Vũ Khí Hình Người

Chương 368: Khách Sạn Tránh Tai Ương (43): Sau đó, tôi hóa thành lệ quỷ.



Edit: Ry

Một người bị nhốt trong phòng nhiều ngày như vậy, không có việc gì làm, dù được nhận một số tiền lớn thì chán vẫn là chán.

Tiểu Tây tò mò bật đĩa lên.

Nó không ngờ rằng tất cả đống đĩa này đều là đĩa phim kinh dị!

Hơn nữa còn là những bộ phim kinh dị được làm rất ẩu, khiến người ta ghê tởm.

Trong phim luôn là một người bị trói trên ghế, hoặc là bị trói chặt bằng xích, sau đó là quá trình người đó bị một người khác dằn vặt đến chết.

Nhân vật chính luôn kêu rất thê thảm, tới độ đâm thủng màng nhĩ, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, đáng thương vô cùng.

Sau đó bị người ta đâm thủng bụng.

Tiểu Tây cũng hét theo.

--- Nó cho rằng đó là kĩ xảo điện ảnh. Máu thịt be bét, nội tạng bị moi ra khỏi bụng, rồi máu tươi chảy lênh láng trên đất. Nhưng những hình ảnh đó đều quá chân thực, đến mức làm Tiểu Tây sợ hãi. Nó tắt máy chiếu phim, nhưng vẫn không hết buồn nôn, vào phòng vệ sinh nhổ một ít nước chua ra.

Có người thích xem mấy thứ này à?

Bảo là phim kinh dị chứ thuần túy là phim giết chóc man rợ.

Tiểu Tây ủ ê, nhất là khi nó phát hiện tất cả đĩa trong phòng đều là loại phim này.

Nó không muốn xem.

Ngày hôm sau, người mang thức ăn tới lại hỏi nó: "Thấy sao?"

Tiểu Tây vô thức cau mày; "... Không hay lắm."

Kết quả người đưa cơm đưa cho nó một đĩa phim mới, cười bảo: "Đây là phim mới quay, không giống mấy cái kia, có muốn xem thử không?"

Cái này khơi dậy hứng thú của Tiểu Tây, đợi người nọ đi rồi nó mới ngồi xuống ghế, vừa mở hộp cơm ra vừa bật xem đĩa phim mới.

Nhưng thứ xuất hiện vẫn là hình ảnh đơn điệu, cùng với bối cảnh là căn phòng được trang trí hết sức quen thuộc.

Vẫn là một người bị trói trên ghế.

Tiểu Tây không khỏi ngừng tay, cau mày, sao vẫn là loại phim này...

Một giây sau nó sợ hết hồn!

Vì "nhân vật chính" trong phim chính là người quen của nó!!

Cũng không hẳn là người quen, nhưng Tiểu Tây nhớ rõ, người này nằm trong số những cô gái tới đây kí hợp đồng làm streamer. Bọn họ có gặp nhau trong sảnh, cô gái đó còn ở ngay sát vách, từng giới thiệu mình tên là Vương Tuyết...

Sau khi mọi người vào phòng thì không ai được liên hệ với ai.

Mới có mấy ngày mà đã làm ra được "kĩ xảo" chân thực tới vậy ư?

Hình ảnh còn đang tiếp tục.

Tiểu Tây nghe tiếng hét thảm thiết trong phim, tim đập loạn, một phát ném vỡ đầu đĩa, trong lòng hiện lên một ý nghĩ vô cùng hoang đường, vô cùng khó tin...

Nếu là thật thì quá đáng sợ.

Tiểu Tây lớn lên trong môi trường chân chất, nó chưa từng nghĩ rằng trên thế giới lại tồn tại những chuyện như vậy.

Nó rất sợ, nhịp thở trở nên dồn dập, ý tưởng đầu tiên là muốn ra ngoài... Không cần làm gì hết, nó chỉ muốn kiểm tra tình trạng của Vương Tuyết.

Nhưng khoảnh khắc nó đứng dậy, đèn trong phòng bỗng tắt.

Từ ngày nó chuyển vào căn phòng này, đèn chưa từng được tắt, đây là quy định mà ông chủ đặt ra. Tiểu Tây là đứa quê mùa, nên nó nghe lời không tắt đèn bao giờ, vì có để đèn sáng thì nó vẫn ngủ bình thường. Nhưng giờ nó phát hiện, đèn vừa tắt, bốn bức tường lập tức hiện lên những đốm đỏ dày đặc. Trong đêm tối chúng sáng như quỷ hỏa, hắt những những chấm đỏ như là hạt mè lên người Tiểu Tây.

Tiểu Tây cảm giác da đầu mình bị bóc ra, rùng mình, sởn hết gai ốc, đầu óc trống rỗng như nổ tung rồi.

Tiểu Tây không biết nhiều, nhưng nó vẫn nhìn ra được nguồn gốc của những ánh sáng đỏ này, và nhận ra những miếng kính cong cong ở bốn phía kia thực tế là máy quay.

Hồi trước nó làm ở công trường, để tránh có người ăn cắp, nơi đó cũng lắp đặt máy quay giống vậy.

Nhưng đây là lần đầu nó thấy nhiều máy quay như vậy, lít nha lít nhít, phủ kín như thiên la địa võng, bao trùm nó ở bên trong. Mấy ngày đêm vừa rồi, từng phút từng giây nó đã bị những cái máy quay này giám sát, xuất hiện trong những màn hình nhỏ... Nhận ra điều này, Tiểu Tây gần như muốn phát điên.

Nó khẳng định ngay người bảo nó vào ở trong phòng này là một tên điên! Một tên biến thái!

Nó muốn về nhà, nó không muốn ở đây nữa.

Khuôn mặt bị ánh đỏ chiếu rọi, Tiểu Tây cứng đờ quay người chạy ra ngoài.

Trong bóng đêm, nó lọ mọ xoay chốt cửa. Có lẽ là vì quá luống cuống, tay nó run lẩy bẩy, càng run càng không mở được cửa!

Mất một lúc Tiểu Tây mới hiểu, cửa bị khóa từ bên ngoài, nó ở trong không mở được.

Đèn đột nhiên sáng lên.

Dây tóc trong chụp đèn lấp lóe, ánh sáng trắng nhởn phủ xuống khuôn mặt trắng như giấy của Tiểu Tây.

Nó lại xuất hiện trong phạm vi theo dõi rồi, giờ Tiểu Tây chỉ thấy sợ ánh sáng.

Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng sột soạt. Tiểu Tây quay lại, co ngươi co rút, càng thêm hoảng loạn. Nó ngã ngồi xuống đất như bị rút mất xương.

Hóa ra bên trong chiếc tủ quần áo to rộng kia cất giấu một cánh cửa.

Một người đàn ông tay dài chân dài đột nhiên chui ra từ tủ quần áo, giống như ác quỷ đứng trước mặt nó.

Đương nhiên là Tiểu Tây muốn chạy trốn, gã ta cao lớn, nhưng nó cũng không hề nhỏ con, thanh niên cường tráng khỏe mạnh, chưa chắc không đấu lại... Nhưng Tiểu Tây bỗng phát hiện cả người nó mềm nhũn, không đứng dậy nổi.

Không phải vì sợ, mà giống như hít phải thuốc mê.

Cơ thể nó xụi lơ, ý thức cũng rất mơ hồ, chỉ loáng thoáng cảm nhận được gã nọ túm tóc mình, lôi tới trước cái màn hình TV kia... Lúc này trên màn hình là một giao diện nó không hiểu, có rất nhiều khung hình, bên trái có một cái bảng màu xanh ghi tin nhắn, không ngừng xuất hiện tin nhắn mới...

Tiểu Tây nhận ra vài chữ, nhưng càng nhìn nội dung trên đó, nó càng không nhịn được run rẩy.

Ma quỷ... Những người này đều là ma quỷ...

Gã đàn ông thong thả giới thiệu với nó, còn rất thích thú thưởng thức khuôn mặt vặn vẹo vì sợ hãi của nó. Gã nói cho nó biết nó rất nổi tiếng, "khách hàng" thích nhất là kiểu thiếu niên mạnh khỏe như nó, nên gã sẽ cho nó tự chọn cái chết.

Đây là một trang web đen, kiếm tiền bằng các loại video man rợ, thỏa mãn một đám người có đam mê ngược đãi, xem người khác giết người.

Những người như Tiểu Tây đúng là được tìm tới để "livestream", chỉ là nội dung livestream phải đánh đổi bằng mạng sống. Và họ chính là "đạo cụ livestream" dùng một lần duy nhất.

Gã ta nói mình bỏ ra những 100 nghìn để dụ bắt nó.

Mà Tiểu Tây chỉ cầm được 20 nghìn.

Dùng 20 nghìn tệ để mua mạng của mình.

Giờ nó mới biết những cái máy quay kia không chỉ là để giám sát, mà chúng còn là máy quay phát sóng trực tiếp.

Nó còn thấy được số người quan sát ---

Mặc dù những kẻ bình luận đều là ma quỷ đội lốt người, nhưng biết đâu sẽ có người vào nhầm, thương cảm cho nó, muốn cứu nó thì sao?

Nước mắt nó rơi như mưa, quay sang cầu cứu những con người đằng sau ống kính.

Nó báo tên tuổi, địa chỉ của mình, rồi con số chứng minh thư nhân dân nó đã học thuộc lòng, cầu xin ai đó cứu mình.

Nó nói nhà còn ông bà, ông nội nó đang bệnh nặng chờ nó mang tiền về, nó không thể chết ở đây.

Dù là biết mình dữ nhiều lành ít, nhưng người sắp chết luôn bất chấp, không tiếc giá nào để tóm lấy một tia hi vọng. Nó hi vọng ai đó có thể cứu nó, bắt nó làm trâu làm ngựa nó cũng bằng lòng ---

Gã đàn ông nọ không hề ngăn cản, thậm chí là tràn đầy hứng thú nhìn Tiểu Tây. Cuối cùng gã phá ra cười, vỗ lên mặt nó. Đôi mắt luôn để trên đầu nhìn xuống nó, nheo lại đầy tà ác, nhả ra mấy chữ.

"Đồ ngu."

"Họ chỉ muốn xem mày chết thôi."

Tiểu Tây lòng như tro tàn, nó đờ đẫn như vậy lại khiến gã đàn ông bất mãn.

Khán giả cũng không ngừng bình luận tỏ vẻ không hài lòng, cho rằng như thế thì không tạo được "hiệu quả tiết mục".

Cuối cùng tên kia mất kiên nhẫn chọn đại một dòng trong những bình luận đó, nhấn trúng hàng chữ ---

"Chơi trốn tìm".

Gã đàn ông thả Tiểu Tây, còn mở cửa.

Tác dụng của thuốc vẫn còn khiến nó mềm người không đứng nổi, nhưng khát vọng sống thúc đẩy tứ chi của nó hoạt động, bò ra ngoài như một con chó.

Nó muốn trốn, nhưng bốn phía đều là những tên giết người biến thái. Cổng lớn còn có người canh chừng không thể ra ngoài. Nghe tiếng đếm ngược vang lên từ loa, trái tim nó run rẩy, vội bò lên lầu hai, định nhảy từ ban công xuống ---

Lầu hai, không cao, nhảy xuống không chết được.

Huống hồ dù có ngã chết thì cũng tốt hơn là chết ở đây.

Cửa sổ mở toang, lớp kính thủy tinh bị đẩy ra sau, đủ cho một người trưởng thành chui qua.

Tiểu Tây thấy được bầu trời trong xanh bên ngoài, thấy bãi cát mịn đằng xa được biển cả bao vây. Không khí bên ngoài thật tự do tự tại, như thể một thế giới hoàn toàn khác, hòa bình, yên ổn, tĩnh lặng.

Tiểu Tây chảy nước mắt.

Nó lao về phía cửa sổ, thiếu một chút nữa thôi là sẽ thoát khỏi Địa Ngục nơi trần gian này, lại bị đánh một phát từ đằng sau, ngất xỉu.

Trò chơi kết thúc.

Đúng hơn là những kẻ nọ chưa từng định thả cho nó đi.

Nó bị trói, bị nhét vào tủ quần áo.

Mà gã đàn ông cầm trong tay con dao róc xương sắc nhọn không hề hoang mang, từ ngoài hành lang "tìm kiếm" vào trong phòng, sau đó mở tủ quần áo.

Tiểu Tây đổ ập xuống.

Vô số camera ẩn chĩa về phía nó.

Nó hét lên, nó giãy giụa phản khác, như người điên đọc tên và địa chỉ của mình với máy quay, cầu xin người ta cứu nó, nhưng vẫn bị con dao kia chém vào cổ, máu đỏ bắn ra như hoa.

Cơ thể nó xụi lơ.

Con dao róc xương chặt xuống càng lúc càng nhanh, từng nhát rơi trên người nó, cho tới khi biến cơ thể trai tráng khỏe mạnh rám nắng thành một đống thịt vụn mới ngừng lại.

Gã đàn ông lại cười.

Đám "khách hàng" đằng sau ống kính cũng cười.

...

"... Sau đó vì oán khí quá nặng, cộng thêm thời gian và địa điểm tử vong quá đặc biệt, tôi dung hợp với những oan hồn khác, hóa thành lệ quỷ."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv