Vũ Khí Hình Người

Chương 81: Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (46): Mục tiêu cố chấp và nguyên tắc



Edit: Ry

Hàng mi rủ xuống khẽ rung, Nguyên Dục Tuyết giương mắt.

Cơ chế đánh giá nguy hiểm khởi động.

Đang thiết lập kế hoạch --- Hoàn tất thiết lập --- Triển khai cứu viện.

Nguyên Dục Tuyết đứng dậy.

Tất cả mọi người đều đang trong trạng thái căng thẳng, những người chơi như Tăng Bạch bị suy đoán ác ý kia đả kích, còn đang hoảng hốt chưa kịp hoàn hồn. Chậm mất vài giây mới phát hiện động tác của Nguyên Dục Tuyết.

Lúc này Nguyên Dục Tuyết đã bước xuống bậc thang, đi về phía cửa chính của hội trường. Giới Chu Diễn cũng đứng dậy, bước nhanh theo sau cậu, lặng lẽ giống một cái bóng.

Hắn là cái bóng của Nguyên Dục Tuyết.

Tăng Bạch theo bản năng đứng dậy hỏi: "Nguyên Dục Tuyết, cậu đi đâu vậy?"

"Cậu muốn mở cửa cho cậu ta sao?" Giọng điệu anh ta có phần bất đắc dĩ: "Vô dụng thôi... Cậu thấy trên màn hình rồi, cậu ta không thể vào được."

Nguyên Dục Tuyết nghe thấy Tăng Bạch gọi mình, trả lời ngắn gọn: "Ra ngoài một chuyến."

Cậu chú ý thấy hành động của Giới Chu Diễn, trong lúc đẩy mở cánh cổng khép kín của hội trường, Nguyên Dục Tuyết hơi quay người lại nhìn hắn, chặn đường, ánh mắt chạm nhau trong một thoáng.

"Ở lại đây chờ tôi. Đừng ra ngoài."

Hội trường là địa điểm an toàn tuyệt đối. Nguyên Dục Tuyết nói nhẹ nhàng mà cương quyết, âm sắc lạnh nhạt, tựa như bông tuyết tan trên vành tai: "Tôi sẽ mau chóng trở lại."

Giới Chu Diễn đứng lại, cơ thể hơi cứng ngắc, con ngươi màu đen đi xuống, tập trung vào đôi mắt cậu. Im lặng một hồi mới nghe được tiếng đáp lại ngoan ngoãn của hắn: "... Được."

Hắn đứng lại đó.

Nguyên Dục Tuyết không cho Tăng Bạch kịp suy nghĩ.

Anh ta tưởng rằng Nguyên Dục Tuyết nói "ra ngoài một chuyến" là đi từ hội trường lên tầng một. Thấy bóng dáng cậu biến mất sau cánh cửa cũng chỉ thở dài một tiếng... Nguyên Dục Tuyết là người dễ mềm lòng, có lẽ là nhìn cảnh tượng vừa rồi nên xúc động, muốn cố gắng thêm lần cuối.

Nhưng hành động của cậu sẽ chỉ tạo được hiệu quả vô cùng vô cùng nhỏ bé.

Vận mệnh là cố định, không ai có thể thay đổi.

...

Từ hành lang truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, lại không thể dấy lên bất cứ gợn sóng nào trong lòng người đang ngồi ngoài cổng.

Hắn cuộn tròn người, miệng lầm bầm những lời điên khùng không ai nghe rõ. Khi Nguyên Dục Tuyết đi tới cánh cửa sắt, hắn ngồi dưới đất, mệt mỏi nhấc mí mắt. Hắn thấy một đôi chân mảnh mai cùng với bờ eo gầy, bàn tay xuất hiện trong tầm mắt có nước da tái nhợt, đốt ngón tay thon dài, đang đẩy then cửa sắt.

Cánh cửa một lần nữa được mở ra.

Có lẽ là xuất phát từ thứ mộng tưởng không thể nào tồn tại, hắn lại thử vươn tay, bức tường vô hình kia một lần nữa chặn trước mặt.



"..."

Người đang cuộn tròn đổi tư thế, không còn bất cứ phản kháng hay đấu tranh, chỉ tự lẩm bẩm: "Tôi không vào được, cậu không biết à?"

"Biết." Nguyên Dục Tuyết lạnh nhạt nói.

Một chữ ngắn gọn này lại chọc giận người ngồi ở cửa.

Hắn sửng sốt vài giây rồi nổi điên: "Vậy mày tới đây làm gì? Tội nghiệp tao à? Hay là muốn kích thích tao, nhắc nhở tao ngu ngốc tới mức nào? Tự cho là mình thông minh nên giờ chỉ có thể ngồi ở cửa chờ chết, nhìn chúng mày ---"

"Tôi không có cách nào giúp cậu vào trong." Trong tiếng chỉ trích run rẩy của hắn, Nguyên Dục Tuyết rủ mắt bước chân ra khỏi cửa sắt: "Thế nên tôi sẽ ra ngoài."

Những lời điên cuồng trút giận còn chất đầy trong họng bỗng im bặt.

Người ngoài cửa giữ nguyên dáng vẻ há miệng, nét mặt cứng đờ, mờ mịt kinh ngạc nhìn hành vi của Nguyên Dục Tuyết lúc này, quên đi những gì mình muốn nói.

Thông tin mà thị giác truyền lại cho đại não là: Nguyên Dục Tuyết bước ra khỏi cửa.

Tại sao cậu ta lại đi ra?

Cậu ta điên rồi ---

Ba suy nghĩ này lần lượt hiện lên trong đầu, nam sinh kinh ngạc gần như không biết nên làm phản ứng gì. Hắn không biết mình đang chất vấn Nguyên Dục Tuyết, hay là đang thuyết phục bản thân: "Mày, mày ra ngoài làm gì? Mày có biết sẽ không thể trở lại không? Tao là ví dụ tốt nhất này. Mày sẽ không nghĩ đây là trò đùa chứ, mày muốn tự sát à? Không muốn sống nữa nên ---"

"Tôi không muốn tự sát." Một loạt vấn đề bắn ra như súng liên thanh, dù Nguyên Dục Tuyết là kiểu luôn nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của người khác thì cũng chỉ kịp chọn ra cái quan trọng nhất để giải thích.

Nguyên Dục Tuyết chăm chú nhìn hắn, hàng mi dày lay động: "Tôi nhận được tín hiệu của cậu."

Nam sinh ở đối diện vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngác hỏi: "... Tín hiệu gì?"

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

"Nguyên Dục Tuyết!"

Đối thoại của bọn họ bị một tiếng rống giận cắt ngang.

Tăng Bạch và Đường Viễn thấy cảnh Nguyên Dục Tuyết bước ra khỏi khu vực an toàn trong máy quay thì đầu óc loạn cả lên, gần như ngây dại. Nói là bọn họ mở to mắt như sắp nứt ra cũng không phải khoa trương, quả thực là nổi trận lôi đình bật dậy, tứ chi phản ứng trước não bộ, thở phì phò xông ra khỏi hội trường.

Nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết ở phía cuối cầu thang dài dằng dặc đã bước ra khỏi khu vực an toàn, máu trong người họ gần như đông lại, Tăng Bạch tức giận quát lên.

"Cậu làm cái quái gì vậy hả?! Đừng có làm chuyện ngu ngốc!"

Tăng Bạch đã chạy tới kéo tay Nguyên Dục Tuyết, muốn lôi cậu vào trong. Nhưng khi tới một không gian nào đó, động tác trở nên vô cùng khó khăn, như thể rơi vào trong đầm lầy, không thể tiến thêm. Tăng Bạch sững sờ, buông tay Nguyên Dục Tuyết, cảm giác hạn chế kia lập tức biến mất.

... Không được.

Nguyên Dục Tuyết đã bị phán quyết là "rời đi".



Cậu không thể vào trong nữa.

Rất khó để Tăng Bạch có thể hình dung tâm trạng của mình lúc này. Đây là lần đầu tiên, sau bao nhiêu phó bản anh ta trải qua, anh ta để ý một NPC như vậy. Dù biết Nguyên Dục Tuyết ở trong phó bản trường học quỷ này, kết cục vẫn sẽ như thế không thể thay đổi, nhưng trơ mắt nhìn cậu chết vẫn là một khái niệm khác.

Giọng Tăng Bạch trở nên mơ hồ, âm thanh run rẩy, nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết: "Nguyên Dục Tuyết, tôi thật sự... Không hiểu cậu."

Đến lúc này rồi, chỉ trích đã không còn ý nghĩa. Đường Viễn giương mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết, vành mắt đỏ lên, chỉ có thể chậm rãi hỏi: "Tại sao lại, đột nhiên, ra ngoài?"

Cảm xúc của con người là bài toán khó máy móc tinh vi cũng không thể giải. Nguyên Dục Tuyết nhìn vành mắt phiếm hồng của Đường Viễn, im lặng một lát mới nói: "Tôi muốn bảo vệ con người đang cầu cứu."

Đây là trách nhiệm của người máy chiến tranh.

"... Bảo vệ?" Với Tăng Bạch mà nói, tuy lời lẽ của Nguyên Dục Tuyết hơi kì lạ, anh ta vẫn nghe hiểu, nhưng lại càng không hiểu tại sao Nguyên Dục Tuyết lại có loại trách nhiệm kì lạ này. Anh ta suy sụp nói: "Sống chết của họ thì liên quan gì tới cậu! Nguyên Dục Tuyết, cậu cho rằng cậu đang đối mặt với thứ gì hả? Một con quỷ à? Hay là một sự kiện ma quỷ? Không phải, tất cả đều không phải! Thứ cậu phải đối mặt là một đội quân quỷ đói khát không bị trói buộc bởi bất cứ quy định nào. Là hàng ngàn hàng vạn con, một con có thể xé xác cậu trong một cái cắn! Cậu ra ngoài thì có ích lợi gì chứ!"

Âm lượng của Tăng Bạch đạt tới mức cao nhất, gần như không kiềm chế được mà quát: "Cậu làm thế nào để bảo vệ họ hả, hay là cậu không cần cả mạng mình nữa!"

Sau một hồi mất khống chế, hành lang trở lại yên tĩnh.

Chỉ còn tiếng hít thở kịch liệt, khó mà ổn định trở lại của Tăng Bạch.

Nguyên Dục Tuyết đứng ở bên còn lại của cánh cổng, người như ở một thế giới mờ tối khác. Ánh đèn chân không yếu ớt kéo cái bóng cậu thành một đường dài, làn da tuyết mịn sáng như màu ánh trăng bị soi rọi càng thêm nhợt nhạt.

Cậu đứng lặng ở đó, lưng thẳng một đường, cặp mắt đen thẳm như màu mực, tĩnh lặng chăm chú nhìn Tăng Bạch tức giận, thật ngoan ngoãn.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết càng im lặng, Tăng Bạch càng thêm sụp đổ.

Tăng Bạch mấp máy: "... Trả lời tôi đi."

Nguyên Dục Tuyết suy tư vài giây mới nói: "Dùng chính tôi để bảo vệ họ."

"Tôi là vũ khí sắc bén nhất, cũng là lá chắn bảo vệ tốt nhất."

"Tôi có thể chảy tới... Giọt máu cuối cùng, cho đến khi không thể đứng lên được nữa."

"Nếu như không cần mạng là có thể hoàn thành nhiệm vụ của tôi." Cậu nhìn Tăng Bạch, nhẹ nhàng nói: "Tăng Bạch, tôi hiểu rồi."

"Vậy cho đến chết mới thôi."

Cho đến khi năng lượng cạn kiệt, mọi chuyện kết thúc mới thôi.

Trong hành lang chật hẹp, tối tăm nhất.

Bọn họ nghe được lời thề điên cuồng nhất.

Tăng Bạch và Đường Viễn hoàn toàn im lặng, mà cậu trai đang suy sụp ngồi dưới đất cũng ngẩng lên, ngẩn ngơ nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Cho tới nhiều năm sau, hắn vẫn nhớ như in cảnh tượng khi đó.

Hắn gặp được... Một người đặc biệt, khiến hắn khó quên nhất cả cuộc đời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv