Vũ Khí Hình Người

Chương 485: Phó Bản Ngàn Người (70)



Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên nhìn ngọn đèn lớn treo trên đầu.

Nó tỏa ra ánh sáng trắng mềm mại, rơi trên khuôn mặt thiếu niên khiến nước da cậu càng thêm sáng lên không tì vết.

Ánh đèn không hề chói, Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên nhìn hồi lâu, hàng mi cong khép hờ, sau đó tránh sang bên.

Quanh quẩn trong hành lang vẫn là mùi ẩm thấp chỉ tồn tại khi không gian chìm trong bóng tối lâu ngày. Những ngọn đèn chỉ được bật khi tổng vệ sinh chiếu xuống, đuổi bớt đi thứ mùi kì lạ kia.

Nhìn một lượt thì có vẻ như tất cả đèn trong đây đều được bật, chiếu rọi hành lang không mấy chật hẹp, sáng trưng như trưa nắng.

Đã thấy Nguyên Dục Tuyết đi qua "cửa", nhóm thanh niên cũng yên tâm, lục tục theo sau.

Tự dưng xuất hiện ở trong góc này, họ còn chưa quen với ánh sáng, nhắm tịt mắt lại, sau đó nhìn nhau. Cảnh tượng trước mắt vừa quen lại vừa lạ, làm họ có phần cảnh giác và khó hiểu.

Quan sát một hồi, đám Tần Mông thường xuyên tới đây chơi mới "a" một tiếng, nhớ ra chỗ này là chỗ nào.

Khu vực này là đoạn hành lang bên mé ngoài của escape room. Do họ thường xuyên tới đây chơi nên nhớ như in bài trí và bố cục trong này, còn biết cả đường từ đây ra ngoài. Vừa rồi không nghĩ ra là vì họ chưa từng nhìn thấy nó lúc sáng đèn, dù sao cũng là escape room chủ đề kinh dị, lúc nào cũng tối mờ mờ, không tắt hết đèn để dọa nhau đã là tốt lắm rồi.

Điều này cũng khiến họ phần nào thiếu chân thực nghĩ: Bọn họ thật sự trở lại rồi?

Trở lại thế giới bình thường thân quen?

Cơ mà ---

Cả bọn ngơ ngác nhìn đống đèn sáng trưng cùng với tất cả cửa cơ quan mở toang. Không có gì lạ xảy ra, nhưng họ cứ thấy quái quái, vì chẳng gặp nhân viên nào hết. Nơi này giống vùng đất không người, thế là trong lòng không khỏi nổi trống.

Bọn họ thật sự trở lại nơi an toàn rồi chứ?

Nhưng tại sao trong đây không có người? Dù không có người chơi khác thì cũng phải có nhân viên chứ ---

Cả đám ngơ ngơ ngác ngác, nhưng có Nguyên Dục Tuyết bên cạnh nên cũng không sợ. Họ bàn với nhau, quyết định lần theo kí ức, ân cần dẫn Nguyên Dục Tuyết tới lối ra ---

Nguyên Dục Tuyết rà quét địa hình, xác nhận không có nguy hiểm gì, chẳng qua là...

Cậu hơi nghiêng đầu, không hiểu lắm.

...

Không phải là nhân viên escape room vô trách nhiệm, thực tế họ đã cuống tới nỗi hồn bay phách lạc.

Không chỉ có nhóm 5 người Nguyên Dục Tuyết mất tích một cách bí ẩn, mà một escape room khác cùng tầng cũng gặp tình trạng tương tự. Chẳng qua là bên đó nghiêm trọng hơn, vì trong số người mất tích có Thái Tử nhà mình.

Ban đầu nhân viên tưởng là có người lạ trà trộn vào bắt cóc, nhưng sau sự kiện máy quay giám sát và người đi tìm đều gặp chuyện lạ, dù có khờ mấy thì họ cũng biết đây không còn là án bắt cóc bình thường nữa.

Mà là dính tới mấy thứ... Dơ bẩn.

Nhận thức được tính nghiêm trọng, nhân viên không dám rề rà, vội vàng phái người đi nhà họ Tần báo tin, còn suy nghĩ có nên báo cảnh sát không --- Nhưng hình như là cảnh sát chỉ bắt người không bắt quỷ thì phải?

Sốt ruột tới độ miệng nổi mụn, phải biết bọn họ đang ở nơi đầu nguồn đó, ai mà biết liệu có gặp mấy thứ dơ bẩn không... Mà nói thật bọn họ ở lại đây giám thị cũng là mạo hiểm tính mạng rồi. Trước khi nhận được hồi âm họ không dám hành động, cũng không chắc có nên bỏ đi không.

Phản ứng của nhà họ Tần nhanh hơn tưởng tượng, cũng rất nhân văn, trước hết phái một vị đại sư Huyền Môn tới đưa họ ra ngoài, đồng thời đưa tất cả khách hàng ra. Vị đại sư kia cũng xác nhận những người mất tích không còn ở trong tòa nhà... Dù có thì họ cũng không nhìn thấy.

Trước khi ra ngoài, nhân viên còn bật tất cả thiết bị chiếu sáng lên, đến cả đống cửa xoay cửa bí mật cũng mở hết để đảm bảo không có góc khuất. Rất nhiều nơi chưa từng thấy ánh sáng cũng bị chiếu rọi...

Vị đại sư kia cầm một chuỗi hạt làm từ gỗ tử đàn, vừa lẩm nhẩm vừa lần tràng hạt, đi ở phía trước.

Ra ngoài họ mới phát hiện chân vị đại sư này mềm nhũn. Hắn trông khá bản lĩnh, vậy mà mặt cắt không còn giọt máu, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Hắn quay lại nhìn tòa nhà, thở phào nói với họ: "Phong thủy nơi này vốn không tốt, rất âm tà. Nếu xây cao ốc thương mại hay gì đó cho có hơi người thì sẽ tốt hơn. Tuy là việc làm ăn sẽ bị ảnh hưởng, dễ đóng cửa, nhưng ít ra âm khí khó tích tụ. Không biết vị thiên tài nào nghĩ ra cách này nữa, lại dám cải tạo chỗ này thành... Ma, nhà ma đúng không? Đóng kín cửa, không có ánh mặt trời, âm khí tích lại không khác gì ao nuôi thi, mấy người ở trong đó không xảy ra chuyện gì thì đúng là tài."

Đám nhân viên sợ phát khóc, không biết là nên cảm thấy may mắn mình thoát được một kiếp, hay là nên đau khổ nghĩ: Muộn rồi còn đâu, khách hàng với Thái Tử nhà chúng tôi chôn trong đó rồi ---

Họ nhớ tới việc ban nãy đại sư bảo bật hết đèn trong tòa nhà lên, thế là dè dặt hỏi: "Bật hết đèn lên như vậy cũng coi như là chiếu sáng, có thể khử bớt âm khí không ạ?"

Đại sư đáp: "Sao mà khử được?"

"Đèn trong nhà là nguồn điện nhân tạo, nắng là ánh sáng của trời chứa dương khí, hai thứ này hoàn toàn khác nhau. Muốn khử âm khí bên trong thì tối thiểu cũng phải dỡ cả nóc ra, phơi nắng mấy năm cho tiêu đi."

Cả đám trố mắt, người vừa rồi đặt câu hỏi lại nói: "Nhưng đại sư bảo chúng tôi bật hết đèn lên mà, có tác dụng đặc biệt gì à? Mặc dù nó không trừ tà được như ánh nắng, nhưng cũng phải có tác dụng nhỏ nào chứ?"

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng để ghi lại, dù sao kiến thức phương diện này không mấy phổ biến.

"..." Đại sư im lặng một hồi, cuối cùng thành khẩn nói: "Đi cả đường như vậy, tôi sợ tối."

Cả đám: "..."

"Ủa mọi người không sợ hả?"

Thấy đám nhân viên lòng như tro tàn, đại sư không đùa với họ nữa, trầm giọng nói: "Mọi người cũng đừng lo quá. Nơi này không bình thường lắm, tình huống cũng khó giải quyết nhưng bên phía bọn tôi đã cử cao nhân tới hỗ trợ. Tôi tới chỉ là để dẫn mọi người ra, đảm bảo không có thêm người gặp nạn thôi. Cục diện đại hung như vậy tất nhiên phải để cho chuyên gia rồi."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv