Vũ Khí Hình Người

Chương 510: Phó Bản Ngàn Người (95)



Edit: Ry

Trời đã tối.

Giày vò cả một ngày, sắp 5 giờ chiều rồi. Đương là tháng 9 nên trời tối sớm, hiện tượng rất bình thường. Nhưng đây là màn đêm đột ngột kéo tới.

Mới giây trước trời còn sáng trong thăm thẳm, ráng mây xa xa bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực, từng tầng mây cuồn cuộn giống vảy cá ánh kim. Nhưng đột nhiên, bầu trời xanh thẳm, hoàng hôn, không còn gì hết --- Mọi thứ bỗng bị một mảng tối tăm che giấu.

Nó khoa trương như thể ông trời tiện tay giật một tấm màn, phủ lên bầu trời.

Không một dấu hiệu.

Sắc trời tối đen không giống bị mây đen bao phủ, mà là "tối mịt", không một tia sáng, tăm tối tưởng như chảy được ra nước.

Quá kì lạ.

Nhóm dân chúng tập trung ở mé ngoài nhìn qua cửa và kính thủy tinh thấy cảnh này đều trố mắt.

Nhóm dân ở bên trong, bị người người chen lấn bực bội cũng cảm nhận được xung quanh đột nhiên tối xuống, thời gian bỗng nhảy từ hoàng hôn tới đêm khuya, tầm mắt bị che phủ. Nhân viên kịp thời mở đèn khiến trong nhà sáng trưng, nhưng vẫn khó mà xua tan bóng tối ở bên ngoài.

Bọn họ nhao nhao thảo luận.

Chuyện gì vậy, chẳng lẽ họ... Gặp "tận thế"?

Những nơi ẩn núp ở ngoài trời thì càng cảm nhận rõ hơn.

Không có mái nhà, họ có thể trực diện nhìn thấy sự biến hóa kì lạ này.

Đèn trong công viên sáng lên, nhưng giữa bóng đêm tăm tối, ánh đèn màu xinh đẹp trở nên vô nghĩa, không chiếu rõ đường. Khuôn mặt mọi người khuất trong bóng đêm trở nên cứng đờ, dần cảm nhận được sự lãnh lẽo kì lạ ---

Nương theo ánh đèn, có vài thiết bị trò chơi còn sót lại được khởi động, phát ra tiếng nhạc vui tai.

"Tinh tang tinh tang..."

Tiếng nhạc lanh lảnh thường rất được lũ trẻ yêu thích, trong hoàn cảnh kì lạ này lại nhiễm sắc thái khủng bố. Nó theo gió bay về phía xa, khiến người ta rùng mình.

Trời quá tối.

Không biết từ đâu có cơn gió lạnh, cạo qua người như dao.

Có đứa nhỏ sợ phát khóc, được cha mẹ bế lên định mang vào trong thiết bị trò chơi... Mặc dù bên ngoài sẽ rộng rãi thoải mái hơn, nhưng sắc trời đột ngột thay đổi như vậy thật đáng sợ, quá bất an.

Sợ bóng tối là bản năng của con người.

Khi hoàn cảnh xung quanh trở nên kì quái, nỗi bất an khổng lồ gần như bóp nghẹt mọi người. Hiện trường dần hỗn loạn, có người cuống quít tìm nhân viên, nghĩ rằng họ chắc chắn biết gì đó; cũng có người sụt sùi khóc, trạng thái tinh thần thiếu ổn định; thậm chí xảy ra mâu thuẫn nhỏ --- Mỗi người đều trở nên nóng nảy, không biết là họ thật sự tức giận hay chỉ mượn đó để dời đi sợ hãi trong lòng, nhiều người tranh cãi, cuối cùng thăng cấp thành xô xát tay chân.

May mắn trong bất hạnh là không một ai muốn ra ngoài, đỡ phiền phức.

Sắc trời kì quái, nếu bảo họ rời đi, ai cũng sẽ... Sợ.

Chí ít ở đây đông người, nhiều nhân khí, có thể triệt tiêu đi phần lớn bồn chồn.

Nhưng rồi nỗi kinh hoàng một lần nữa dùng tốc độ nhanh như ôn dịch, truyền nhiễm cho tất cả ---

Trước mắt họ xuất hiện một cảnh tượng hết sức li kì, tim tưởng như ngừng đập, con ngươi giãn to, thế giới quan bị phá vỡ quay cuồng. Nỗi sợ trở thành thực thể bóp nghẹt cổ, không thở nổi. Con ngươi dần vằn lên tơ máu, lan tràn khủng hoảng.

"Thứ, thứ quái gì vậy?!"

"Aaaaaaaaaaa!!!"

"Quái vật, là, là quái vật ---"

Những tiếng hét thê lương nháy mắt hòa vào nhau.

Sau vài giây la hét, biển người bắt đầu chuyển động như thủy triều. Họ như mặt nước được đun sôi sắp bốc hơi, hoảng loạn đạp ra từng cái hố trên mảnh đất.

Quái vật!!

Là quái vật!!!

Dù có hàng nghìn người ở đây thì cũng không ai bình tĩnh nổi khi đối mặt với quái vật.

Cách làm thường thấy là giữ im lặng, nhanh chóng rời khỏi nơi này, hét to như vậy chẳng phải sẽ càng thu hút sự chú ý của quái vật sao? Nhưng khi phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ, bị nỗi khủng hoảng cực đoan đè chết, không ai có thể giữ được tỉnh táo.

Huống hồ các nơi ẩn núp đều có quá nhiều người.

Người ta vừa kêu khóc vừa liều mạng chạy trốn, có vài người sợ cứng tại chỗ, chân cẳng nhũn ra, tê liệt ngã xuống, từ người tỏa ra một mùi khai.

Không ai để ý chuyện nhục nhã đó, ai cũng chỉ muốn mau chóng chạy trốn.

Bên ngoài nơi trú ẩn, trong bóng tối mịt mù, loáng thoáng nổi lên một cái "đầu dê" khổng lồ.

Nó là một con quái vật to lớn và dị dạng, nửa thân trên là một cái đầu dê nặng nề. Có thể thấy đó là đầu của "dê rừng", nhưng hiển nhiên con quái vật này không ôn hòa đáng yêu như lũ dê rừng thật. Dưới cái đầu là phần xương với từng miếng thịt thối đỏ lòm như được gắn keo dán lên, nham nhở thiếu hài hòa. Hốc mắc sâu hoắm chứa con ngươi đỏ quạch tà ác, thậm chí còn thấy được có thứ gì nhung nhúc chuyển động bên trong --- Giống như là giòi.

Một cái đầu dê đầy đặc điểm của lớp thú, lại kì quái khiến người ta cảm thấy...

Nó giống như đầu người.

Nhất là khi bên dưới cái đầu dị hợm ấy thật sự là cơ thể con người.

Thân dưới của nó cồng kềnh, to béo, nhưng vẫn hoàn chỉnh tứ chi, có hình dạng của con người. Nó thậm chí còn đang đi bằng hai chân - mỗi chân rõ ràng là ghép lại của một cơ thể khác. Nó giống loại quái vật sản phẩm của thí nghiệm cấy ghép cơ thể người tà ác nào đó. Những bộ phận hiện rõ đặc điểm của con người kia càng khiến người ta buồn nôn và kinh hoàng.

Giống như một người bị phân thây.

Kinh tởm.

Thật sự rất kinh tởm.

Ngoại hình của thứ quái vật này đã đủ đáng sợ, ấy thế mà nó còn có kích thước khổng lồ như một quả đồi, một chân là có thể giẫm chết người. Bầy người trong nơi ẩn núp không ngừng thét lên, khiến đôi mắt hư thối tà ác tập trung vào những thứ nhỏ bé đang vừa kêu la vừa chạy tứ tán kia.

Tìm được con mồi rồi.

Cơ thể cồng kềnh dịch chuyển, từng chút tiếp cận nơi trú ẩn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv