Trước mặt Nộ ác nhân, mặc dù chỉ là một con thỏ, nhưng sự tình khác thường là con thỏ có thể đem Hư Hỏa cắn nuốt, đến bây giờ còn chưa chết, điều này đúng là không giống lẽ thường.
Nhưng, con thỏ cản đường, đều khiến cho mọi người cảm thấy vớ vẩn.
- Mở ra!
Tiểu Hắc móc móc lỗ tai dài, sau đó dùng móng vuốt đào trên mặt đất, sau đó nhìn Nộ ác nhân bằng hai mắt thật to, nó đào ra một củ cà rốt hồng hồng, Nộ ác nhân lúc này cũng cảm thấy choáng váng, trong Thái Cổ Nguyên không có một ngọn cỏ, chứ đừng nói đến củ cà rốt, cái củ cà rốt này nhất định là kiệt tác của con thỏ. Lúc này Tiểu Hắc không coi ai ra gì, cắn xuống một ngụm, tại trên củ cà rốt lưu lại một hàm răng sắp xếp rõ ràng.
Về sau, nó mới hé mắt nhìn Nộ ác nhân một cái, sau đó nhàn nhạt nói:
- Vậy ngươi phun ra ba ngụm máu trước.
Tiểu Hắc nói những lời này, là học từ Sở Nam, khi lời nói này vang trong đầu Nộ ác nhân, làm cho Nộ ác nhân toàn thân rùng mình, hắn thầm nghĩ:
- Quả nhiên, con thỏ này không đơn giản.
Nộ ác nhân lúc này bị những lời này làm cho tức giận, đúng là bất kỳ ai bị một con thỏ uy hiếp, chỉ sợ cũng tức giận, Nộ ác nhân tức giận quát:
- Con thỏ, ngươi còn linh tinh, lão tử sẽ đem ngươi hầm cách thủy.
Đã không có đường lui, Nộ ác nhân, không có dư thừa thời gian cùng Tiểu Hắc giằng co nữa, hắn dùng bí pháp thúc dục năng lượng, thi triển bí pháp, hướng Tiểu Hắc chém tới.
Tiểu Hắc thấy thế, chỉ là liếc mắt, khinh thường hừ một tiếng, đón lấy củ cà rốt, Nộ ác nhân đối với cảm xúc phẫn nộ nghiên cứu rất sâu, có thể thấy Tiểu Hắc động tác như vậy, thật sự làm cho Nộ ác nhân cuồng nộ rồi.
- Một con thỏ, ngươi còn dám miệt thị lão tử?
Gào thét, Nộ ác nhân chém xuống.
Nhưng cũng không có thanh âm ầm ầm bạo nổ, cũng không có thanh âm "Bang bang", càng không có như trong tưởng tượng của Nộ ác nhân, con thỏ bị chém thành hai nửa, huyết nhục bay tứ tung, chỉ là Tiểu Hắc vô cùng bình tĩnh, một trảo trảo cà rốt cho vào trong miệng, một trảo chộp vào bên trên pháp bảo.
Nộ ác nhân đầu cũng cuống trướng rồi.
Tuy hắn bị Cửu Võ chém thụ thương rất nặng, nhưng hắn dùng bí pháp thi triển một chiêu công kích cũng không đơn giản, hắn dùng hình cưa pháp bảo trong tay, đây là một kiện cổ bảo, là do bọn hắn một lần giết người cướp của đoạt được.
Hắn cảm thấy cho dù con thỏ kia có năng lực, cũng có thể đem nó trảm bay ra, nhưng sự thật cùng tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, con thỏ kia so với tưởng tượng càng thêm lợi hại.
Lúc này Nộ ác nhân mồ hôi trên trán xông ra, đám ác nhân sau khi nhìn thấy như vậy, trong lúc nhất thời quát lên.
- Nộ ác nhân, kíp nổ pháp bảo.
Nộ ác nhân nghe được, tranh thủ thời gian quán chú năng lượng vào Cưa hình pháp bảo, đang muốn há miệng, nói ra một tiếng "Bạo", thì thấy Cưa hình pháp bảo đã ở trong tay con thỏ rồi.
- Còn lão tử cổ...
Cuối cùng một chữ "Bảo" còn không có nói ra, Tiểu Hắc bay lên, một trảo đem nộ ác nhân đập ngã xuống đất, sau đó cắn cà rốt.
Đám ác nhân cảm thấy da đầu run lên, kỳ thật, đám ác nhân không biết, là do Sở Nam để cho Tiểu Hắc ẩn dấu thực lực, bằng không, Tiểu Hắc vừa ra tay, Nộ ác nhân đã biến thành một con mèo nhỏ rồi.
Tuy đám ác nhân trong lòng nhút nhát, nhưng cũng lại nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, nhìn vào Sở Nam, âm độc nở nụ cười, sau đó quát:
- Tiểu tử kia đã bị Hư Hỏa cắn trả, lúc này không chịu được rồi, chỉ cần chúng ta lại thêm một phần sức lực, tạo cho hắn táng thân tại bên trong Hư Hỏa. Mọi người đem tất cả pháp bảo trên người, tất cả đều ném về phía tiểu tử kia, làm nổ pháp bảo, để cho hắn một kích trí mạng.
Nghe được lời ấy, bọn người Hành giả, Chiến thần đều cảm thấy sợ hãi, tất cả mọi người cũng đã rõ ràng tình cảnh Sở Nam hiện tại rất nguy hiểm, mà năm tên đại ác nhân, đều lộ ra dáng tươi cười, sau đó lấy ra pháp bảo.
Thất tình ác nhân tại Thái cổ nguyên lấy giết người cướp của làm kế sinh nhai, bọn hắn đã đoạt được không ít pháp bảo, lúc này hắn lấy ra một đống lớn, tuyệt đại bộ phận là tổ bảo, còn có cổ bảo.
Trong lúc năm tên đại ác nhân muốn đem pháp bảo ném về phía Sở Nam, một đạo thân ảnh tuyết trắng, từ trước mắt đám đại ác nhân thoáng một cái lao qua, đúng là con thỏ kia.
Lập tức quay đầu lại, năm tên đại ác nhân liền nhìn thấy trên người Nộ ác nhân chồng chất một chuỗi pháp bảo, mà con thỏ kia vẫn còn gặm cà rốt, lúc này trong đầu bọn hắn vang lên một thanh âm.
- Các ngươi còn có pháp bảo sao? lấy ra đi, cha ta chính là đang rất cần rất nhiều pháp bảo.
Sau khi nghe được lời ấy, đám ác nhân không khỏi khí huyết cuồn cuộn, nếu pháp bảo của hắn có thể thành công ném ra kíp nổ, tiểu tử kia tuyệt đối chạy không thoát, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ, đúng là bọn hắn tiền mất tật mang rồi.
Cùng lúc đó, Thiên Long hồn thừa dịp thi triển linh hồn công kích, Long Giác cũng đính vào thân thể đám ác nhân, lúc này đám ác nhân chỉ có thể hi vọng Sở Nam ngăn cản không nổi Hư Hỏa cắn trả, tan thành mây khói.
Sở Nam vận chuyển âm dương ngư tu luyện, âm dương ngư luyện hóa thứ nguyên hư không năng lượng hung mãnh vô cùng, vô luận đến bao nhiêu, đều luyện hóa, nhưng lúc này luyện hóa đến Hư Hỏa, cũng có chút không đủ lực, âm dương ngư tuy xoay tròn nhanh chóng, luyện hóa Hư Hỏa ít càng thêm ít.
Âm dương ngư, cũng là một trong những đại át chủ bài của Sở Nam, nhưng lúc này cũng nghịch chuyển không được, kết quả Sở Nam lâm vào tuyệt cảnh, Sở Nam lúc này đem tất cả thủ đoạn đi áp chế, trong lòng hắn luôn thầm nghĩ:
- Ta làm sao bây giờ? Áp chế không được Hư Hỏa, Hư Hỏa sẽ đốt càng mạnh mẻ, Hư Hỏa, thực hỏa, Hư Hỏa, thực hỏa.
- Hư Hỏa sinh thực, âm dương ngư luyện hóa năng lượng, xem như là luyện thực.
Nghĩ đến đây, Sở Nam toàn thân rùng mình một cái, giống như suy nghĩ cẩn thận cái gì đó, sau đó hắn điều tra âm dương ngư trong cơ thể, điều tra thân thể trên người bị đốt hủy, sau đó Sở Nam thì thầm:
- Hư Hỏa uy năng trở nên mạnh mẽ, thân thể bị đốt hủy tốc độ cũng rất nhanh, lại không có trở nên mạnh mẽ, ngược lại có chút yếu thế, điều này nói rõ công kích thân thể bộ vị của hắn, trở nên yếu đi, vấn đề này là âm dương ngư luyện hóa chính là...
Nhất thời, Sở Nam trong nội tâm thầm suy tính.