Edit: Ry
Không gian chật chội.
Bên trong dụng cụ chứa đựng thẳng đứng, Nguyên Dục Tuyết bị vật chất mềm mại dán chặt vào mỗi ngóc ngách của cơ thể, không một kẽ hở, tạo thành một lớp màng tinh vi.
Chất dinh dưỡng dùng để duy trì bộ máy thông qua đường ống nhỏ chảy vào trong, cậu nằm đó, say ngủ và dần lớn lên.
"Cạch".
Một tiếng động rất nhỏ.
Bên ngoài bỗng có ánh sáng, ánh đèn trắng cường độ mạnh xuyên qua vật chất trong suốt, chiết xạ thành bước sóng kì quái.
Bờ mi rung rung, cậu nhìn thấy ---
Một vùng tăm tối.
...
Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra, đờ đẫn mất một lúc. Giới Chu Diễn nằm bên cạnh đã tỉnh, xoay người sang bắt lấy bàn tay hơi run của cậu, cánh môi ấm áp không ngừng hôn ngón tay, vỗ về cảm xúc cho Nguyên Dục Tuyết.
Người Nguyên Dục Tuyết hơi lạnh, có lẽ là mồ hôi ra. Cảm nhận được hơi ấm của Giới Chu Diễn, cậu thấy khá hơn chút.
"Em sao vậy?"
Trong bóng tối, Giới Chu Diễn nghiêm túc quan sát Nguyên Dục Tuyết, hỏi thăm.
"..." Nguyên Dục Tuyết mất một lúc mới mờ mịt đáp: "Em mơ thấy quá khứ."
Theo lý mà nói cậu bây giờ sẽ không nằm mơ.
Giới Chu Diễn cũng nói: "Anh chưa từng mơ."
Tức là ---
"Có chuyện rồi." Giới Chu Diễn suy tư: "Là chuyện liên quan tới em."
Đúng là chuyện liên quan tới Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết của hiện tại đã rất ít khi hồi tưởng về quá khứ.
Sau khi biến thành người, cậu cũng nỗ lực học cách để làm một người bình thường, nhận biết dần được cải thiện, vẹn toàn.
Nên Nguyên Dục Tuyết của hiện tại cũng ý thức được quãng thời gian cậu ở phòng thí nghiệm có rất nhiều bất thường, thậm chí là rất vô lý. Người máy chiến tranh rõ ràng là một công cụ rất tốt, phòng thí nghiệm hoàn toàn không cần phải biến họ thành món vũ khí bị tất cả loài người bài xích, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy cơ mất khống chế.
Nguyên Dục Tuyết nhớ rất rõ khi cậu thi hành nhiệm vụ, thỉnh thoảng cứu được vài dân chúng, thái độ của những người đó với cậu đều là... Sợ hãi và khinh bỉ.
Vậy mới càng kì quái.
Vì bọn họ phải biết, một trong những quy tắc cốt lõi của người máy là "không được làm tổn thương nhân loại" - cái này đã được lập trình vào bộ xử lý trung ương.
Dẫn dắt dư luận như vậy, khiến dân chúng phải sợ người máy là một việc cực kì không cần thiết, lãng phí tài nguyên, thậm chí là vô lý.
Dù sao người máy không chỉ có thể dùng trong quân đội, mà còn có thể ứng dụng vào sinh hoạt hàng ngày. Nếu dân chúng tiếp tục mâu thuẫn, không chấp nhận việc người máy được phổ biến hóa, các ngành nghề nghiên cứu tập trung vào người máy, các phòng thí nghiệm nhận đầu tư tài chính lớn cũng sẽ bị trì trệ khó phát triển, là một việc hoàn toàn không có ích.
--- Cho nên là, tại sao phải làm vậy?
Nguyên Dục Tuyết chưa từng cẩn thận suy xét vấn đề này.
Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trở lại thế giới kia, dùng quyền lực mình đang có để trả thù. Dù cho phòng thí nghiệm đặt ra vô vàn điều lệ hà khắc, dù cho nó gần như nô dịch nửa đời trước của cậu, đến cuối còn muốn tiêu hủy cậu.
Nguyên Dục Tuyết hiện tại vẫn không rõ... Cậu trời xui đất khiến thế nào lại vào được Thế Giới Vô Hạn, vì đúng ra chỉ có con người được lựa chọn vào đây mới phải.
Tóm lại là cậu may mắn sống tiếp được, đồng thời có một cuộc đời hoàn toàn mới.
Về công, là người tiếp quản Quy Tắc, Nguyên Dục Tuyết sẽ không vì ham muốn cá nhân mà phá hủy quy tắc một thế giới cấp bậc cao. Về tư... Thật ra là cậu thấy chẳng có gì để báo thù. Khi đó hai bên là hai phe khác nhau, đối phương sáng tạo ra người máy, vắt kiệt giá trị của cậu để phục vụ nhân loại.
Cho dù có vài chi tiết hơi lạ, nhưng bản thân chuyện này không đáng để chỉ trích. Chẳng qua là về sau Nguyên Dục Tuyết có được tình cảm của mình, trở thành con người đúng nghĩa, nên mới khiến những điều lệ trước đó thành hà khắc.
Tóm lại với đủ lí do, dù là đã trở thành Quy Tắc, Nguyên Dục Tuyết cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại kiểm tra thế giới ban đầu.
Cho đến khi giấc mộng kì lạ này đột nhiên xuất hiện.
Nguyên Dục Tuyết suy tư, quyết định trở về xem thử.
Giới Chu Diễn không có ý kiến gì.
Ý kiến duy nhất là ---
"Anh đi cùng em."
*
Những tòa nhà cao tầng san sát nhau lập lòe ánh sáng, xe bay màu xám đậm ngăn nắp bay qua bay lại theo tuyến đường cố định. Nguyên Dục Tuyết định vị khu vực chính giữa, công trình kiến trúc to lớn như xây trên trời kia, chính là phòng thí nghiệm.
Không thuộc bất kỳ quốc gia nào, chính phủ hay chính quyền cơ cấu tổ chức đặc biệt nào, tôn chỉ là "phục vụ nhân loại", ngày đêm vận hành xây dựng giấc mộng sáng chế ra các loại thiết bị tinh vi và người máy chiến tranh.
Trước đây Nguyên Dục Tuyết đã "sống" ở đó.
Thực tế, cậu chưa từng có cơ hội từ bên ngoài quan sát hoàn chỉnh cấu trúc của phòng thí nghiệm. Lúc đi thường sẽ lên phi thuyền bay tới nơi làm nhiệm vụ, lúc về cũng là đi con đường bí mật dưới lòng đất.
Hóa ra bên ngoài phòng thí nghiệm trông như vậy.
Nguyên Dục Tuyết rất bình tĩnh, cũng không có ám ảnh gì, thậm chí còn nghĩ quy tắc ở thế giới này vận chuyển rất bình thường, không có gì lạ. Cho nên giấc mơ của cậu chắc không liên quan gì tới chuyện này?
Trong lúc Nguyên Dục Tuyết suy tư, vô số tường ngoài bóng loáng của các tòa nhà cao tầng hiện lên hình ảnh giả lập.
"... Thủ lĩnh người máy dẫn dắt bạo loạn đã bị truy nã và khống chế, tình hình chiến đấu ổn định. Đề nghị dân chúng khôi phục giám sát, sinh hoạt trật tự như thường, đừng tung tin đồn nhảm. Tiếp sau đây chúng tôi sẽ kết nối với phóng viên ở hiện trường..."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cái gì bạo loạn cơ?
Người máy bạo loạn?
Nguyên Dục Tuyết chìm sâu vào nghi hoặc.
Cậu từng là người máy chiến tranh, biết rõ thiết lập trong vi xử lý là không thể thay đổi. Thay vì nói là người máy chủ động bạo loạn, cảm giác tỉ lệ người chơi do cậu quản lý tạo phản có khi còn lớn hơn...
Đúng lúc này, hình ảnh thay đổi, chuyển sang chỗ khác ---
So với thành thị phồn hoa mỹ lệ, nơi đó chỉ có bom đạn và xác người, hỗn loạn vô cùng, còn loáng thoáng nghe được tiếng hét và tiếng khóc.
Người đàn ông cao lớn bị giam dưới ống kính ---
Không.
Là một người máy.
Nó quỳ trên đất, đầu ngẩng lên, nửa bên mặt đã bị xé rách, để lộ linh kiện tinh vi bên trong.
Các linh kiện màu gỉ sét cùng với nửa mặt giống hệt con người, kết hợp lại tạo cảm giác... Rợn tóc gáy vô cùng.
Hiệu ứng Uncanny Valley.
Lúc này, nó thù hằn nhìn vào ống kính ---
Nó thốt ra không phải chửi mắng hay uy hiếp, mà là lời lẽ khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
"Tôi không phải người máy." Có lẽ là một phần linh kiện cấu thành thanh quản bị hư hại, giọng nó khản đặc rin rít, nghe như tiếng hộp đĩa bị vấp, đứt quãng vang lên.
"Tôi là con người."
"--- Tôi là, con người! Tôi là con người!"
Kết hợp với khuôn mặt cơ giới hóa rõ rệt, nó nói những lời này như trò đùa của Địa Ngục.