Vũ Khí Hình Người

Chương 324: Khu Vực An Toàn - Kinh Đô Hoan Lạc (2)



324. Khu Vực An Toàn - Kinh Đô Hoan Lạc (2): Tôi mua hai bông hoa, một bông tặng cho em.

Edit: Ry

Từ lúc mặt trời tỉnh giấc cho tới khi ngủ tiếp, ngày đêm không ngừng nghỉ, rượu ngon rót đầy ly.

Da thịt của mỗi người đều thấm đẫm mùi rượu và hương hoa của những bữa tiệc.

Phần lớn người ở đây đều có vẻ mê say, mặt mày đỏ bừng, đi đi lại lại, vạt áo nhẹ bay như cánh bướm đang múa. Những nụ cười trên mặt đủ để say ngất lòng ai, nhảy nhót nhiệt tình có thể rót đầy mọi góc hẻo lánh. Họ thì thầm, họ cười đùa... Nơi này dường như không tồn tại khái niệm "người lạ" hay "khoảng cách xã giao", chỉ cần gặp mặt đều là bạn. Chạm cốc nâng ly, rượu sóng sánh, chất lỏng hòa vào nhau, khăng khít như quan hệ tiếp đó.

Tổng kết lại, đây là Địa Ngục với những người hướng nội hay mắc chướng ngại giao tiếp.

Nguyên Dục Tuyết không bị những bệnh đó.

Chỉ là tính cách cậu yên tĩnh ít nói, có khi còn không bằng mấy người hướng nội sợ xã hội.

Những đứa trẻ kéo theo lẵng hoa cùng bạn bè vui đùa, chạy qua người Nguyên Dục Tuyết.

Sau đó chúng đứng lại, nhận ra thiếu niên không hề phù hợp với bầu không khí nhiệt liệt tiệc tùng ở nơi này. Cậu chỉ đứng đó thôi đã như có tuyết rơi, lạnh lẽo vô cùng.

Nhưng dáng người cao thẳng, từng đường nét đều rất đẹp, ngũ quan tuy không phải dạng xuất sắc, lại mang tới ấn tượng rất tốt. Kí ức lập tức in sâu vào đầu mỗi người là cậu... Rất đẹp.

Một người cực kì xinh đẹp.

Lũ trẻ cười đùa, chủ động chạy tới bán hoa.

"Anh ơi." Cô bé ngửa đầu, lấy từ trong lẵng ra bông hồng đỏ rực rỡ nhất: "Anh muốn vào dự tiệc ạ? Cái này là tiệc thưởng rượu, đang là giai đoạn náo nhiệt nhất đó ạ, anh mua một bông cài vào ngực là có thể vào trong tham gia đó."

Nguyên Dục Tuyết không có hứng thú với rượu, nhưng cậu nhạy bén ngửi được mùi bánh ngọt kiểu Tây...

"... Bao nhiêu điểm một bông?"

Cậu đã quen việc sử dụng điểm tích lũy thay cho tiền.

Cô bé cười tít mắt, rất đáng yêu: "Đáng lẽ là 100 điểm một bông, nhưng thôi em lấy anh 80 nhé, coi như em tặng anh, không lấy tiền công. Cho anh xinh đẹp một bông nè."

Trẻ con luôn nhìn người rất chuẩn.

Nguyên Dục Tuyết khom lưng, tiến hành giao dịch với cô bé ---

Nhưng cậu chuyển cho cô bé 180 điểm.

Lấy hai bông hoa.

Một bông là nụ chưa nở, nhưng chắc chắn khi bung ra sẽ rất đẹp. Nguyên Dục Tuyết cầm nụ hoa, đưa lại cho cô bé, nói: "Cái này là anh tặng em."

"Oa."

Mấy bé gái xung quanh đồng loạt reo lên, hi hi ha ha nhìn hai người.

Cô bé kia tròn mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết, mặt ửng hồng, xấu hổ bảo "cảm ơn anh ạ" rồi mới nhận hoa.

Em rất vui, đây là lần đầu có người tặng hoa cho em đấy.

Nguyên Dục Tuyết đứng dậy, bắt chước những người khác, cài bông hồng vào trước ngực.

Đây chính là "thư mời" dự tiệc.

Rượu được bổ sung liên tục, dù là chai chưa khui hay đống ly đế cao chất thành núi đều bị người ta lấy đi quá nửa. Nhóm người cuồng loạn khiêu vũ hoặc hưng phấn chuyện trò, ừng ực uống rượu như uống nước, cực kì cởi mở phóng khoáng.

Trên bàn cũng có vô số điểm tâm tráng miệng để người chơi tự lấy, so với rượu thì số lượng không đến mức là nhiều, chủng loại cũng không phong phú. Cũng may người dự tiệc chẳng ai để ý chuyện này. Thế là một đống bánh ngọt mới mẻ nóng hổi vừa được bưng ra trở thành bữa tiệc cực kì phong phú của riêng Nguyên Dục Tuyết.

Cậu cắt một miếng bánh black forest, kẹp hai cái bánh cupcake mới nướng xốp giòn.

Thiếu niên không hứng thú với rượu nên không lấy, cứ thế bưng đĩa tới một góc yên tĩnh ngồi xuống, dùng muỗng nhỏ trong bộ đồ ăn, kiên nhẫn xúc từng miếng bánh ---

Khi tất cả điên cuồng hoan lạc, một người chơi chỉ ngồi một mình ăn bánh ngọt hiển nhiên rất nổi bật.

Nhanh chóng có mấy người ngồi xuống đối diện Nguyên Dục Tuyết, mùi rượu và những mùi ngào ngạt như là nước hoa đồng thời phả vào mặt cậu, đã thế họ còn dí sát lại gần.

Một người phụ nữ dong dỏng cao hơi ưỡn bộ ngực về phía thiếu niên, cánh môi đỏ sẫm sắp dán vào mặt Nguyên Dục Tuyết.

Thiếu niên ngẩng lên, hơi ngửa đầu ra sau một chút, vừa hay né được đôi môi đỏ rực.

Miệng vẫn còn ngậm cái thìa nhỏ.

"?"

Bạn trai của cô nàng kia lại cười: "Một mình uống rượu không chán à?"

Một người khác rất kịp thời đưa cậu chén "rượu trái cây" đầy đá.

Trong chiếc ly pha lê trong suốt, giữa những viên đá nhỏ kèm lát chanh nổi trên mặt rượu trong suốt. Phần vành chén vẫn còn chút bọt khiến nó trông như rượu trái cây pha thêm chút sô đa vô hại. Ai mà ngờ được nửa ly này có thể khiến một người ngã gục chứ.

Người bạn trai cởi mở nói: "Coi như kết bạn."

Gã giơ cái ly tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết.

Ánh mắt thiếu niên không hề thay đổi, thậm chí là lạnh lùng nhìn gã đàn ông, không buồn liếc chén rượu trước mặt.

Giọng điệu hờ hững, cực kì xa cách.

"Tôi không uống rượu."

Cũng không muốn kết bạn.

Bị từ chối thẳng thừng như vậy, gã kia vẫn cười như không sao hết, nhanh chóng quan sát Nguyên Dục Tuyết, xong xuôi mới lại nói: "Nhưng đây là tiệc thưởng rượu, mỗi bữa tiệc đều có quy tắc riêng của nó. Cậu không uống rượu là không được."

Nói thì nói thế, nhưng đã vào đây thì uống rượu gì chẳng được, thật sự không cần phải chọn "bom" cạm bẫy này.

Nét lạnh lẽo trên mặt Nguyên Dục Tuyết hơi tan rã một chút ---

Người phụ nữ cao gầy, cũng đủ xinh đẹp kia có vẻ rất thích cậu, muốn trêu chọc cậu trai xinh đẹp có vẻ rất lạnh lùng này, đùa bỡn nói: "Em trai xinh đẹp, em yên tâm đi, chủ đề của tiệc này là rượu, đương nhiên yêu cầu cũng chỉ là phải uống rượu thôi. Cơ mà, nếu em thích đồ ăn ngon thì sao không tới tiệc dành riêng cho mỹ vị?"

Động tác bưng khay của Nguyên Dục Tuyết hơi khựng lại.

Ống tay áo trượt xuống để lộ phần cổ tay thon dài, trắng nõn nà đến mức như đang phát sáng, còn mơ hồ thấy được mạch máu bên dưới, từng đường cong đều có vẻ hoàn mỹ không tì vết.

Gã đàn ông tán tỉnh đưa rượu cho Nguyên Dục Tuyết vốn chỉ định mời rượu tìm vui thôi, nhìn cổ tay kia lại chợt thấy miệng đắng lưỡi khô. Với gu của gã thì còn lâu cái mặt này mới lọt vào mắt, nhưng giờ gã bỗng cảm thấy bàn tay như vậy đẹp hơn mặt nhiều, rõ ràng là tay mỹ nhân ---

Đúng lúc này, thiếu niên đã khiến gã nổi hứng thú cũng lên tiếng.

Cậu hỏi thăm bằng chất giọng có phần nghi hoặc: "... Ở đây có tiệc thưởng thức món ngon à?"

"Tất nhiên rồi."

Nhận ra Nguyên Dục Tuyết có thể là lính mới chưa từng tới đây (xét một mặt nào đó thì đúng thật), người phụ nữ che mặt khúc khích trêu ghẹo, còn tốt bụng bổ sung kiến thức cho cậu: "Nơi này là Kinh Đô Hoan Lạc đó, tất nhiên tiệc chủ đề gì cũng có rồi! Thời gian tiệc bắt đầu và địa điểm đều cố định, nhưng phí lại không cố định nha, có vài cái yêu cầu cậu phải khám phá vài bữa tiệc thú vị mới được tham dự. Đương nhiên chỉ có những bữa tiệc vĩnh viễn không lặp lại này mới mang lại cảm giác mới mẻ ---"

"Cảm ơn chị." Nguyên Dục Tuyết lễ phép nói cảm ơn.

Nụ cười của người kia nở được một nửa thì cứng lại, chị ta ngơ ngẩn, rồi cũng khách khí đáp lại: "Không cần cảm ơn đâu."

Sau đó thấy Nguyên Dục Tuyết cầm đĩa bánh đi mất.

Mấy người kia sửng sốt, vô thức tiến tới định cản cậu lại. Mặc dù trong khu vực an toàn không được sử dụng vũ lực, đạo cụ và thiên phú, nhưng độ nhạy bén của cơ thể chưa từng thay đổi. Có điều hành vi bắt giữ và ngăn cản theo trực giác này lại không hề làm gì được Nguyên Dục Tuyết.

Họ thấy thiếu niên hơi lắc người một cái đã dễ như trở bàn tay đi qua họ, thậm chí vạt áo người ta cũng không túm được.

... Kì lạ.

Người phụ nữ kia vô thức hỏi: "Cậu đi thật à? Bữa tiệc này mới bắt đầu thôi mà, cậu cũng vừa vào đúng không, đang vui như vậy..."

Nguyên Dục Tuyết rất kiên nhẫn trả lời, vẫn bình thản hờ hững: "Tôi không uống rượu."

Cậu không phù hợp với quy tắc của nơi này nên chọn ra đi, đơn giản và là chuyện đương nhiên.

Nguyên Dục Tuyết quay đi, bóng lưng mảnh mai và ngay thẳng khác biệt hoàn toàn với đám người uống ngã trái ngã phải, khom lưng uốn gối xung quanh. Gã đàn ông còn chực đuổi theo, lại bị người phụ nữ kia kéo lại.

"Thôi." Chị ta cười, tiện tay lấy rượu, đưa một chén cho gã, móc tay lại với nhau, nhẹ nhàng cụng ly ---

Rượu chảy chung một chỗ.

"Không phải người chung đường." Chị nói.

Nguyên Dục Tuyết nộp phí tham dự, kết quả lấy mỗi mấy miếng bánh nhỏ, lại không hề thấy tiếc. Cậu không có khái niệm rõ ràng với điểm tích lũy, tiêu chuẩn hối đoái nhớ rõ nhất là "thể năng lượng đặc thù" có giá 1000 điểm. Trừ cái đó ra, chỉ cần là vật phẩm "có giá trị" mà cậu có thể đổi, Nguyên Dục Tuyết đều thấy hợp lí.

... Vì trước đó cậu chưa bao giờ có khái niệm về "tài sản riêng".

Nguyên Dục Tuyết đứng ven đường, bình tĩnh ăn nốt hai miếng bánh cupcake rồi bắt đầu đi qua những bữa tiệc, tìm kiếm bữa tiệc với chủ đề đồ ăn mà vừa rồi chị gái kia tiết lộ.



Tác giả có lời muốn nói:





________________________________________

Mé toàn cho thằng nhỏ đi vào những chỗ gì đâu =))))))))))))))))))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv