Cảm giác ánh mắt của hắn nhìn đến như lửa nóng, nàng kinh hãi vội quay mặt tránh đi:
- Ta... ta... không phải là Xà Linh... tên ta là U Lan, thánh nữ của Xà Linh nhất tộc!
A Khờ nghe nàng giải thích, sự nghi hoặc trong đầu càng nhiều thêm một tầng:
- Vậy ngươi làm sao biết được tên ta?
Lần này hắn hỏi, U Lan cũng không trực tiếp trả lời, nàng nói:
- Ta thấy nơi tháp này là một tòa không gian rất kỳ quái! Chúng ta hay là cùng nhau kết thành một đội đi với nhau có được không?
Nàng đột nhiên chuyển hướng hỏi sang vấn đề khác, hắn có chút không nắm chắc ý định của nàng, nên lắc đầu nói:
- Ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi! Tuy nói thực lực của các ngươi cao hơn ta đến mấy tầng, nhưng ta cảm thấy nơi này với ta rất thích hợp! Với lại, ta với các ngươi là thù là địch, còn không biết chừng. Ta không muốn phải giao tính mạng của mình cho người khác.
Nàng đã không muốn nhận mình là Xà Linh hắn cũng không ngại đường ai nấy đi với nàng. Vì dù sao, vị trí của Xà Linh còn không bằng báo chị và Ba Đặc Lạp ở trong lòng của hắn. Nếu là Tiêu Lăng ở đây, thái độ của hắn đương nhiên là sẽ khác xa hoàn toàn. Vì nàng ở trong lòng hắn có vị trí rất lớn. Còn những người khác, nếu đã không nhận thì hắn cũng chẳng muốn bận tâm đến. Thấy hắn không chút tôn kính với thánh nữ, lại còn thẳng thừng từ chối ý tốt của nàng. Một nữ thị tỳ tức giận mà đứng ra ngăn lại:
- Tên không biết tốt xấu này, ngươi tưởng ngươi là ai hả? Một lời nói xong liền muốn đi là đi được hay sao?
Thiếu nữ này tên là Bạch U, tướng mạo của nàng và ba người còn lại đều khá tương đồng. Nếu ở bên ngoài các nàng đều là hạng người quốc sắc thiên hương, chỉ vì đứng bên cạnh U Lan nên mới bị ánh sáng của nàng che mờ đi. A Khờ nhìn nàng một chút, mày khẽ nhướn lên. U Lan vội lên tiếng quát:
- Hỗn xược! Chỗ này là ta làm chủ hay các ngươi làm chủ? Lui hết ra cho ta! Hắn muốn đi thì cứ mặc xác hắn!
Nàng lần này tức giận không phải vì tứ nữ thái độ mà tức giận. Nàng giận là vì cảm nhận được vị trí của mình trong tim hắn không có được bao nhiêu giá trị. Hắn rõ ràng đã đoán ra được nàng là ai, nàng cũng biết được giấc mơ kỳ lạ kia cũng không phải là giả. Vậy mà, hắn thà tự mình đi đường của mình, không cần quan tâm đến thái độ của nàng, chẳng để nàng ở trong tim của hắn. Hắn làm như vậy chẳng phải muốn nói rằng, ngươi là Xà Linh đúng không, ngươi không nhận thì ta mặc xác ngươi. Sau này chúng ta không ai biết ai, vậy thì cứ đường ngươi ngươi đi, đường ta ta đi. Tâm tình thiếu nữ phức tạp, A Khờ làm sao hiểu thấu. Hắn thấy các nàng đã không còn cản trở nữa, liền cầm oan hồn vừa mới thu phục lên tay, lại gọi con chim lửa đến tiếp tục hướng về cánh cửa vô hình ẩn hiện phía cuối cây cầu xương mà đi.
- Thánh nữ đại nhân, hắn...
Một thị tỳ khác tên là Bạch Liên đi đến nhìn vẻ mặt xám như tro tàn của thánh nữ mà mấp máy môi mở lời. Lời nàng còn chưa nói hết đã bị thánh nữ cắt ngang:
- Mặc xác hắn! Từ nay về sau sống chết của hắn không có liên quan gì đến ta!
Nàng đột nhiên tức giận đùng đùng, tâm tình tứ nữ đều bị dao động kịch liệt.
- Thánh nữ quả nhiên là thích hắn!
Các nàng không hiểu cái tên nhân loại đó có điều gì đặc biệt, mà một thánh nữ cao cao tại thượng như nàng, thường ngày lạnh lùng vô tình, vậy mà vừa gặp đã thích? Chuyện này nói ra thật quá sức là hoang đường, chẳng lẽ đây chính là cái này gọi là duyên tiền định từ kiếp trước trong truyền thuyết hay sao?
A Khờ lần này đi qua cầu xương hết sức thanh thản. Vì sự xuất hiênn của con chim lửa nên đám linh hỏa đều rất sợ hãi mà tránh đi. Còn cái oan hồn hắn vừa thu phục được, cũng như có thêm một tia linh trí mà đem mấy cái oan hồn yếu ớt khác cắn nuốt vô, tự mình tăng cường lấy thực lực của chính mình. Một lần như vậy, cái oan hồn mà A Khờ vô tình thu được đã đạt đến trình độ nhị giai đại viên mãn. Nếu như lúc này nó có thể nuốt thêm được một cái oan hồn tam giai, nó nhất định sẽ thăng cấp. A Khờ từ đầu đến đuôi đều không để ý đến, đến khi cảm nhận được sự dao động đầy hưng phấn của nó thì hắn mới chú ý.
- Ồ, ngươi muốn ta bắt cho ngươi một cái oan hồn cao cấp hơn à! Thôi được, để lên tầng ba ta thử bắt đến cho ngươi một cái. Nhưng mà ngươi tăng cấp lên rồi thì có tác dụng gì chứ? Ta có thể sử dụng ngươi được hay sao?
Hắn hỏi, oan hồn đương nhiên không có trả lời hắn được. Mà nhờ thông qua thần niệm ấn ký mà hắn cảm nhận được dao động của nó. Hắn hiểu ra thì lập tức xạm mặt lại:
- Cái gì? Ngươi cũng không biết hay sao? Ngươi...
Hắn thật muốn đem nó bóp chết ngay tại chỗ, nhưng lại không nỡ mà buông tha cho nó:
- Thôi được rồi, có thể do ngươi thực lực còn thấp nên không nhớ ra được. Vậy cứ lên thử tầng ba xem sao, nếu ta bắt được thì ta lại cho ngươi ăn!
Cánh cửa tầng ba như có như không, hắn vừa bước đến đã biến mất rồi. Mấy nữ nhân theo ở phía sau, cũng không một chút chậm trễ mà đi theo. Trên tầng thứ chín của tòa tháp u hồn, một con thỏ trắng không biết từ đâu đi đến, mà đang vui vẻ gậm lấy một cây dược thảo mang hai màu sắc vô cùng đối lập. Nửa thân của nó là màu đỏ như ánh lửa, nửa thân phảng phất màu đen uế khí vô cùng khó ngửi. Thứ cỏ này có tên là U Minh thảo, nó chỉ xuất hiện ở trong Tu La tràng, chưa ai từng thấy qua nó xuất hiện trong nhân gian. Con thỏ trắng này làm sao lại có thể đi đến được chỗ này?
Cánh cửa tầng thứ ba của tháp mở ra, A Khờ rơi vào bên trong một cái hố sâu vạn trượng. Cũng may là con chim lửa kịp thời bay đến kéo hắn đi lên. Lúc này nhìn thấy mới biết, cái hố này thật ra là một đầu của miệng núi lửa. Thỉnh thoàng lại có một vài oan hồn bay lượn từ trong hố sâu đi lên, vài ngọn linh hỏa cũng vờn quanh theo. Con chim lửa hai mắt sáng lên, nó lượn một vòng liền đem hơn ba, bốn cái linh hỏa nuốt trọn. A Khờ cũng nhanh tay hái được một cái oan hồn, đem nó gieo xuống ấn ký rồi giao cho cái oan hồn bắt được ở tầng hai nuốt xuống. Một tiếng ừn ực như ăn một món thức ăn làm cho hắn cảm giác có một chút gai óc. Năm nữ xà tộc cũng đã đi lên tầng ba, các nàng không giống như hắn mà bị rơi xuống dưới, chỉ là đứng lơ lững trên không mà nhìn. U Lan hơi liếc mắt nhìn hắn một chút, rồi tự mình phi hành hướng lên cửa thứ tư mà đi. A Khờ cũng không nhanh không chậm đi theo phía sau. Một đoạn đường này hắn còn tiện tay thu thêm được hơn chục cái oan hồn, oan hồn thu đươc từ tầng thứ hai nhờ vậy mà thực lực đột phá lên tam giai cao đẳng, sấp bước vào đến tứ giải. Sau khi thăng cấp, oan hồn này cũng có vẻ như nhớ ra nhiều thêm một ít. Mà còn có thể như đứa trẻ nít quấn lấy hắn hớn hở vui mừng. Hắn vừa buồn bực vừa tức cười:
- Cái tên tiểu tử nha ngươi cũng rất biết nịn a! Được rồi, lên tới tầng bốn ta sẽ gọi Tố Tố ra bắt thêm cho ngươi mấy cái oan hồn nữa.
