen Äã từng Äiá»u tra ngÆ°Æ¡i, khi ấy cÅ©ng là tìm bạn của hắn Äá» nhá» giúp Äỡ,â Suy nghÄ© má»t chút, Lê Khải Liá»t lại bá» sung má»t câu. Vu Duy Thiá»n nhá» lại sắc mặt của Owen, xác Äá»nh sá»± viá»c không chá» ÄÆ¡n giản nhÆ° váºy, âChá» là bạn bè?â
Vu Duy Thiá»n nhÆ°á»ng mà y, vô thức xuyên ngón tay qua những sợi tóc, mái tóc mà u nâu Äá» bá» hắn vò rá»i, Lê Khải Liá»t nghe ra trong lá»i nói của Vu Duy Thiá»n mang theo ý tứ Äùa cợt, âÄây là do hắn lá»±a chá»n, có lẽ sau khi hắn gặp Äược Calgary thì má»i quyết Äá»nh là m lại từ Äầu, hoặc có lẽ hắn không sợ bản thân sẽ há»i háºn, ai biết Äược?â
Lê Khải Liá»t nhún vai, khẽ nheo mắt lại, Äá»ng tác của hắn xác Äá»nh suy Äoán của Vu Duy Thiá»n là Äúng. Cái nà y gá»i là bà máºt là m theo quy luáºt cÅ©ng Äược, hoặc coi nhÆ° má»t loại cam chá»u cÅ©ng Äược. Trên Äá»i không có cái gì miá»
n phÃ. Owen tìm ngÆ°á»i bạn kia Äá» xin giúp Äỡ thì tất nhiên sẽ phải trả giá bằng Äiá»u gì Äó. Nếu Owen cÅ©ng có cảm tình Äá»i vá»i ngÆ°á»i ná» thì xem nhÆ° cuá»c giao dá»ch nà y không bá» lá» quá nhiá»u.
âCái tên ác Äá»c nà y.â Vu Duy Thiá»n thì thầm, giá»ng Äiá»u thÆ°Æ¡ng tiếc nhÆ°ng lá»i nói vẫn lãnh Äạm, hà m nghÄ©a của những lá»i nà y là chân chÃnh khiá»n trách Lê Khải Liá»t hay là ám chá» Äến chuyá»n khác? NgÆ°á»i Äà n ông nằm trên ghế sô pha kéo lấy bà n tay Äang vò tóc của Vu Duy Thiá»n rá»i lôi xuá»ng, Vu Duy Thiá»n bá» Lê Khải Liá»t kéo ngã lên ngÆ°á»i của hắn, bá»n há» bắt Äầu Äánh nhau má»t tráºn trên ghế sô pha.
âÄừng nói Äến hắn, nhìn ta nè, ta Äói bụng, Duy yêuâ¦â Cắn mút ngón tay của Vu Duy Thiá»n, Lê Khải Liá»t cÆ°á»i má»t cách xấu xa mà tiếp cáºn Äá»i phÆ°Æ¡ng, âTá»i nay cho ta Än no nhÆ° thế nà o?â
âKhông có ai muá»n Äiên vá»i ngÆ°Æ¡i.â Vu Duy Thiá»n thoát khá»i vòng tay của Lê Khải Liá»t, vừa cÆ°á»i vừa mắng má»t câu, sau Äó Äá vÄng Lê Khải Liá»t từ trên sô pha xuá»ng Äất, vừa vặn có ngÆ°á»i gõ cá»a phòng.
Vu Duy Thiá»n ngá»i trên sô pha nhìn xuá»ng Lê Khải Liá»t, má» ra Äôi mắt khép há», Äá»ng tá» mà u tro lục Äã lui ra ý cÆ°á»i thâm trầm, vì sao Lê Khải Liá»t không sá» dụng các má»i quan há» của mình cùng vá»i nhược Äiá»m của và i vá» cấp cao Äá» giải quyết chuyá»n nà y mà Äá» mặc Owen là m ra quyết Äá»nh nhÆ° váºy, Vu Duy Thiá»n không há»i nguyên nhân, chẳng qua hắn không ngá» chÃnh là vì Lê Khải Liá»t tin tÆ°á»ng Owen cho nên má»i Äá» Owen giải quyết chuyá»n nà yâ¦
Lê Khải Liá»t nhìn thấy Vu Duy Thiá»n trên lÆ°ng phải gánh ná»i khá» bất tá», nhÆ°ng lúc nà o cÅ©ng luôn phán Äoán rất chÃnh xác, ngÆ°á»i Äứng ngoà i cuá»c quan sát có vẻ thà nh thạo hÆ¡n nhÆ°ng cÅ©ng khó tránh khá»i sẽ bá» cô Äá»c, Lê Khải Liá»t Äã sá»m quyết Äá»nh, hắn sẽ thay Vu Duy Thiá»n lấp Äầy khoảng trá»ng nà y.