Vũ Khí Hình Người

Chương 207: Hàng Hành Khủng Bố (57): Nó muốn có được cậu



Edit: Ry

Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng hình.

Những quả trứng trùng kia như có được ý thức, tự động tránh khỏi khu vực đó, để lộ phần đất màu đỏ tươi.

Nguyên nhân thật sự là người đứng đó, trước khi đặt chân xuống đã nhanh chóng dọn dẹp hết những quả trứng xung quanh, mới tạo được hiệu quả thị giác này.

Người nọ chỉ ở đó thôi đã hấp dẫn tầm mắt của tất cả.

Dù sao trong cái hang này, ngoài con Trùng Chúa khổng lồ ra thì cũng chỉ có các binh sĩ lái cơ giáp.

Nhưng dù là binh sĩ vì một vài lí do mà ra khỏi cơ giáp thì cũng sẽ mặc đồ phòng hộ kín kẽ. Giữa tình thế này, xuất hiện một người mặc trang phục bình thường lại thành quái gở. Thậm chí khiến người nhìn có cảm giác rối loạn hoang đường, liệu đây có phải người do lũ Trùng tộc kia hóa thành không.

Tóm lại là không phải người bình thường.

Suy luận như vậy cũng hợp lí.

Thông qua tiếp xúc ngắn ngủi trên tinh hạm, tất cả mọi người đều biết loài Trùng tộc này có thể hóa thành hình dạng con người, còn gần như không có khác biệt gì. Ngay cả hệ thống dò xét ban đầu cũng không phân biệt được chúng, về sau nâng cấp lên mới phát hiện.

Ý nghĩ này khiến họ phải lắc đầu.

A Viêm nhìn chằm chằm người đột nhiên xuất hiện trước mắt, bóng lưng cực kì đặc biệt, cực kì không phù hợp với bối cảnh xung quanh.

Nhác thấy dáng hình mảnh mai quen thuộc đó, gã đã nhận ra. Nhưng đến khi thật sự nhìn thấy khuôn mặt kia, gã mới như bị sét đánh ---

Tại sao Nguyên Dục Tuyết lại xuất hiện ở đây?!

A Viêm chắc chắn là gã đã tự tay đưa cậu lên phi thuyền, nên người đứng đó không thể là Nguyên Dục Tuyết được.

Loại trừ trường hợp bất khả thi kia, mấy trường hợp còn lại có vẻ như chẳng cái nào là chuyện tốt.

Có Trùng tộc biến thành cậu?

Nhưng trong hang động này, lũ Trùng tộc mới ngủ dậy đáng lẽ không thể biết được ngoại hình của Nguyên Dục Tuyết mới đúng.

Hay là ảo giác trước khi chết của mình?

A Viêm bỗng chốc cạn lời, chính gã cũng không hiểu bản thân đang nghĩ cái gì.

Tại sao ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời, trước mắt lại là bóng hình Nguyên Dục Tuyết.

Dòng suy nghĩ của gã khó mà chảy tiếp, vì ảo giác này thật sự quá sống động.

A Việm thậm chí còn nhìn thấy bóng hình lẻ loi đứng đằng kia, đứng giữa chiến trường hoàn toàn không phù hợp với mình, hơi ngẩng lên nhìn về phía gã.

Ánh mắt giao nhau, A Viêm lại cảm thấy, dù là ảo giác thì cũng là một giấc mộng đẹp dưới Địa Ngục này.

Nguyên Dục Tuyết tìm thấy A Viêm.

Tuy là mấy cái cơ giáp này có bề ngoài giống nhau, nhưng dùng quét hình, cậu vẫn có thể định vị được gã.

Thế là khựng lại vài giây.

Cậu hé miệng rồi đóng lại, tạo khẩu hình, dường như đang hỏi gì đó.



A Viêm không đọc được khẩu hình, nhưng ngay tức khắc, như thể đầu óc trở nên linh hoạt bất thường, gã biết Nguyên Dục Tuyết muốn hỏi cái gì.

"Tại sao lại lừa tôi đi"?

Nguyên Dục Tuyết đang nghiêm túc chất vấn gã.

Mặc dù không có tiếng, nhưng đúng là cậu đang hỏi câu này.

Vấn đề này cứ canh cánh trong lòng cậu mãi.

Đây còn là lần đầu cậu vì sai lầm cấp thấp như thế mà suýt bỏ lỡ nhiệm vụ.

Mà A Viêm thì, ngơ ngác.

Ảo giác này cũng bám sát dòng sự kiện quá vậy, còn biết bí mật giữa gã và Nguyên Dục Tuyết nữa.

Sao lại có ảo giác kiểu này nhỉ?

Chẳng lẽ là vì sâu trong tiềm thức, gã thật ra không muốn đưa Nguyên Dục Tuyết đi?

Nhưng mà, cũng không đúng... Dù gã có hối hận thì cũng là hối hận vì không để cậu xuất phát sớm hơn mới đúng.

Sự do dự ngắn ngủi này cũng tạm dừng hành vi đồng quy vu tận của A Viêm. Ánh mắt gã kì quái rơi trên người Nguyên Dục Tuyết như đang quan sát gì đó. Cảnh tượng tiếp đó khiến con ngươi gã co thắt.

Lúc này Trùng Chúa mới nhận ra sự tồn tại của Nguyên Dục Tuyết, dù sao thì con người thật sự quá bé nhỏ.

Nhưng khi chú ý tới, nó bắt đầu sốt ruột.

Một mùi thơm ngon hơn gấp trăm lần nhóm binh sĩ đang tỏa ra từ người này. Từ lúc Trùng Chúa nhận ra, nó như chìm trong thứ ảo ảnh nào đó, không thể dời sự chú ý.

