Sở Nam làm như vậy là muốn chia rẽ bọn chúng. Nếu Phiêu Vân sơn thâu tóm hơn hai mươi thế lực tam lưu kia, vậy cuộc sống của nhóm người Bạch Cốt về sau khẳng định không dễ dàng. Nhưng hiện giờ thì khác, nhóm người Bạch Cốt không những dễ sống, hơn nữa không gian phát triển cũng mở rộng hơn. Sở Nam sẽ không đểnhững con cờ trong tay tự sinh tự diệt, hắn sẽ tạo ra điều kiện tốt nhất cho bọn chúng, để tương lai bọn chúng có thể trở thành trợ lực lớn hơn nữa.
Về phần mang Yến Sơn Thập Nhị Đạo giết lên Phiêu Vân sơn là hắn muốn để thế lực này lộ ra ngoài. Hai thế lực, hai con đường phát triển, một sáng một tối.
Nguyên nhân thứ hai của Sở Nam chính là vì Võ Vương thần bí kia. Hắn muốn tìm một Võ Vương thử xem thực lực của mình đã đạt tới mức nào. Đây không phải là Sở Nam cuồng ngạo mà hắn đã suynghĩ rất kỹ.
Nếu có cơ hội, Sở Nam còn muốn luyện thành tầng thứ nhất Thương Sơn bí quyết. Đường kinh mạch của tầng thứ nhất Sở Nam sớm đã tính ra, nhưng nguyên lực cần thiết quá lớn, Sở Nam đánh lực bất tòng tâm. Vì vậy, Sở Nam liền chú ý tới tên Võ Vương thần bí này.
Còn có một nguyên nhân nữa, Sở Nam làm vậy còn để mang lại cho Phiêu Vân sơn một chút ảnh hưởng xấu. Hắn hoài nghi sau lưng Phiêu Vân sơn chính là thế lực thần bí kia. Đối với thế lực thần bí kia, hắn luôn luôn đề cao cảnh giác.
Tiếng la hét trên không trung vẫn còn vang vọng, một thân ảnh ngự không bay tới. Đạp không phi hành chính là một trong những dấu hiệu của Võ Vương.
Sở Nam nhìn hắc sắc thân ảnh, trong mắt bắn ra quang mang.
Phùng Mãnh cười không dứt, chỉ vào mặt Sở Nam quát lớn:
- Hắc Bạch Song Sát, chịu chết đi. Trước mặt Võ Vương ngươi chỉ làmột con kiến, ngươi còn dám…
- Lắm mồm!
Sở Nam vẻ mặt lạnh lùng, không thèm để ý Võ Vương áo đen đang từ trên không rơi xuống, trực tiếp ra tay với Phùng Mãnh.
Chỉ thấy Sở Nam bắt một trảo trong hư không, ngưng tụ kim nguyên lực thành kim tiễn, bắn tới phùng mãnh.
Lợi hai như Điền Bách Kiếm còn bị kim kiếm của Sở Nam bắn vỡđan điền, thân thể bạo liệt, Phùng Mãnh chỉ là một tên Võ Quân sơgiai sao có thể ngăn cản được!
Bất quá, Phùng Mãnh vấn rất bình tĩnh. Có Võ Vương ở đây, sao hắn có thể xảy ra chuyện gì? Phùng Mãnh luôn nghĩ Hắc Bạch Song Sát sao có thể là đối thủ của Võ Vương, cuồng vọng nói:
- Chỉ bằng ngươi cũng đòi giết ta? Nằm mơ đi!
Quả nhiên, Võ Vương áo đen hạ xuống trước người Phùng Mãnh, kim tiễn bắt đầu bị tiêu tán, đến khi còn cách Võ Vương ba thước thì hoàn toàn biến mất.
- Tiểu tử, ngươi sẽ phải trả giá cho hành động vừa rồi!
Khuôn mặt Võ Vương áo đen rất bình thường, không có chút gì nổi bật.
Nhưng Sở Nam biết đây không phải khuôn mặt thật của hắn, không rõ hắn đã sử dụng phương pháp nào để thay đổi dung mạo. Ngheđược câu nói của Võ Vương áo đen, Sở Nam mỉm cười, nói:
- Không biết ta sẽ phải trả giá gì?!!
- Chết!
- Nếu như ta không muốn chết!
- Vậy thì thần phục ở dưới trướng của ta!
- Nhưng ta cũng không muốn thần phục!
Võ Vương áo đen nghe Sở Nam trả lời như vậy có chút kinh ngạc. Võ giả tu vị Võ Vương ở Thiên Vũ đại lục cũng xếp vào hàng cường giả nhất lưu. Võ Vương đối với võ giả bình thường giống như làthần!
Thậm chí, đối với cường giả Võ Quân mà nói, Võ Vương cũng làcảnh giới xa với. Trên đại lục có không biết bao nhiêu Võ Quân cao cấp cả đời không đạt tới được bước này, cuối cùng đành chết già.
Cho nên, khoảng cách giữa Võ Vương và Võ Quân giống như trời và đất vậy!
Nhưng, Võ Vương áo đen thấy Sở Nam không hề có chút sợ hãi, vẫn bình tĩnh, tự nhiên. Hắn suy nghĩ một chút, thản nhiên nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Dùng nắm đấm nói chuyện!
Võ Vương áo đen sửng sốt, sau đó cười châm chọc:
- Tiểu tử ngươi quả nhiên là người không biết tự lượng sức!
- Vậy trước tiên đỡ một quyền của ta!
Vừa nói Sở Nam vừa xuất thủ. Lực lượng tầng chín Mãng Sơn bíquyết cùng lực lượng Long đan tôi luyện hợp lại, xoay tròn, sau đódung hợp với thổ nguyên lực.
Lấy thổ ngự lực, lực lượng ba vạn cân mạnh mẽ đánh ra.
Võ Vương áo đen vẻ mặt ngưng trọng, lực lượng của Bạch Sát khiến tim hắn đập thình thịch, đây là việc chưa từng xảy ra.
Nà Sở Nam đã đánh ra một quyền, không khí truyền tới tiếng bạo liệt.
Tốc độ của Sở Nam không nhanh, Võ Vương áo đen muốn né tránh là việc rất dễ dàng. Nhưng tình huống bây giờ không cho phép hắn né tránh. Võ Vương áo đen ánh mắt lẫm liệt, quát:
- Đón thì đón, ta cũng đang muốn xem thử ngươi có thực lực đểkiêu ngạo hay không?
Hai tay Võ Vương xoay trong, thổ nguyên lực tràn ngập không gian. Thấy vậy, Sở Nam cười, thầm nghĩ:
- Tên Võ Vương này tu luyện thổ nguyên lực, tốt lắm!
Trong chớp mắt, quyền chưởng va chạm.
- Ầm~~~
Nơi quyền chưởng va chạm, một mặt trời nhỏ xuất hiện, tiếng nổ không ngừng vang lên.
Sự trấn tĩnh của Võ Vương đã biến mất, thay vào đó là sự ngưng trọng trước nay chưa từng có:
- Lực lương của hắn thật lớn! Đó là vũ kỹ gì mà có thể phá lá chắn nguyên lực của ta? Ta chưa từng gặp tên Võ Quân nào biến thái như kẻ này. Không đúng, Thần Khí phái Lâm Vân cũng có lực lượng rất lớn, chẳng lẽ…
Võ Vương áo đen chấn động mạnh. Khả năng đó là rất lớn, ánh mắt hắn không còn kiên định như trước. Mà Sở Nam cũng cảm thấy không thoải mái. Dù sao đối thủ cũng là Võ Vương, nguyên lực củađối phương đã theo nắm đấm xâm nhập vào cơ thể hắn, đang tàn phá bừa bãi.
Nhưng Sở Nam không dừng tay, hắn chế trụ thổ nguyên lực, sauđó đánh ra một quyền. Võ Vương áo đen hai mắt lóe ra tinh quang:
- Xem ra chuyện hôm nay không dễ dàng giải quyết. Không được, không thể giao chiến với hắn tại đây, cần đưa hắn tới nơi vắng vẻ, nếu không rất dễ bại lộ thân phận.
Võ Vương áo đen chuẩn bị ngăn cản một đòn kia thì Sở Nam đột nhiên tăng tốc, không cho hắn cơ hội phản ứng đã vòng qua đằng sau, đánh vào bang chủ Phiêu Vân bang Phùng Mãnh.
Phùng Mãnh đang ở sau xem kịch chiến. Hắn thấy Võ Vương áođen dễ dàng đón lấy một quyền của Sở Nam, trong lòng đang rấtđắc ý, nói:
- Không bao lâu nữa, trên đời này sẽ không còn Hắc Bạch Song Sát!
Sau đó, Phùng Mãnh thấy Sở Nam đang lao về phía hắn.
- Aaa…!
Phùng Mãnh hét lên một tiếng trói tai. Cùng lúc đó, Võ Vương áođen quay người lại, trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm, chém về phía Sở Nam.