Hắn nói xong rồi cũng trực tiếp đem Bạch Tố Tố gọi ra bên ngoài. Nàng nhìn nơi này âm u tràn ngập quỷ khí, thỉnh thoảng còn có linh hỏa, oan hồn cùng nhau đi lại. Nàng rất hiếu kỳ mà hỏi:
- Phu quân, nơi này là nơi nào?
A Khờ đại khái lược giản cho nàng một chút, lại cười gian xảo ôm lấy eo nàng:
- Nương tử, nơi này có phải rất thích hợp để cho chúng ta song tu hay không?
Nàng lườm hắn mà cười:
- Phu quân lại nghĩ đâu đâu, không sợ cả đời này sẽ bị nhốt luôn ở trong này hay sao?
Lời nói của nàng như trách như hờn mà ánh mắt lại mị nhãn như tơ. Hắn nhịn không được đưa tay bóp nhẹ lên trên người nàng:
- Tiểu yêu nữ, nàng muốn dụ dỗ ta sao?
Nàng cười hì hì mà tựa bên trong lòng ngực của hắn vẽ loạn. Hắn vén mái tóc của nàng lên, rồi cắn nhẹ vào tai nàng:
- Nương tử, phía trước còn có mấy nữ nhân xà tộc nữa! Nàng một lát nữa giúp ta thu thập bọn họ!
Nghe lời này của hắn, nàng vội đẩy ra mà liếc mắt nhìn:
- Phu quân lại nghĩ cái gì xấu xa?
Hắn trừng mắt nhìn nàng mà gõ lên đầu nàng mấy cái:
- Cái gì là xấu xa? Ta là sợ bọn họ gây phiền phức nên muốn thu về dưới tay để khỏi gặp rắc rối thôi! Nàng lại muốn nghĩ đi đâu đấy hả?
Nàng bĩu môi ra điều khinh thường hắn:
- Tâm chàng nghĩ thể nào có thể giấu được thiếp hay sao?
Hắn mặt mo lúc này đỏ ửng lên, hơi có ý xấu hổ cười:
- Được rồi, được rồi! Là ta xấu xa, là ta đê tiện! Như vậy được chưa?
Nàng cười hì hì rồi hôn nhẹ lên má hắn:
- Hì, thiếp chỉ nói đùa thôi! Mấy nữ xà nhân đó lúc nãy dám lớn tiếng với phu quân, ta sẽ giúp phu quân thu phục các nàng!
Hắn không hiểu sao nghe mấy lời nói của nàng mà có cảm giác như làm chuyện gì đó sai sai. Như thế là một nam một nữ, một chim một hồn lại tiếp tục từ tầng ba đi lên tầng bốn của tháp. Tầng bốn lúc này là một mảnh sa mạc dài đến tít tấp, nơi phía xa xa chân trời còn nhìn thấy được một cái ốc đảo nho nhỏ. Tố Tố nhìn khung cảnh ở xung quanh mà hiếu kỳ hỏi đến:
- Nơi này thật kỳ lạ nha! Rõ ràng bên trong này so với không gian pháp bảo của Tinh Nguyệt tỷ còn muốn cao cấp hơn. Chẳng lẽ cái này là một cái đế phẩm pháp bảo hay sao?
Sự nghi ngờ của nàng còn chưa có dứt thì phía dưới chân mọi người mặt đất đột nhiên rung lên dữ dội. Tố Tố cảnh giác mở ra một màng phòng hộ bảo vệ A Khờ đi vào bên trong. Còn nàng thì chăm chú nhìn dưới mặt đất đang trồi lên một vật khổng lồ nào đó. Hai người ánh mắt nhìn nhau đều thấy kỳ lạ. Vì ngay lúc này xuất hiện trước mặt họ là một con rết khổng lồ dài đến vạn trượng, số chân của nó cũng phải đến mấy vạn cái. Phải nói đây là lần đầu tiên A Khờ đi vào trong tháp phát hiện ra được một sinh vật sống. Hai mắt hắn lóe lên ánh sáng kỳ dị. Đây là lần đầu hắn muốn động thủ rồi.