Edit: Ry
An ủi xong, cô gái kia vội vàng rời đi, chỉ để lại ánh mắt cổ vũ và ổ bánh tặng Nguyên Dục Tuyết.
Mặc dù có hơi khó để cảm ơn, nhưng bánh mì mềm mại thật sự rất thơm.
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt nhìn chằm chằm đồ ăn mới ra lò trong tay, cẩn thận từng li từng tí mở lớp giấy hút dầu màu trắng bên ngoài. Để lộ chiếc bánh bóng nhẫy, được nướng thành màu đỏ hơi cháy, phía trên rải đậu phộng và phô mai vụn, ở giữa kẹp lòng nướng* đã được cắt ra.
*Từ gốc là gopchang, một món của Hàn được làm từ tràng non của heo hoặc bò.
Tuy là đồ ăn của loài người không có tác dụng bổ sung năng lượng cho Nguyên Dục Tuyết, nhưng cậu vẫn thử cắn một miếng nhỏ, bánh mì thơm ngọt hòa với vị tươi mới của nhân, mãnh liệt thỏa mãn môi lưỡi.
Đây là lần thứ hai cậu được thưởng thức đồ ăn của con người.
Nguyên Dục Tuyết thầm cho đánh giá khá cao, chầm chậm cẩn thận ăn hết ổ bánh.
Mặc dù chưa từng ăn mấy thứ này, nhưng tướng ăn của Nguyên Dục Tuyết lại rất tốt. Miệng và tay cậu không dính bẩn, ăn xong còn cẩn thận gói kĩ giấy dầu, ném vào trong thùng rác. Nguyên Dục Tuyết đứng dậy, thử nghĩ xem mình có thể đi làm những chuyện gì.
Cậu thuận theo con đường rộng lớn, ngắm nhìn cửa hàng hai bên.
Sắc trời đã không còn sáng, hai bên đường phố cũng dần sáng lên ánh đèn yếu ớt, nhưng cửa hàng lấy mặt kính trong suốt làm chủ thể trang trí, như vậy càng giúp người đi đường thấy được rõ hơn sự ấm áp và đồ vật trang hoàng bên trong.
Nguyên Dục Tuyết không dừng chân bao lâu đã đẩy cửa bước vào một tiệm đồ ngọt chuyên về sô cô la.
Là địa điểm an toàn với cái tên "Ẩm Thực", Kinh Đô Ẩm Thực có vô số người chơi kinh doanh quán ăn, cửa tiệm mà Nguyên Dục Tuyết bước vào chính là một trong số đó. Thấy có khách đến, chủ cửa hàng đang ngồi ở quầy thu ngân lập tức tỉnh táo, từ trạng thái cá ướp muối tê liệt lười biếng dựa vào ghế, thoáng cái đã đứng lên, vô cùng nhiệt tình giới thiệu với Nguyên Dục Tuyết sản phẩm nhà mình.
"Vị khách này trông lạ mắt quá, trước đây chưa thấy bao giờ, đây là lần đầu ngài tới tiệm của chúng tôi sao?" Chủ cửa hàng nói: "Ngài thật khéo lựa, khắp Kinh Đô này, không có cửa hàng nào có sô cô la ngon hơn nhà chúng tôi đâu."
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết đã rơi trên những loại bánh sô cô la được đóng gói tinh xảo, khiến người ta lóa mắt trong tủ kính, vừa nhìn đã biết là có ý định mua. Thế là chủ cửa hàng vừa thổi phồng tiệm mình mời hẳn đầu bếp cao cấp chuyên làm đồ ngọt tới dạy, vừa giới thiệu cho Nguyên Dục Tuyết các món mới nhất của tiệm mình: "Cái này là 'Mân Côi Nhưỡng Tâm', là một trong những loại kinh điển bán chạy nhất tiệm tôi, có thể nói là top 1 món nên mua! Bên cạnh là 'Tùng Lộ Sâm Lâm', mới được nghiên cứu ra, luôn nhận được phản hồi rất tốt, giờ còn đang trong thời kì ưu đãi giảm giá... Ấy bánh 'Xảo Lộ Thuần Hương' mà ngài đang nhìn đây sử dụng những nguyên liệu tốt nhất, tất cả đều được vận chuyển tới đây từ điểm an toàn Rừng Nguyên Sinh ở bên cạnh."
Nguyên Dục Tuyết đã biết "điểm tích lũy" có giá trị tương đương với tiền tệ để giao dịch, ánh mắt dời khỏi tủ kính, nghiêm túc hỏi: "Bao nhiêu điểm tích lũy?"
Chủ cửa hàng hơi chột dạ.
Ở Kinh Đô Ẩm Thực, mặc dù có rất nhiều cửa tiệm bán đồ ăn được mở bán, nhưng ngành nghề đã bão hòa. So ra thì 1 điểm có thể mua được một túi bánh mì, vậy mà một viên sô cô la nhỏ như vậy đã đòi 3 điểm tích lũy, 5 điểm tích lũy, hầu hết người chơi đều không muốn tiêu pha số điểm họ liều mạng kiếm được trong phó bản trên mấy món ăn kiểu xa hoa hưởng thụ không có nhiều giá trị này. Thế là tiếng đọc giá bỗng nhỏ hơn một chút: "Hầu hết là 3 điểm tích lũy, có Xảo Lộ Thuần Hương là 5 điểm, Tùng Lộ Sâm Lâm đang trong thời kì giảm giá nên chỉ cần 2 điểm tích lũy..."
Mua được.
Nguyên Dục Tuyết thầm thấy vui mừng, kể cả là người cẩu thả như chủ cửa hàng cũng nhận thấy mắt của vị khách này dường như sáng lên một chút...
"Tôi lấy Mân Côi Nhưỡng Tâm và Tùng Lộ Sâm Lâm."
Nguyên Dục Tuyết mở bảng hệ thống ra, lạnh nhạt giao dịch, thành công tiêu sạch 5 điểm tích lũy còn lại của mình.
Chủ cửa hàng nhìn cặp mắt dường như sáng lên của người khách này, ngơ ngác lấy sô cô la ra gói vào trong hộp. Thấy dáng vẻ chờ mong của đối phương, ông lại kìm lòng không đặng mà tặng thêm rất nhiều đồ ăn thử, suýt thì còn cho nhiều hơn cả món bán.
"Cái này tặng cho ngài ăn thử." Chủ cửa hàng thầm nghĩ, sao tự dưng lại bỏ nhiều thế này, lỗ vốn rồi, đau đớn cố gắng cứu vãn chút tổn thất: "Lần sau nhất định phải ghé tiệm tôi nha."
Nếu như không phải Nguyên Dục Tuyết đang đeo mặt nạ thì chắc là tất cả đều có thể thấy vẻ băng tuyết tan rã trên mặt cậu lúc này. Hàng mi khẽ rủ xuống, chăm chú ngắm nhìn hộp sô cô la được đóng gói xinh đẹp trước mặt, lúc cầm vào tay còn rất lễ phép nói cảm ơn, nghe chủ cửa hàng nói vậy cũng vô cùng nghiêm túc trả lời: "Được. Tôi hiểu rồi."
Chủ cửa hàng: "..."
Ông không nhịn được lại bỏ thêm một thanh sô cô la ăn thử vào túi cho cậu.
"..." Càng thua lỗ.
Xách theo túi sô cô la tràn đầy đồ thử rời khỏi cửa tiệm, Nguyên Dục Tuyết tìm một chiếc ghế dài trống ngồi xuống, mở hộp giấy đóng gói, chậm rãi cắn một miếng sô cô la. Phần nhân ngọt ngào đậm đà chảy trong viên kẹo lập tức trôi vào giữa răng môi, khi cậu đang nghĩ điểm tích lũy thật là một phần thưởng tốt đẹp thì bỗng có hai người vội vã chạy qua cậu, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó.
"Xui quá đi mất, không ngờ từ phó bản ra lại muộn như vậy, khách sạn đang thuê còn hết hạn nữa chứ."
Một người khác cũng phàn này: "Sau 7 giờ vào thuê phòng thì còn phải trả gấp đôi điểm tích lũy, gian thương nào nghĩ ra quy định này vậy."
"Đi mau lên, không kịp bây giờ."
Bọn họ hùng hổ chạy đi, hoàn toàn không chú ý tới Nguyên Dục Tuyết đang ngồi trên ghế. Nhưng là một người máy, thính giác của Nguyên Dục Tuyết cực kì nhạy bén, cậu nghe được rành mạch cuộc đối thoại vội vàng của họ, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Ơ, hóa ra buổi tối phải vào trong khách sạn ở sao.
Cậu hết điểm tích lũy rồi.
Nguyên Dục Tuyết, "Vua Tân Nhân" đứng đầu bảng xếp hạng người chơi mới ngắn nhất trong lịch sử, sắp bởi vì không trả nổi chi phí ăn ở mà lưu lạc đầu đường.
Đương nhiên là sau một hồi tự hỏi ngắn ngủi, cậu cũng nhanh chóng nghĩ ra cách thu hoạch điểm tích lũy ---
Nguyên Dục Tuyết mở bảng hệ thống ra, chuẩn bị vào phó bản sớm.
Với cậu mà nói, làm nhiệm vụ là chuyện thường ngày, huống hồ còn có thể thu hoạch được điểm tích lũy ngoài mức quy định.
Trên bảng tư liệu, tất cả các mục đều là mặc định, chỉ có cấp bậc của Nguyên Dục Tuyết đã lên tới level 2 (lịch sử tổng điểm tích lũy trên 10 nghìn), đã mở khóa được một phần quyền hạn. Nhưng lúc này cậu còn không chú ý tới những chức năng kia, chỉ tìm đến giao diện vào phó bản.
Cậu có thể tự do lựa chọn loại hình phó bản trong một phạm vi nhỏ, lựa chọn sẽ mở rộng theo cấp bậc tăng dần.
Xưa nay Nguyên Dục Tuyết không biết chọn nhiệm vụ, thế nên cậu bấm nút "Tiến vào phó bản ngẫu nhiên".
Khoảnh khắc bấm nút, Nguyên Dục Tuyết ngồi trên ghế biến mất không thấy đâu nữa.
...
Sau vài giây chìm trong bóng tối ngắn ngủi, Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra.
Mặt tiền cửa hàng sáng lên ánh đèn ấm áp, đường phố ngập tràn mùi thơm ngọt ngào của thức ăn ngon trong khu vực an toàn đã biến mất, cậu đã vào phó bản mới.
Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng khởi động trạng thái chấp hành nhiệm vụ.
Bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
[Chào mừng ngài đến với phó bản mới! Phó bản này có độ khó cấp A, ngài sẽ có 40 phút thời gian an toàn để tự do thăm dò.]
Đã là phó bản cấp A còn tăng thêm thời gian bảo vệ dài như vậy --- Chỉ hai điểm này cộng lại đã là cảnh báo cho độ khó mức Địa Ngục, có thể khiến rất nhiều người chơi lão làng cũng phải cảm thấy sợ hãi. Nhưng là một tân binh, còn không được trải qua khâu hướng dẫn cho người chơi mới, kiến thức về phó bản đều chỉ nửa vời, Nguyên Dục Tuyết lại không có phản ứng gì với tiếng nhắc nhở bên tai.
Có 40 phút để điều tra, đợi nhiệm vụ bắt đầu.
Nguyên Dục Tuyết phát hiện quần áo tơ lụa mềm mại trên người mình đã thay đổi, lúc này cậu đang mặc một chiếc áo đồng phục màu xanh trắng, rộng thùng thình, quần cũng là quần ống thẳng màu xanh mực, ống quần có thiết kế co giãn.
Cậu đang ở trong một căn phòng không mấy rộng rãi, không có vách ngăn, nửa trước đặt tủ quần áo, tủ giày và tủ chứa đồ, nửa sau là bốn chiếc giường sắt với thiết kế tầng trên là giường tầng dưới là bàn. Trên ba chiếc giường đã chỉnh tề phủ một lớp ga màu trắng, có một cái giường trống không, có thể thấy trên ván giường còn có vết bẩn màu đen khô cạn, trông rất mất vệ sinh.
Giường được nâng lên rất cao, nhưng mép giường lại không có phần thành để ngăn lại, vừa nhìn đã thấy đầy rẫy tai họa ngầm --- Bởi vì thiết kế thật sự quá cao, gần như là sát với trần nhà, không gian bên trên cực kì chật chội. Một người trưởng thành có khi chỉ trở mình thôi cũng tốn sức, khỏi phải nói để leo được lên nằm sẽ khó khăn đến mức nào.
Phần còn lại là ban công và phòng vệ sinh, cần kéo cửa để ra được ban công ---- Trạng thái của cánh cửa kính kia không được tốt lắm, bên trên phủ đầy vết nứt như mạng nhện, lung lay chực đổ.
Nguyên Dục Tuyết rà quét quanh mình, đối chiếu với dữ liệu trong kho. Xác nhận thứ cậu đang mặc trên người gọi là "đồng phục", còn nơi cậu đang ở được gọi là phòng "kí túc xá".
Cậu đang ở trong một ngôi trường.
Ngoài hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân và âm thanh trò chuyện.
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe gì chưa, vị đại thần có điểm tích lũy top 1 bảng xếp hạng tân binh vì không có tiền thuê phòng nên phải lang thang ngoài đường đó.
Một bài học đầy ý nghĩa răn đe, mọi người phải cần cù tiết kiệm nha (xin lỗi)
______________________________________
Thuộc tính mê ăn của Tuyết Tuyết đã được kích hoạt =)))))))))))
Bắt đầu phó bản 2 nhé~~ Theo đánh giá sơ bộ thì độ kinh dị/khủng bố của phó bản này cao hơn phó bản trước một chút (nhưng theo tui - một con sợ ma và không bao giờ đọc truyện/xem phim kinh dị thì vẫn nhẹ đô lắm nha nên khỏi lo), ma quỷ xuất hiện trong đây cũng đa dạng hơn, và đây cũng là phó bản đầu tiên công chính thức gặp mặt Tuyết Tuyết ~