Tán cây bị gió thổi va vào nhau, phát ra tiếng rì rào. Khu rừng vẫn tĩnh lặng như cũ, ngoài âm hưởng kì lạ vừa rồi thì không còn gì bất thường. Mà âm thanh đó có thể là tiếng chim sẻ bay qua tán cây, hoặc sóc nhỏ vô tình nhảy trên cành lá tạo thành. Nếu như là một cặp đôi đương lúc tình cảm nồng nàn, e là sẽ không chú ý tới chi tiết nhỏ đó, qua tai là quên, chỉ biết thân mật với người yêu. Nhưng tính cảnh giác của Nguyên Dục Tuyết cực cao, cậu lạnh lùng nhìn về một điểm, không hề có ý định rời mắt --- Ở khoảng rừng đằng xa, không gian dường như bị bóp méo, giống như không khí bị bẻ cong trong nhiệt độ cao. Mà trong khoảng không vặn vẹo kia, mơ hồ xuất hiện một cái bóng.
Nó giống như đã đứng ở đó từ rất lâu, cơ thể dài ngoằng, giống một cây cột, nhưng trên cây cột đó lại mọc ra ngũ quan.
Tuy nó có dạngngười, nhưng tỉ lệ cơ thể cực kì dị thường. Quá dài. Cánh tay rủ xuống như sắp chạm đất, cái cổ mềm oặt ngẩng cao sắp vươn tới cả ngọn cây, cùng với ngũ quan vặn vẹo chen chúc một chỗ. Nó trông khá giống con người, nhưng những đặc điểm hoàn toàn khác biệt kia khiến cảm giác quỷ dị đáng sợ càng thêm mãnh liệt.
*Cho dễ tưởng tượng thì tạo hình của nó giống slenderman ấy mọi người
Mà nó đứng đó, nhìn chăm chằm vào "cặp tình nhân" còn đang dính lấy nhau.
Nguyên Dục Tuyết che cho Giới Chu Diễn, cảm nhận được tâm trạng mãnh liệt không giống bình thường của đối phương lúc này --- Chắc là sợ hãi. Thế là len lén thò tay ra sau cho Giới Chu Diễn nắm, có lẽ sẽ khiến hắn yên tâm hơn chút.
Giới Chu Diễn lại ngẩn ra.
Thật ra hắn không hiểu suy nghĩ trong đầu Nguyên Dục Tuyết, nhưng vẫn thử dựa vào bản năng, nắm lấy ngón tay thon dài lành lạnh của đối phương.
Rất dễ chịu.
Quái vật chưa từng học cách kiềm chế bản thân, cảm xúc khi lắng đọng lúc lại bị kích thích ra ham muốn hủy hoại kinh người, lúc này Giới Chu Diễn bỗng bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn đứng sau lưng Nguyên Dục Tuyết, giống một đứa bé nắm lấy ngón tay kia.
Nguyên Dục Tuyết vẫn tập trung vào con quỷ đột nhiên xuất hiện. Bọn họ duy trì một khoảng cách an toàn.
Rừng rậm vốn đẫm sương sớm nắng mai, cảnh sắc nên thơ chẳng biết từ lúc nào đã trở nên u ám. Cây cối bỗng điên cuồng vươn tràn lan, hoàn toàn không phù hợp với quy luật tự nhiên. Tán cây chằng chịt đan vào nhau chật kín, từ trên xuống dưới, chặn lại mọi tia sáng. Rõ ràng đang 8 giờ sáng mặt trời vừa lên, không gian lại âm u như chạng vạng tối 5-6 giờ.
Hoàn cảnh vĩnh viễn là một trong những nhân tố có thể ảnh hưởng tới tâm lý con người nhất.
Nhưng đứng trong khu rừng bỗng trở nên tăm tối, vẻ mặt Nguyên Dục Tuyết vẫn thản nhiên, như thể nguồn sáng biến đổi không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào với cậu. Về phần người ở đằng sau --- Sự tàn bạo và sát khí từ đầu tới cuối chưa từng suy giảm. Chỉ khi Nguyên Dục Tuyết vươn tay cho hắn nhẹ nhàng nắm lấy thì mới được trấn an một cách vi diệu. Vẻ mặt hắn thờ ơ khinh thường, nhưng lại rất biết điều, không có bất cứ cảm giác uy hiếp nào, trông có vẻ cũng không bị ảnh hưởng.
Điều đó khiến quỷ quái tràn đầy hứng thú, thật sự là rất rất lâu rồi nó mới lại được thấy con mồi vào rừng. Bởi vậy cũng cảm thấy cặp đôi này thú vị hơn tưởng tượng của nó nhiều.
Quỷ hồn trong rừng nở một nụ cười vô cùng đáng sợ --- Ít nhất là thú vị hơn những kẻ nó từng gặp, chúng thấy nó đã sợ mất mật bỏ chạy, thậm chí không buồn bận tâm người yêu của mình té ngã.
Cũng đáng để nó tốn nhiều thời gian hơn, vì họ đã tìm ra quy tắc của khu rừng.
Tiếng nhành cây lũ lượt ma sát ngày một rõ rệt, chúng nhanh chóng sinh trưởng trên thân cây, thõng xuống từng đoạn gấm trắng.
Mà cây hòe to lớn nhất ở đây, vỏ cây thô ráp bỗng tách ra để lộ từng con mắt, lít nha lít nhít leo lên thân cây, dùng con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm vào cặp đôi trẻ tuổi này.
Thanh âm của nó truyền tới từ đằng xa, chất giọng trung tính khó mà phân biệt được là nam hay nữ, ngữ điệu có vẻ trấn an mê hoặc, không giống với ngoại hình kinh khủng đáng sợ của nó.
"Ta đã gặp rất nhiều cặp đôi ân ái." Nó nói: "Bề ngoài là vậy."
"Lúc hạnh phúc ấm êm trong quá khứ, họ như thể trời sinh một cặp, thân mật yêu thương nhau, dường như có thể bước vào lễ đường bất cứ lúc nào, cho đến khi họ gặp ta."
Nó như đang kể lại một chuyện tình tốt đẹp, âm thanh cũng diễn cảm triền miên, nhưng trong một nháy mắt, giọng điệu nhanh chóng xuống dốc, biến thành âm điệu trào phúng khắc sâu: "Bọn mi đã bao giờ nghĩ rằng, thật ra hai người cũng không yêu nhau tới vậy chưa?"
Giờ quỷ quái đã bị dụ ra...
Nguyên Dục Tuyết thản nhiên trung thực trả lời vấn đề của nó: "Đúng vậy. Chúng tôi không yêu nhau."
Giới Chu Diễn: "..."
Quỷ quái: "?"
Dù không muốn chứng minh tình yêu của mình chân thực đáng tin thì cũng không cần phải cứ thế hùa theo thừa nhận chứ?
Khuôn mặt quỷ quái hơi vặn vẹo, âm u đáng sợ nói: "Giờ mi phủ nhận cũng vô dụng, ta đã biết hai người là một cặp."
Dường như là sợ Nguyên Dục Tuyết lại ngắt lời, nó gấp rút bổ sung: "Những kẻ kia lúc nói lời ngon ngọt luôn sẵn lòng móc ra trái tim đầy tình yêu của mình. Nhưng đến lúc cần bọn họ thật sự móc chúng ra, họ lại không muốn."
"Giờ, ta cũng muốn được thấy trái tim của hai người."
Nó chỉ vào một tấm lụa trắng, quỷ dị toét miệng: "Một cặp đôi, chỉ có một người được sống sót rời khỏi khu rừng."
"Mi có thể chọn hi sinh vì tình yêu, tự treo cổ, để người yêu mi có thể rời khỏi nơi này."
"Cũng có thể thay người yêu mình đưa ra lựa chọn --- Chỉ cần hắn chết, mi sẽ được an toàn rời đi."
Dù quỷ quái không nói trắng ra lựa chọn thứ hai. Nhưng giọng điệu mê hoặc, ý nghĩa ẩn sau lời nói, cùng với ác ý không chút che giấu trong con ngươi vặn vẹo chen chúc kia, đều đang chỉ về một phía.
Nó đang khuyến khích hai người tự giết lẫn nhau.
Có mấy ai sẽ yêu đối phương hơn cả tính mạng mình? Hi sinh vì người khác, vốn là điều chỉ có thánh nhân mới làm được.
Nhưng vì mạng sống mà chọn hi sinh người khác, hành vi này lại bị quỷ quái hợp lí hóa, biến thành lối ra duy nhất trong tuyệt cảnh.
Mà quỷ quái cũng không che giấu ý muốn của mình, nó nói với hai người: "Có rất nhiều kẻ sẽ chọn con đường thứ hai."
"Đương nhiên bọn họ cũng được rời đi như ý muốn, chỉ sợ cả đời sẽ không bao giờ đặt chân vào khu rừng này nữa. Sẽ không có ai biết chuyện xảy ra ở đây. Mà người yêu bị họ giết, đều sinh trưởng trong cái cây này."
Nó ám chỉ đã có rất nhiều người đưa ra lựa chọn ti tiện như vậy, thế nên không cần phải thấy áy náy. Chỉ cần có thể sống sót, làm gì cũng đáng được tha thứ, sẽ không trở thành tội lỗi phải gánh chịu.
Oan hồn của những người đã chết bị giam cầm trong gốc cây hòe, bi ai nhìn vô số cặp đôi giẫm lên vết xe đổ của họ, bị phản bội, bị giết hại, sau đó trở thành một cặp mắt mới trên thân cây.
Quỷ quái dịu dàng vuốt ve thân cây mọc đầy mắt kia. Đầu ngón tay bỗng hung hăng cắm vào một con mắt, dọa cho đống mắt lít nha lít nhít kia cố gắng tản ra, nhưng ngoài con ngươi kịch liệt chuyển động như sắp rớt ra khỏi hốc thì không thể làm được gì. Cảnh tượng kinh dị này khiến người ta rùng mình.
Nguyên Dục Tuyết vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nhìn nó, hỏi quỷ quái: "Vậy nếu chúng tôi chia tay rồi thì sao?"
"Không còn là người yêu, có thể cùng nhau rời khỏi đây." Nguyên Dục Tuyết nói như chuyện đương nhiên.
Quỷ quái: "... Bọn mi chia tay khi nào?"
Nguyên Dục Tuyết: "Vừa xong."
Giới Chu Diễn bị ép chia tay: "..."
Nụ cười quỷ dị trên mặt nó hơi cứng lại, nhưng nó nhanh chóng bổ sung: "Không thể, sức mạnh của quy tắc không thể bị phá bỏ chỉ bằng vài lời nói."
Nguyên Dục Tuyết còn có vẻ khá tiếc nuối.
Cậu hơi xoay đầu nhìn Giới Chu Diễn, xem ra chỉ có một lựa chọn rồi ---
"Ông có thể cung cấp vũ khí cho tôi không?" Nguyên Dục Tuyết vẫn rất lịch sự hỏi con quỷ.
Thẳng thắn như vậy sao?
Quỷ quái trông có vẻ kì lạ, nó tưởng là Nguyên Dục Tuyết đang tranh thủ giành lợi thế cho mình. Tuy là có không ít kẻ chọn tự tay tiễn người yêu lên đường, nhưng ít nhiều cũng phải có chút đấu tranh về mặt tình cảm.
Kể cả có thầm đưa ra quyết định phải giết người ngay lúc nó nói ra quy tắc, thì ngoài mặt vẫn sẽ phải tỏ vẻ xoắn xuýt do dự, đau khổ đấu tranh gì đó, chơi bài tình cảm với người yêu. Để giữ gìn cái thể diện nực cười của loài người, để bản thân có vẻ vẫn còn một chút đạo đức cuối cùng, để bản thân trông không có vẻ mất trí tới vậy, ít nhất cũng đã từng do dự giãy giụa.
Dù là ở đây chẳng có ai thưởng thức được màn biểu diễn đó.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại dứt khoát bỏ qua quá trình này, hỏi xin vũ khí luôn.
Việc này khiến quỷ quái có chút bất mãn, giống như nó đã chuẩn bị sẵn sàng để xem một bộ phim dài tập luân thường đạo lí đặc sắc, xem con người xoắn xuýt thống khổ, giãy giụa với thứ tình cảm buồn cười kia, kết quả đối phương lại tua thẳng tới kết cục.
Một trong hai diễn viên chính đã không chuyên nghiệp thì vẫn còn một người khác.
Ban đầu con quỷ không chú ý tới sự tồn tại của Giới Chu Diễn, đại khái là do đối phương vẫn luôn đứng sau lưng Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng tới lúc này rồi mà Giới Chu Diễn vẫn còn nắm một ngón tay của Nguyên Dục Tuyết, khiến nó lộ vẻ trào phúng, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa, nói với Nguyên Dục Tuyết: "Mi không phát hiện là dù mi nói ra những lời như vậy thì người yêu của mi cũng không vì thế mà phẫn nộ buông tay mi ra sao?"
Nguyên Dục Tuyết: "?"
Tại sao cậu ấy phải tức giận buông tay tôi?
"Xem ra hắn rất yêu mi."
Giới Chu Diễn hơi mất tự nhiên quay đi, lại giống một sự kháng cự im ắng với quỷ quái.
"Cho nên mọi chuyện cũng không tới nỗi bết bát như vậy, có lẽ mi có thể thử thuyết phục hắn tự sát vì mi. Tình yêu là thứ tình cảm vĩ đại nhất, đáng để hi sinh, chẳng phải vậy sao?" Nó nở nụ cười quỷ dị, trông thì như đang suy nghĩ vì Nguyên Dục Tuyết, nhưng từng chữ đều xúi giục kích thích Giới Chu Diễn phải phẫn nộ.
Vẫn còn kiên trì những vọng tưởng nực cười kia? Vẫn còn không chịu tin người yêu mình sẽ độc ác phản bội?