Thơm quá...

Là đồ ăn chất lượng tốt nhất.

Những con ngươi kép lít nha lít nhít lập tức tụ về phía Nguyên Dục Tuyết, chen lấn như thể muốn chui ra khỏi tròng mắt, rớt xuống người cậu.

Sự xao động này khiến cánh của nó kịch liệt chấn động, vô số trứng trùng lại rơi xuống.

Thậm chí bản thể của Trùng Chúa cũng bắt đầu nhích ra khỏi cái ổ của mình - một hiện tượng rất hiếm với Trùng Chúa quý giá.

Vô số lưỡi dao vươn ra khỏi lưng nó, kéo dài tới vô hạn, đâm về phía Nguyên Dục Tuyết.

Rõ ràng đây chỉ là ảo giác trước khi chết thôi, A Viêm vẫn cảm thấy trái tim kịch liệt nhảy lên, theo bản năng muốn tiến tới đỡ thay cậu.

Mặc dù gã có phản ứng rất nhanh, nhưng cơ giáp đã bị hủy hoại 7-8 phần trong cuộc chiến. A Viêm chỉ có thể trơ mắt nhìn những lưỡi dao đó đâm xuống, mà Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng nhận ra, không nhìn gã nữa, xoay người lại.

Ánh mắt cậu khóa chặt trên những cái chân dao chắc nịch của Trùng Chúa.

Đúng là mấy cái này to khỏe hơn những con trùng cậu từng giải quyết, nhưng trên mặt Nguyên Dục Tuyết lại vẫn là vẻ dửng dưng.

Cổ tay khẽ xoay, buông xuống, cầm lấy vỏ đao lạnh buốt bên hông.

Nếu không phải A Viêm đang quá lo lắng, có lẽ gã đã nhận ra tư thế của Nguyên Dục Tuyết.

Cậu đã ở trong trạng thái chiến đấu toàn diện.

Dưới cổ tay gầy gò đó là một thanh đao dài lóe lên ánh bạc rét lạnh, đúng lúc này rút ra ---



Nguyên Dục Tuyết nháy mắt đã điều chỉnh xong tư thế, định chém đứt những cái chân dao đang đâm tới, bỗng khựng lại.

Những cái chân dao của Trùng Chúa đột nhiên bị vật chất vô hình nào đó chặt đứt, lả tả rơi từ trên không trung xuống. Chúng rơi được một nửa lại bị vật chất kia bọc lấy, nuốt chửng, không thấy đâu nữa.

Một bóng người cao to đến mức không giống người, tràn đầy sự tàn bạo bỗng xuất hiện bên cạnh Nguyên Dục Tuyết.

A Viêm: "..."

Nếu bảo trước khi chết gã nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết là do không cam tâm. Vậy tại sao còn phải thấy Giới Chu Diễn hả!

Vẻ mặt A Viêm trong khoảnh khắc đó có thể nói là sặc sỡ đủ màu.

Hô hấp nghẹn lại, nửa ngày sau mới hít vào một hơi.

Không thể nào hiểu được.

Đúng là xúi quẩy.

Giới Chu Diễn đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết có vẻ không quan tâm tới mấy cái chân dao vừa rồi. Mặc kệ xung quanh vẫn còn những con quái vật trứng nhung nhúc, hắn một đạp nghiền chúng thành hư vô, mặt lạnh te nhìn Nguyên Dục Tuyết.

"... Cậu tới muộn."

Rõ ràng là chất vấn, nhưng đoạn sau lại có vẻ mềm nhũn, nghe vào như đang đòi an ủi.

Giới Chu Diễn đếm thời gian theo từng giây, nên dù chỉ tách ra một thời gian rất ngắn, hắn cũng cảm thấy dài dằng dặc vô vị.

"..."

Nhớ ra lời hứa trước đó của mình với Giới Chu Diễn, Nguyên Dục Tuyết hiếm hoi mà chột dạ.

"Gặp chút sự cố." Nguyên Dục Tuyết đằng hắng: "... Tuyến đường A Viêm quy hoạch cho tôi bị sai. Giữa đường tôi mới đổi lại được để vòng về, nên hơi lâu một chút."

Nếu không có chuyện này, đáng lẽ cậu đã tìm được Trùng Chúa từ lâu rồi.

Có điều thời gian để họ hòa bình trò chuyện không có nhiều lắm, bởi Trùng Chúa đằng sau, lần đầu tiên trở nên điên cuồng.

Mặc dù trước đó nó bị những vũ khí kì quái kia gây tổn thương, nhưng nhờ khả năng chữa lành khủng bố, mấy vết xước đó thậm chí còn không đáng để coi là thương tích.

Nhưng những cái chân dao vừa bị cắn nuốt, là thương tổn thiết thực với nó.

Theo kí ức truyền thừa, cho tới nay cũng chưa từng có Trùng Chúa nào chịu tổn thương và sỉ nhục đến vậy, khiến nó nổi khùng.

Bị Trùng Chúa ảnh hưởng, nhóm Trùng tộc vừa nở cũng điên cuồng bất an, bao vây trung tâm hang động.

Một lí do khác khiến Trùng Chúa kích động như vậy, là vì nó ngửi được mùi của Nguyên Dục Tuyết.

Nó chưa từng thèm muốn thứ gì như thế.

Ấy là sức mạnh thuần túy, là mỹ vị tối cao ngay cả kí ức khắc vào gen cũng chưa từng được tiếp xúc.

Nó muốn có được cậu.

__________________________________

Xếp hàng đi em

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv