Vũ Khí Hình Người

Chương 558: Quy tắc (6): Giống như cậu ấy.



Edit: Ry

Beta: chuông

Xem như thiên phú của Chuột có cao siêu tới mấy thì lúc này cũng là thở không lên.

Cũng may thương lượng một hồi, sếp của ông ta từ bỏ ý nghĩ hão huyền "mỗi người một cái", đổi thành mỗi nơi trú ẩn sẽ treo một cái thủy kính khổng lồ, từ bất cứ góc độ nào cũng có thể nhìn được.

Góc độ của thủy kính sẽ thay đổi căn cứ vào tầm mắt của người xem, yêu cầu như vậy còn hợp lý, Chuột bình tĩnh hơn.

May là chấp nhận, vừa rồi ông ta còn tưởng mình sẽ bị ép khô năng lượng mà chết.

Trên không trung xuất hiện thủy kính to lớn, không gây nhiều hoảng loạn. Dù sao dân chúng cũng đã trải qua tình huống còn thiếu khoa học hơn, bảng nhiệm vụ mờ mờ vẫn còn kia kìa, thấy một cái màn hình khổng lồ cũng dễ dàng chấp nhận.

Có điều lúc này tâm tư của họ quá loạn, không có tâm trạng để xem hình ảnh trên đó.

Nhưng có người tình cờ ngẩng lên, ánh mắt chạm vào hình ảnh lại như trúng phải ma lực gì đó, bị nó hấp dẫn.

Rất đáng sợ.

Với những công dân sinh hoạt ở thời đại hòa bình như bọn họ, tuy là gặp thảm họa, nhưng cũng chưa thấy cái gì kinh dị như vậy.

Quái vật nhung nhúng khủng bố, tất cả đều thật sự tồn tại. Dù là cách màn hình to lớn thì họ cũng có thể cảm giác được máu nóng phun lên mặt mình.

Nhưng trong đó, một bóng người rõ ràng xuất hiện, họ gần như là ngẩn ngơ, vô thức để ánh mắt đi theo thiếu niên tắm trong máu ấy.

Thân thủ này rõ ràng là một kẻ ngoại lai với năng lực siêu phàm.

Điều khiến dân chúng khó hiểu là. Những người chơi "cao quý" đó phải trốn ở nơi bí ẩn, thao túng vận mệnh của họ chứ? Sao lại có người thật sự đi ra chiến đấu với quái vật?

Là ngoài ý muốn bị nhốt ư? Hay là không thể chạy thoát?

--- Nhưng từ hành vi liên tiếp tàn sát quái vật của cậu thì có thể dễ dàng nhận thấy không phải là cậu không thể chạy trốn, mà mục tiêu của cậu chính là giết những con quái vật này. Trên người cậu đã có vô số vết thương, yếu ớt đến độ có thể gục xuống bất cứ lúc nào.

Đây đúng là cảnh tượng mâu thuẫn.

Họ thấy bóng dáng đỏ tươi ấy hùng mạnh vô cùng, nhưng cũng yếu ớt vô cùng.

Tình huống kì lạ, mọi thứ đều điên cuồng.

Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng một người đàn ông. Giọng nói ấy đắc ý vô cùng, lười biếng rất ngứa đòn. Dù là âm sắc không khó nghe, nhưng cũng không khỏi khiến người ta bực bội.

Nhưng họ vẫn trông mong nghe, hấp thu tin tức trong đó.

"Cậu ta là Nguyên Dục Tuyết." Gã nói.

"Tụi mày chửi tao rác rưởi, cặn bã, lừa đảo, tao cũng không có ý kiến gì. Tao chỉ muốn nhắc chúng mày là, kể cả trong đống rác tụi tao thì vẫn có người tốt."

"Giờ này chúng mày còn bình an vô sự là vì thằng điên Nguyên Dục Tuyết này, nó muốn bảo vệ tính mạng của chúng mày, nên nó chọn đi giết quái vật."

Gã thoáng im lặng, tóm tắt lại nội dung của cuộc thương lượng rồi nói tiếp.

"... Tụi tao đã đồng ý chừng nào cậu ta còn sống thì sẽ không phá nơi ẩn núp, không hi sinh bất cứ ai."

"Tụi mày nên cảm thấy may mắn đi, cũng có thể bắt đầu cầu nguyện cho --- Nguyên Dục Tuyết không chết."

Sau đó là âm thanh thứ gì đó bị bóp vỡ, giọng gã đàn ông cũng trở nên u ám, dường như tức giận: "Nếu cậu ta chết. Tất cả sẽ kết thúc."

...

Hóa ra còn có người muốn họ sống.

Tinh thần căng cứng đến cực hạn như dây cung sắp đứt, tất cả người dân đang điên cuồng bỗng lặng xuống, có vài phút ngắn ngủi để bình tĩnh lại.

Bọn họ không bị vứt bỏ.

Có người muốn cứu bọn họ.

Biển người hỗn loạn đang dần mất trật tự chậm rãi dừng bước. Họ ngẩng lên, nhìn màn hình to lớn kia, những chùm sáng hắt lên mặt họ.

Cảm động không?

Không, nó là cảm giác còn kì diệu hơn thế, khó mà nói hết được.

Giống như sinh vật đen nhánh dưới vực sâu vĩnh cửu, tình cờ thấy được ánh sáng chiết xạ xuống từ ngân hà.

Bao nhiêu lần lựa chọn, là bấy nhiêu lần họ bị vứt bỏ, sau đó chờ đến lần duy nhất khác biệt.

Lần duy nhất được lựa chọn.

Tình trạng của Nguyên Dục Tuyết lúc này rất không tốt.

Khuôn mặt xinh đẹp đã tắm trong máu, áo trắng cũng không nhìn ra được màu gốc. Sát ý trùng thiên, cậu tiếp tục chém giết, nhưng người ta vẫn có thể thấy được sự bất thường.

Cậu bị thương nặng.

Dù Nguyên Dục Tuyết có quyết không lùi, thì cũng không thay đổi được sự thật này.

Đúng như người đàn ông kia nói, nếu Nguyên Dục Tuyết chết, mọi thứ cũng sẽ kết thúc.

Mà người duy nhất lựa chọn bọn họ, sẽ bị quái vật cắn nuốt, sẽ chết không toàn thây.

Cả thành phố tĩnh lặng như đã chết.

Đến cả thủ lĩnh phe đối lập luôn kiêu ngạo chưa bao giờ để ý đến hành vi của đám NPC này cũng cảm thấy khác lạ.

Nhiều người như vậy, sao có chuyện tập thể tĩnh lặng như vậy? Như thể dùng chung não bộ, có cùng phản ứng vfa hành vi. Sự im lặng này quá kì lạ, đến mức gã lại phải phái người đi giám sát, trên mặt là vẻ cảnh giác.

Thời gian như ngừng lại, sau đó sự tĩnh lặng kì quái bị phá vỡ.

Có người run rẩy đi tới rìa nơi trú ẩn - chỗ cửa ra vào, lúc này đã không có người trông coi. Bà lão với mái tóc trắng, mặt mày nhăn nheo, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, dồi dào tinh thần, bước từng bước kiên định vượt qua cánh cửa kia.

Lưng của bà vẫn thẳng, gậy chống trở thành vướng víu, bà không cần trợ giúp cũng có thể tự nhiên mà bước tiếp.

Bà không đi xa, chỉ một mét thôi, lại là khoảng cách từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục. Bà đã ra khỏi phạm vi nơi ẩn núp.

Ngay lập tức, thứ mùi tanh hôi của quái vật nhiễm đầy không khí phả tới, như thể sẽ có con quái từ xó xỉnh nào đó nhảy ra ăn thịt bà.

Bà rất sợ.

Nhưng cũng đầy kiêu hãnh.

Bà nói: "Tôi già rồi, cũng không sống được lâu nữa. Cả đời tôi rất bình thường, toàn mấy chuyện hợp tan, chưa bao giờ làm gì to tát động trời... Cho nên tôi nghĩ, có lẽ trước khi chết mình có thể làm chuyện gì đó tốt đẹp để người ta nhớ tới."

Bà quay lại nhìn nơi trú ẩn.

Bà thật sự đã sống quá lâu, lâu đến mức mà bạn đời, con cái, bạn bè đều đã ra đi. Bà nhìn thủy kính treo trên cao như một mặt trăng bị trói buộc.

Ưỡn ngực lên, đứng thật thẳng, nghiêm mặt lại và lớn giọng nói.

"Giống như cậu ấy!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv