Những giọt mưa tí tách từ không trung hạ xuống, giống như màu đen trống rỗng của vực sâu thu hút tầm mắt con người, những giọt mưa rơi vào bên trong quan tài phát lên tiếng vang rất nhỏ, đây là một chiếc quan tài trống rỗng.
Cái bóng của Reid phủ lên đáy quan tài, chất liệu gỗ cao cấp hơn một trăm năm cho đến nay vẫn còn nguyên vẹn, một tiếng ầm vang lên, nắp quan tài hoàn toàn bung ra, người thực thi nhìn chăm chú vào cái hố đen òm dưới chân, từ hoài nghi chuyển thành khiếp sợ, hiện tại đã có một chút hoảng hốt.
“Chuyện này không có khả năng…” Đây là Reid tự mình nghi ngờ, hiện tại có thể chứng thật nhưng hắn lại chôn chân tại chỗ, không thể tin được loại suy đoán vớ vẩn này lại trở thành sự thật, “Một người đã chết hơn trăm năm thì không thể sống lại, xương cốt đã sớm thối rữa.”
“Trừ phi sau khi hắn được chôn không bao lâu thì tự mình đi ra.” Lời nói của Vu Duy Thiển giống như đang nói giỡn, vành nón màu đen ướt đẫm, mái tóc phía dưới đã nhiễu nước, tùng giọt mưa vương bên mặt, không hề nở nụ cười.
“Nói như vậy hung thủ là xác chết còn sống hay sao?” Lê Khải Liệt lấy ra một cái bật lửa từ trong túi áo choàng, ngậm một điếu thuốc lên miệng rồi nheo mắt châm lửa.
Không ai có thể trả lời vấn đề này, theo thời gian trôi qua, nhiệt độ càng lúc càng thấp, thời tiết dần dần trở nên lạnh lẽo, lúc này cho dù mưa có tạnh thì cũng chưa hẳn đã nhìn thấy ánh mặt trời. Reid nhìn đồng hồ, bực bội mà vứt bỏ chiếc xẻng vào trong quan tài trống rỗng, bên trong phát lên tiếng vang thật lớn. Sự trống rỗng làm cho người ta nổi điên, đây không phải là ảo giác, quan tài quả thật trống rỗng.
Trong màn mưa có thêm một làn khói trắng mỏng manh, sương mù ẩm ướt giống như dòng nước chậm rãi lượn lờ trong gió, Lê Khải Liệt nhìn Vu Duy Thiển bên cạnh, đem điếu thuốc đưa qua, Vu Duy Thiển tiếp nhận, hút sâu vào một hơi, làm cho toàn bộ khe hở bên trong lồng ngực đều tràn ngập mùi vị đắng chát của nicôtin.
Mẫu máu mà hung thủ lưu lại chứng minh hắn là người của nhà W. Locke, mà đặc biệt mẫu máu đó đã được xử lý chống phân hủy, chẳng lẽ Reese chết vào năm 1885 chính là hung thủ của vụ án ma cà rồng giết người? Vô luận như thế nào thì chuyện này đều quá mức ly kỳ, làm cho người ta không thể chấp nhận.
Nhưng bản thân của Vu Duy Thiển chính là một căn cứ xác minh cho điều ly kỳ và hoang đường, quan điểm của Vu Duy Thiển về điểm này chưa hẳn đã giống với Reid, Lê Khải Liệt biết nội tình, cũng sinh ra đủ loại liên tưởng kỳ quái, hai người sóng vai đứng trong nghĩa trang vắng lặng, để cho bầu không khí quái dị chậm rãi vây quanh bọn họ, bầu trời màu xanh xám hóa thành màu xanh đen.
“Nếu W. Lock còn sống thì nhất định có thể hỏi ra manh mối từ chỗ của hắn.” Reid nhanh chóng khôi phục tinh thần, khi hắn nói ra những lời này thì có vẻ vô cùng hối tiếc, nếu hắn sớm tìm được W.Locke, không làm cho lão già điên cuồng đó thi hành kế hoạch bắt cóc thì có lẽ hết thảy chân tướng đã sớm rõ ràng.
Hắn nhảy vào trong quan tài trống rỗng, tìm mỗi một góc, ngoại trừ mùi mục nát và cỏ dại cùng với bùn đất thì hắn không còn thu hoạch được thứ gì khác.
“Là ai? Ai ở đó!” Cái quan tài lại vang lên một tiếng ầm, khi Reid muốn dùng bùn đất để lấp nó lại thì sau lưng bọn họ liền vang lên một câu hỏi, có người đang tiến về phía bọn họ.
Chiếc ô màu đen dần dần xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, cũng giống như giọng nói, người đi đến mang theo một hơi thở trang nghiêm đặc biệt, khiến cho không khí chết chóc ở nơi đây hình thành một loại hài hòa nào đó, người nọ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mái tóc ngắn dày hơi cháy nắng, mặc áo choàng màu đen của tu sĩ.
Cổ áo màu trắng viền quanh nổi bật trên áo choàng màu đen, hắn chậm rãi tiếp cận bọn họ. Reid đặt xuống cái xẻng, không có ý đồ che giấu chuyện mà hắn đã làm. “Linh mục Calgary.” Thần kinh đang căng thẳng của hắn được thả lỏng một chút, hình như hắn có quen biết với người linh mục này.
Reid quả thật đã nói qua sẽ có một vị linh mục có thể giúp đỡ bọn họ, nhưng Vu Duy Thiển không nhìn thấy vẻ mặt quá hiền lành của vị linh mục Calgary này, sắc mặt của người nọ rõ ràng trở nên cứng ngắc khi thấy mộ bia bị khai quật, không thể xác định là nổi giận hay là sợ hãi, hết thảy những điều này không thể tránh được ánh mắt của Reid.
Nhưng Reid cũng không hỏi thêm bất cứ điều gì, hắn giơ xẻng lên, tiếp tục xúc từng xẻng đất lên quan tài, để cho những lớp bùn đất ẩm ướt rời rạc chôn cất quan tài trống rỗng, linh mục Calgary giơ ô lên, đôi mắt màu xanh đen cũng giống như sắc trời lúc này, “Quấy rầy giấc ngủ của người chết sẽ bị trừng phạt, đặc vụ Reid, hành vi của ngươi đã vượt quá giới hạn, ngươi nên dừng lại đúng lúc.”
“Dưới lớp đất này không có ai an giấc, linh mục, ta có thể mở lên một lần nữa để chứng minh cho ngươi xem.” Reid ngừng lại động tác trong tay, hắn tin tưởng linh mục Calgary biết được chuyện gì đó. Cũng giống như đào mộ, ánh mắt muốn đào móc tất cả chân tướng vẫn chăm chú quan sát Calgary.
Linh mục Calgary làm dấu hiệu chữ thập trước ngực rồi cúi mắt xuống, “Đặc vụ Reid, nơi này quả thật là nơi an nghỉ của người chết, nếu ngươi còn nghi ngờ thì ngươi nên xin phép cảnh sát địa phương của chúng ta, còn có thân nhân của người chết, khu dân cư ở lân cận đã di dời không ít nhưng giáo hội vẫn còn tồn tại, nghĩa trang này vẫn chưa bỏ hoang, không phải bất luận kẻ nào muốn làm cái gì thì cũng được.”
“Là linh mục của khu giáo hội này thì ngươi hiểu biết nơi này được bao nhiêu?” Khi Calgary đang chỉ trích Reid thì người nam nhân mặc một chiếc áo choàng dày ở sau lưng đột nhiên mở miệng, Calgary đem ánh mắt chuyển về phía hắn, Reid giới thiệu bọn họ với nhau, “Vị này là ngài Wirth.”
Câu hỏi của Vu Duy Thiển không được đáp lại, tầm mắt của Calgary dừng trên người hắn tựa hồ còn lâu hơn so với người khác. Đường nét lạnh lùng, khuôn mặt tinh xảo của người phương Đông quả thật dễ dàng khiến cho người khác chú ý, nhưng Lê Khải Liệt có bề ngoài cũng xuất sắc giống như vậy lại không được Calgary đặc biệt chú ý.
Sau khi giới thiệu Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt thì Reid cũng không tìm được dấu vết gì trên mặt của Calgary.
“Xin hãy để cho người chết được an giấc.” Dáng người của Calgary cao gầy, mái tóc dày hơi cháy nắng thoạt nhìn vẫn rất sậm màu, khi hắn bước đến chỉ trong nháy mắt liền làm cho Lê Khải Liệt liên tưởng đến Vu Duy Thiển, giống như có một hơi thở cấm dục vây quanh, ngăn cách bản thân hắn với thế giới bên ngoài.
“Linh mục Calgary, câu trả lời của ngươi là gì?” Mái tóc đen của Vu Duy Thiển bị gió thổi tung dưới vành nón, ánh mắt không cho phép đối phương lảng tránh vấn đề, sắc bén mà trực tiếp, Lê Khải Liệt tung hứng cái bật lửa trong tay, vấn đề lại được bổ sung thêm vài câu hỏi, “Thi thể ở nơi này đâu rồi? Đã bị đem đến chỗ nào?”
Lê Khải Liệt thay đổi tầm mắt, chỉ về một hướng bên ngoài nghĩa trang, “Ngươi nhậm chức ở giáo đường đằng kia đúng không? Như vậy thì không có khả năng không hề biết chuyện gì ở nơi này.”
“Liên quan đến hơn mười mạng người! Nếu ngươi biết cái gì thì nhất định phải nói cho ta biết, linh mục Calgary–” Reid ngửi được hơi thở đặc thù không giống người bình thường từ trên thân của Calgary, muốn nói nó là cái gì thì ắt hẳn nên gọi tên nó là bí mật.
Calgary nhìn chăm chú phần mộ được vùi lấp một lần nữa, hắn trầm mặc đại biểu cho sự dao động. Sinh mệnh là bất khả xâm phạm, làm người của giáo hội, hắn vốn không nên giấu diếm bất cứ chuyện gì.
Người bình thường đều không thể bảo vệ bí mật, cho dù kín miệng thì cũng sẽ lộ ra khi giơ tay nhấc chân, từng lỗ chân lông đều lan tỏa hơi thở đặc biệt, phản ứng của Calgary nghiệm chứng những lời này, vô luận hắn che giấu như thế nào thì vẻ mặt cũng vô cùng mất tự nhiên, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, “Phần mộ này từng bị khai quật.”
Hắn ngồi xổm xuống rồi hốt lên một nắm đất, Reid đã chôn lại quan tài, bùn đất trong tay của Calgary rơi xuống, vang lên những tiếng lộp bộp như hạt mưa rơi, “Xin hãy đi theo ta, chúng ta đi vào rồi nói sau.” Hắn xoay người đi về phía giáo đường ở cách đó không xa.
Cũng giống như nghĩa trang này, giáo đường Thiên Chúa giáo ở nơi đây cũng có lịch sử lâu đời, cổ kính mà cũ xưa, dân cư sống ở lân cận không nhiều lắm, chỉ có một mình nó đứng sừng sững giữa khoảng đất trống trải, xung quanh có đủ loại bụi cây thấp bé, mặt sàn được lót bằng ván gỗ khi bước lên sẽ nghe tiếng vọng lại, bên trong thật im lặng, không một bóng người, những vật trang trí bằng thủy tinh phản xạ ánh sáng rực rỡ.
“Mấy năm trước, trong nghĩa trang có xảy ra một vụ trộm cắp, thứ bị trộm chính là một thi thể, ta tra qua ghi chép thì được biết người chết mang họ W. Locke.” Calgary cụp ô xuống, hắn chuyền cho bọn họ khăn tay, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
“Thi thể bị trộm?!” Reid dừng lại động tác chà lau, “Lúc trước ngươi có phát hiện điều gì khác thường hay không? Có manh mối gì về người trộm xác hay không? Mộ bia đó là của thiếu niên tên Reese, đó là từ năm 1885, hiện tại lại có người muốn lấy thi thể của hắn?”
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt dùng khăn lau khô mặt và tóc, cởi xuống áo choàng đã thấm nước, hai người thoáng nhìn nhau, Calgary vừa cười khổ vừa lắc đầu, “Đặc vụ Reid, kỳ thật các khu nghĩa địa đều xảy ra chuyện đào mộ, chẳng qua người trông coi không báo, người ngoài cũng không thể nào biết được, có kẻ đào mộ là vì muốn trộm đồ vật an táng, có kẻ lại có sở thích khác thường đối với xác chết, kiểu nào cũng có.”
Reid vắt nước chiếc khăn, hung hăng lau khô mặt, “Người trộm mộ nếu là vì đồ vật an táng thì sẽ không lấy xác, ngươi nói có người có sở thích khác thường đối với xác chết, cái loại người này ắt hẳn sẽ không đi trộm thi thể đã chết rất nhiều năm về trước, ngươi thấy ta nói thế nào?”
Linh mục Calgary nhìn thấy trong mắt của Reid lóe lên hào quang, hắn vẫn chậm rãi lắc đầu, “Ta không biết, đặc vụ Reid, hành vi của con người đôi khi sẽ vượt quá lẽ thường, hy vọng Thượng Đế có thể khoan hồng và tha thứ cho bọn họ.”
Thi thể được ướp chất bảo quản nên máu không bị thối rữa, Reese rốt cục còn sống hay đã chết….Vu Duy Thiển nghe được Reid cùng Calgary nói chuyện, lặng lẽ lau khô những giọt nước mưa trên người, lúc này di động của Lê Khải Liệt bỗng nhiên đổ chuông, hắn nghe điện thoại, “….Không, ta không ở khách sạn, chúng ta ở ngoại ô phía Tây, đừng lo, Owen, chúng ta sẽ nhanh chóng quay lại.”
“Owen?!” Linh mục Calgary bỗng nhiên biến sắc, giống như bị người ta đánh mạnh vào mặt, bàn tay vịn vào thành ghế siết chặt đến mức phát run, ba người còn lại cùng nhau nhìn hắn, hắn phát hiện bản thân mình thất thố, vội vàng cúi đầu, nhưng không có cách nào che giấu sắc mặt chỉ trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt của mình.
Lê Khải Liệt nhướng mi, chậm rãi nhếch môi mỉm cười, hắn hỏi một cách tùy tiện với đầu dây bên kia, “Đúng rồi, ngươi có quen với một linh mục tên là Calgary hay không?”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, giáo đường cũng trở nên an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của Calgary, hắn lảo đảo xoay người rồi quỳ xuống đất, “Chúa ơi – xin hãy tha thứ cho con–”
——–
P/S: tình cũ của bác Owen đây =)), tội nghiệp bác ấy, bị 2 vợ chồng nhà sam chơi tiếp.