Vũ Khí Hình Người

Chương 352: Khách Sạn Tránh Tai Ương (27): Chị không khống chế được ngẩng lên.



Edit: Ry

Cơn buồn ngủ tới quá mãnh liệt.

Gần như là đầu vừa chạm vào gối, Từ Oánh đã thiếp đi.

Đó là một giấc mơ rất đẹp. Những ngày vừa qua Từ Oánh sống trong lo sợ, liên tục gặp ác mộng, luôn có cảm giác chỉ cần mình ngủ sẽ bị quỷ và ác mộng tìm tới, nên đã rất lâu chị không được ngủ ngon như vậy. Đến nỗi khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Từ Oánh còn thấy bất mãn.

Chưa ngủ đủ mà.

... Ai vậy? Ai mà đêm hôm gọi điện quấy rầy giấc ngủ của người khác vậy.

Buồn ngủ tới độ nước mắt sinh lý cũng trào ra, treo ở hốc mắt. Từ Oánh vừa ngáp vừa nhấc máy.

Đầu kia của điện thoại là tiếng tạp âm rất ồn. Lỗ tai Từ Oánh ong ong, còn tưởng là bị điếc rồi.

Bản thân chị không có kiểu dễ cáu giận khi mới dậy, nhưng ồn như vậy cũng khiến chị bực, lạnh giọng hỏi người ở đầu kia.

"Ai đấy? Có chuyện gì?"

Trong tiếng tạp âm ồn ào, chị loáng thoáng nghe được tiếng một người đàn ông lúng búng nói gì đó.

Nhưng mỗi lần hắn lên tiếng, giọng hắn sẽ đúng lúc bị tạp âm cao vút che lấp, khiến người ta nghe không rõ. Kiểu như là nghe được đối phương nói, lại không hiểu nói cái gì, tóm lại nghe mà tức điên đầu.

Từ Oánh cũng tức.

Nhưng chị vẫn mơ hồ bắt được vài từ mấu chốt.

Đối phương đang gọi tên chị, còn nói cái gì mà muốn hợp tác với chị... Nghề của Từ Oánh phải tiếp xúc hợp tác với rất nhiều người, nên chị vô thức cho rằng đây là nhãn hiệu nào đó tìm tới mình để hợp tác quảng cáo. Nếu thế thì mình không nên có thái độ quá kém.

Từ Oánh kìm nén lửa giận, nhẹ nhàng nói bây giờ đã khuya rồi, sáng mai sẽ liên lạc lại với họ, đối phương lập tức cúp máy.

"..."

Nghe thấy tiếng tút tút, Từ Oánh có tốt tính mấy cũng tức xì khói.

Cái thể loại gì vậy.

Chị bị quấy nhiễu trong giấc ngủ nên tư duy đang hơi trì độn. Cúp máy xong, Từ Oánh mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu, đang gặp phải tình cảnh nguy hiểm như thế nào.

Chị vội vàng nhìn giờ trên điện thoại. Không biết sao lại trùng hợp như vậy, đồng hồ đúng lúc chuyển từ 11 giờ 59 phút sang 12 giờ đúng.

Con số này khiến Từ Oánh giật thót, sau đó thầm thấy may mắn. Tốt xấu tỉnh lại đúng giờ, chứ lỡ ngủ quên thì không biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Từ Oánh lẩm bẩm, tiện tay đặt điện thoại lên đầu giường, định tiếp tục gác đêm. Đột nhiên, cơ thể chị cứng đờ.

Vì chị vừa nhớ ra.

Cổ cứng còng, Từ Oánh chầm chậm quay lại, nhìn về phía cái điện thoại mình vừa đặt lên tủ đầu giường.

... Sao chị lại có điện thoại?

Vì sự kiện ma quái này, đầu tiên là xem một trang web vốn không tồn tại, nhìn thấy video hiện trường giết người, sau đó bị hung thủ uy hiếp rằng nạn nhân kế tiếp sẽ là mình ---

Do luôn gặp ác mộng, điện thoại còn tự động mở máy, nhảy tới địa chỉ trang web vốn không tồn tại kia, nên trong cơn kích động, Từ Oánh đã vứt hết mọi sản phẩm điện tử từ laptop đến máy tính bảng... Đương nhiên bao gồm cả điện thoại.

Ngay từ đầu chị đã không mang điện thoại tới khách sạn, đến cả tiền phòng cũng là trả bằng tiền mặt.

Vậy cái điện thoại chị vừa cầm từ đâu ra?

Từ Oánh lạnh người, dùng hết sức lực bật lên, lăn tới góc phải của giường. Tuy đã cách khá xa cái điện thoại, chị vẫn không thấy an toàn, tóm chăn quấn quanh người mình.

Một giây sau, cái điện thoại kia bắt đầu vang lên tiếng chuông.

Không biết là ai gọi.

Đương nhiên rất có thể là... Quỷ gọi.

Sắc mặt hiện giờ của Từ Oánh cực kì đặc sắc, muốn khóc cũng không khóc được.

Âm báo hình như được mở mức lớn nhất, chói tai vô cùng. Phải biết trước kia Từ Oánh không có thói quen này, chị luôn chỉ để chuông khoảng chừng 60%. Bài hát chị yêu thích nhất hiện giờ vang lên, nhưng Từ Oánh không có tâm trạng để thưởng thức.

Tạp âm trong đêm khuya như vậy, nếu chị mà đang ở khách sạn bình thường thì chắc đã bị phòng bên cạnh khiếu nại.

Từ Oánh cũng rất hi vọng có hàng xóm sang gõ cửa phòng phàn nàn, chị thật sự không muốn ở một mình lúc này. Nhưng thực tế thì tiếng chuông kêu loạn lên trong đêm lặng như vậy lại càng làm Từ Oánh muốn khóc, chị rất sợ thứ âm thanh thu hút tới, không phải hàng xóm bị làm phiền, mà là quỷ quái gì đó đang bồi hồi đêm khuya.

Điện thoại không chỉ kêu to mà còn bắt đầu rung. Nó rung rừ rừ trên tủ, đến mức bắt đầu dịch chuyển. Không hiểu làm thế nào mà nó có thể di từ trên tủ, rơi xuống giường ---

Từ Oánh sợ hết hồn!

Mà lúc này, điện thoại đáng lẽ chỉ có thể mở khóa bằng mặt hoặc vân tay, lại tự động mở.

Nhìn thứ hiển thị trên màn hình, lòng Từ Oánh càng thêm lạnh.

Màn hình điện thoại bắt đầu nhanh chóng lấp lóe, như là có một bàn tay vô hình đang liên tục chuyển giao diện.

Những hình ảnh nhanh chóng lướt qua đó hắt ánh sáng lên mặt Từ Oánh, khiến mặt chị càng trắng bệch.

Sau đó màn hình dừng lại ở một màu đỏ tươi.

Màu đỏ, rực rỡ ánh lên từ màn hình, chiếu lên trần nhà. Thế là từ trần tới vách tường đều nhiễm thứ màu u ám đó.

Từ Oánh không muốn nhìn.

Nhưng lúc này chị không dám rời mắt.

Sau đó chị loáng thoáng nhìn thấy hình như trên màn hình có thứ gì đỏ tươi đang nhúc nhích.

Trí tưởng tượng của con người luôn là thứ đáng sợ nhất. Từ Oánh bắt đầu tưởng tượng đủ thứ, có thể đó là cơ quan vỡ vụn hay là cảnh tượng máu me nào đó. Cảm giác sợ hãi và buồn nôn đồng thời dâng lên, lại khiến Từ Oánh sinh ra dũng khí.

Không thể cứ chờ chết như vậy được.

Từ Oánh nghĩ, trước đó Nguyên Dục Tuyết đã nói nếu gặp nguy hiểm thì có thể dùng máy bàn trong phòng gọi cho họ, đó là cơ hội sống duy nhất của mình ---

Nhưng thật bất hạnh làm sao, cái máy bàn đó, lại nằm trên chiếc tủ đầu giường ban nãy chị đặt di động.

Từ Oánh cố gắng giữ cho bản thân đứng vững, không đến mức ngã vì run chân.

Chị chầm chậm leo xuống khỏi giường, vòng một vòng lớn, cẩn thận tiếp cận cái mày bàn. Từ Oánh còn tiện tay cầm một quyển tạp chí để trên bàn trà, cuộn lại, như là đập côn trùng, hung ác đập cái di động kia, đánh cho nó bay ra một khoảng rồi mới vồ tới máy bàn, nhấc ống nghe lên làm theo hướng dẫn nhấn số.

Khi tiếng âm báo vang lên biểu hiện gọi đi thành công, Từ Oánh muốn rớt nước mắt. Trái tim chị treo trên cao như thể phạm nhân đợi phán quyết.

Cảnh tượng kinh khủng gọi thế nào cũng không được trong tưởng tượng của chị không xảy ra, gần như sau tiếng tút đầu tiên đã có người nhấc máy.

Từ Oánh cảm động cực kì trước hiệu suất siêu cao này...

Máy bàn có vẻ sẽ gọi ngẫu nhiên cho một nhân viên, Từ Oánh không thể chọn gọi cho ai, nên người nghe máy lúc này không phải Nguyên Dục Tuyết.

Tuy đang lúc khẩn cấp, nhưng Từ Oánh cũng hơi thất vọng.

Từ giọng người kia Từ Oánh đã nhận ra, có vẻ như là cái tên trai thẳng xấu tính hồi sáng, cái tay nhân viên được gọi là Số 3 đó.

Nhưng cuộc gọi được kết nối, đồng thời người nghe máy không phải quỷ, vậy là đủ rồi, Từ Oánh không hơi đâu bắt bẻ nhiều như vậy.

Chị nghe thấy đối phương nói rất nhanh "Tới ngay. Tình huống thế nào?", cảm động tới độ muốn khóc.

Từ Oánh vội vàng nói: "Xảy ra chuyện lạ lắm... Mau tới đi."

Số 3 lặp lại: "Tới ngay. Hãy kiên trì."

Từ Oánh đã bình tĩnh lại, chị nói được, bên kia lập tức cúp máy.

Từ Oánh không ngại, biết nhân viên đang trên đường tới là được rồi. Nhưng khi chị chuẩn bị đặt ống nghe xuống, đột nhiên cảm giác vật thể trên tay đổi hình dạng. Nó nong nóng, thậm chí còn... Đang rung.

Từ Oánh sửng sốt, vội vàng để tay xuống. Chị thấy cái điện thoại rời mình cầm trong tay đã biến thành cái di động kì lạ kia.

"...!!!"

Trái tim nhảy lên tận cổ.

Thật ra phản ứng tự nhiên sẽ là Từ Oánh hét chói tai rồi ném cái di động đáng sợ này đi. Nhưng không biết vì sao, nó như thể dính vào da thịt chị, giống như là mọc ra từ ngón tay chị vậy. Chị vứt chị vẫy như thế nào cũng không ném nó xuống được.

Mà bây giờ, trên màn hình không còn là màu đỏ máu nữa, đã chuyển sang giao diện nhắn tin.

Từ Oánh thấy bàn phím được mở ra, như thể có bàn tay vô hình sử dụng chúng.

Những con chữ cực nhanh hiện lên, biến thành dòng tin nhắn đỏ tươi.

"Mau trốn mau trốn mau trốn mau trốn mau trốn..."

Những kí tự không ngừng lặp lại khiến Từ Oánh hoa mắt.

Chị xanh mặt nghĩ, tôi cũng muốn trốn chứ, nhưng mà không có cơ hội...

Mặt người phụ nữ cắt không còn giọt máu. Ngay khi nỗi sợ của chị lên tới đỉnh điểm, những con chữ "mau trốn" không ngừng spam đầy màn hình đột nhiên biến mất, mà hình tắt phụt.

Điện thoại sau khi tắt màn hình dường như khôi phục trạng thái bình thường, không khác gì cái chị hay dùng.

Mà cảm giác kì lạ như thể điện thoại dính vào tay cũng biến mất.

Chị đang định ném cái điện thoại đi, lại phát hiện màn hình màu đen hiện ra một thứ ---

Một khuôn mặt quỷ cực kì khủng bố, ngay trên màn hình, nhìn chị chằm chằm, tròng mắt còn không ngừng chuyển động.

Từ Oánh cảm giác máu mình bị rút cạn.

Vì chị ý thức được, khuôn mặt quỷ đang nhìn mình chằm chằm kia, không phải là quỷ trong điện thoại, mà là... Ảnh phản chiếu.

Chị không khống chế được, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cảm giác từ cái phó bản 5 mẻ viết kinh dị lên tay hẳn nên giờ không dám edit bộ này lúc đêm khuya nữa hụ hụ...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv