Vũ Khí Hình Người

Chương 187: Hàng Hành Khủng Bố (37): Trùng Vương quay ngựa



Edit: Ry

Cả đường không bị ai ngăn cản.

Trùng Vương tiến vào căn biệt thự được bao phủ trong lớp ánh sáng ấm áp.

Đối phương đồng ý yêu cầu của nó đương nhiên là quá tốt. Nếu không cho nó vào thì nó cũng có cách khác, chỉ là phức tạp hơn thôi.

Họ gặp nhau ở phòng khách, dưới ánh đèn ấm áp. Nguyên Dục Tuyết ngồi ngay ngắn trước mặt nó, nhưng tư thế có vẻ thả lỏng hơn lúc ở bữa tiệc rất nhiều, đã thu hồi sự sắc bén.

Đại khái là do đang ở trong địa bàn của mình, khuôn mặt cậu cũng có vẻ mềm mại hơn, đôi môi đỏ thắm lạ kì, ngay cả nước da luôn có vẻ trắng xanh xao lúc này cũng được hơi nóng từ cốc nước làm ửng hồng.

Cậu như vậy không có sức uy hiếp gì, giống một nhân viên văn phòng bình thường.

Nhưng những gì Nguyên Dục Tuyết đã làm đủ khiến Trùng Vương biết người này nguy hiểm đến mức nào.

Giới Chu Diễn đứng dậy, đi tới bên cạnh Nguyên Dục Tuyết.

Vóc dáng hắn thật sự rất cao lớn, hắn nhìn Trùng Vương đang đứng với dáng vẻ của một kẻ ở trên nhìn xuống, toát lên sự ngạo mạn khó tả.

Đó là thái độ Trùng Vương ghét nhất, nhưng lúc này nó lại không để ý tới sự mạo phạm của hắn, ánh mắt tập trung hết vào Nguyên Dục Tuyết.

Sát ý điên cuồng bùng lên.

Nhưng nó đổi ý.

Trước khi tới, Trùng Vương đã liệt kê phương pháp ăn thịt Nguyên Dục Tuyết. Thậm chí ăn như thế nào, ăn từ đâu trước cũng đã được nó cẩn thận phân tích một lượt, tưởng tượng những chi tiết này khiến nó hưng phấn khó tả. Nhưng lúc này nó lại ý thức được, nếu muốn đổi sang một cái xác khác, hiện giờ còn ai thích hợp hơn Nguyên Dục Tuyết nữa?

Thân phận của cậu rất cao, được các bên tin tưởng, thậm chí vì sự kiện lần trước, cậu cũng có danh vọng cực cao với cư dân tầng dưới.

Căn biệt thự hiện tại, lại vì cái tính dở hơi của Nguyên Dục Tuyết mà không có hệ thống camera giám sát phức tạp nghiêm ngặt, có ra tay thì cũng khó bị phát hiện.

Chí ít tiện hơn là ra tay với người của bộ quân sự.

Khuôn mặt luôn lạnh tanh không cảm xúc của đội trưởng Trang, lúc này lại nở nụ cười rất hiền hòa. Sát ý lạnh lẽo bị cảm xúc nào đó làm dịu đi, chỉ có chính nó biết, ác ý vẫn đang điên cuồng sinh trưởng lan tràn.

"Nghe nói gần đây thầy Nguyên đang nâng cấp hệ thống dò xét Trùng tộc?"

"Ừ." Lúc nói chuyện với nó, Nguyên Dục Tuyết luôn rất ngắn gọn, thể hiện rõ sự lạnh nhạt.

Trùng Vương nở nụ cười, như có như không đề cập tới chủ đề nào đó.

"Lúc tôi và các thành viên đội khảo sát bị giam trong phòng cách ly, những Trùng tộc kia đã biến thành quái vật ngay trước mắt tôi. Giờ nghĩ lại, cảnh tượng hôm đó vẫn như ác mộng ám ảnh tôi hàng ngày. Không hiểu sao đám dị chủng đó lại không bị hệ thống dò xét phát hiện. Nếu thầy Nguyên nâng cấp được thành công thì đó đúng là chuyện tốt. Tôi không cần phải ngày ngày lo nghĩ rằng có lúc nào đó người trước mặt mình sẽ biến thành quái vật nữa."

Những lời này như dốc lòng dốc dạ chia sẻ với Nguyên Dục Tuyết, biểu cảm còn rất hoàn hảo, nghĩ mà sợ, âm điệu lộ sự đắng chát.

Chỉ tiếc Nguyên Dục Tuyết không phải một thính giả tốt. Cậu nghe Trùng Vương kể lể, chìm trong sự hoang mang, không hiểu nhìn nó.

Loại cảm xúc đó có thể tổng kết bằng --- Liên quan gì tới tôi?

Không có lòng cảm thông gì hết.

Đến Trùng Vương còn cảm thấy sao tên này so với mình còn không giống người hơn, chẳng biết xã giao gì cả.

Nhưng không cần Nguyên Dục Tuyết tiếp lời nó cũng có thể trôi chảy đi sâu vào chủ đề, bẻ lái tới phương hướng mình muốn.

Chính nhờ thủ đoạn ngoại giao nhạy bén với cảm xúc này nên mới không ai cho rằng nó có liên quan tới Trùng tộc đang ẩn nấp.

Nụ cười của Trùng Vương càng thêm chân thành.



Nếu quan sát cẩn thận thì có thể thấy con ngươi của nó lúc này sâu thẳm, đồng tử dựng thẳng, nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, thái độ rất ôn hòa, cẩn thận dẫn đường: "... Nên từ lúc đó tôi bắt đầu suy nghĩ, mình nên làm gì."

"Thầy Nguyên, tôi tin tưởng thầy, thế nên tôi muốn cung cấp một chút thông tin cho thầy. Cái này chắc chắn sẽ trợ giúp thầy nâng cấp hệ thống dò xét, tìm ra liệu những con côn trùng đó còn tiềm ẩn trong tinh hạm này không." Nó biết rất rõ nên dùng "lợi ích" gì để dụ dỗ kiểu người gì.

Nguyên Dục Tuyết không cần tiền bạc, cũng không cần quyền thế, chỉ có thể dùng những phương diện này kích thích hứng thú của cậu.

Hiển nhiên là nó đã đúng.

Là côn trùng dị loại, về phương diện đùa bỡn lòng người, nó lại tiếp thu nhanh hơn rất nhiều con người.

Nguyên Dục Tuyết hơi nhổm dậy, cơ thể cậu nghiêng về phía trước, khẽ nghiêng đầu như con mèo thấy được quả cầu nhung. Con ngươi đen nhánh giống loại đá quý hiếm nhất, lóng lánh hào quang lộng lẫy, phản chiếu khuôn mặt đầy ý cười của Trùng Vương lúc này.

Có vẻ như cậu đã bị điều động hứng thú.

Khuôn mặt luôn hờ hững của Nguyên Dục Tuyết hiện chút tò mò, hỏi nó: "Anh có thể cung cấp thông tin gì cho tôi?"

Trùng Vương há miệng chực nói, lại đưa mắt nhìn Giới Chu Diễn bên cạnh, hoàn hảo ngậm miệng lại, làm vẻ khó xử: "Những thông tin này rất quan trọng, tôi chỉ có thể nói cho mình thầy."

Giới Chu Diễn: "..."

Có ý gì?

Muốn ở riêng với Nguyên Dục Tuyết?

Hắn cau mày, suýt thì buột miệng "tôi không phải người", cuối cùng vẫn mím môi nghẹn lại.

Giới Chu Diễn nhìn tên "khách" không mời mà đến này, càng thấy gai mắt khó coi.

Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn sang Giới Chu Diễn.

"Giới Chu Diễn." Cậu gọi tên hắn, giọng điệu rất thoải mái: "Có thể làm phiền cậu đi khởi động hệ thống tôi đã cải tạo, chức năng cuối cùng ấy, được không?"

Mặc dù Trùng Vương không rõ đó rốt cuộc là chức năng gì, nhưng cũng hiểu Nguyên Dục Tuyết làm vậy là đáp ứng điều kiện của nó, chỉ đang lấy cớ đẩy Giới Chu Diễn đi mà thôi.

Thế là túi da con người treo lên nụ cười nhạt, trông có vẻ gian xảo.

Nó thật sự có hơi kiêng kị quái vật không nhìn ra được sâu cạn này, nếu có thể đuổi hắn đi thì tiết kiệm được rất nhiều trình tự phiền phức.

Giới Chu Diễn cứng người.

Hắn không hiểu tại sao Nguyên Dục Tuyết lại làm vậy, rũ mắt, ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sô pha của cậu.

Gã đàn ông có khung xương lẫn vóc dáng đều rất cao lớn, ngồi xổm xuống như vậy cũng chẳng nhỏ bé hơn được bao. Ngược lại, vì cố gắng thu người mà tay chân thon dài co cụm không có chỗ duỗi, thế mà thật sự toát lên vẻ đáng thương, giống con thú sắp bị vứt bỏ. Hắn ngửa đầu nhìn Nguyên Dục Tuyết, lộ vẻ hối lỗi chỉ dành cho cậu, rất khiến người ta dao động.

Giới Chu Diễn bướng bỉnh nhìn Nguyên Dục Tuyết, không chịu nhúc nhích.

Nguyên Dục Tuyết thì nhanh chóng liếc hắn một cái, vươn tay ra đặt trên thành ghế, vừa vặn chạm vào ngón tay của Giới Chu Diễn.

Hành vi nhỏ bé như trấn an.

Nguyên Dục Tuyết nói: "Đi đi."

Còn cố tình nhấn mạnh: "Một mình tôi không sao đâu."

Giới Chu Diễn càng thêm im lặng, nhưng vẫn phải nghe lời.

Hắn đứng dậy, hoàn toàn trái ngược với vẻ dè dặt khép nép ban nãy, tay chân thoải mái duỗi ra càng làm bật lên hình thể vượt trội. Từ đầu đến cuối hắn chỉ nhìn Nguyên Dục Tuyết, nhưng ngay trước khi quay đi, lại phân chút ánh mắt cho Trùng Vương.

Mang theo sát ý rét lạnh, không hề che giấu sự chán ghét.

Kết thúc cái nhìn đầy uy hiếp này, hắn mới không cam lòng đáp: "Được."



Giới Chu Diễn rời đi, làm việc mà Nguyên Dục Tuyết nhờ.

Lúc bấy giờ ý cười mới hiện lên rõ rệt trong mắt Trùng Vương.

Biệt thự của Nguyên Dục Tuyết, do tính cách của cậu nên không có người hầu chăm sóc sinh hoạt hàng ngày. Căn biệt thự rộng lớn trừ cậu và Giới Chu Diễn ra thì không có ai khác, lúc này lại rất thuận tiện cho Trùng Vương làm việc.

Chỉ còn nó và Nguyên Dục Tuyết.

Nó sẽ làm nhanh thôi.

Dùng tốc độ nhanh nhất của mình, xâm chiếm cơ thể Nguyên Dục Tuyết.

Nụ cười trên mặt dần mở rộng, thậm chí chầm chậm mở lớn đến mức dị dạng, khóe miệng nứt cả ra, chiếm tới 2/3 khuôn mặt. Quái thai như vậy, ai nhìn cũng thấy "đội trưởng Trang" này rất bất thường.

Nhưng ánh mắt Nguyên Dục Tuyết nhìn nó vẫn hờ hững như không, làm Trùng Vương thắc mắc có phải bề ngoài của nó biến hóa chưa đủ nhiều không, tại sao Nguyên Dục Tuyết vẫn thản nhiên vậy.

Không cần biết cậu đang cố ra vẻ bình tĩnh hay xuất phát từ nguyên nhân nào khác, Trùng Vương mặc kệ. Cái miệng đã khuếch trương cực độ đột nhiên lật ra sau, để lộ phần họng đỏ lòm, có thể thấy một thứ vật chất kì quái đang chui ra khỏi thanh quản chật hẹp. Một vật thể có khuôn mặt người, nửa người dưới lại là chân đốt với những hoa văn mỹ miều ---

Một con Trùng tộc.

Cảnh tượng kinh khủng đủ khiến bất cứ người nào mất lí trí, Nguyên Dục Tuyết lại vẫn thờ ơ, thậm chí còn nghiêng đầu, tò mò quan sát ngoại hình của con trùng đang chui ra kia.

Phản ứng ngoài dự đoán, có phần "khinh thường" này khiến Trùng Vương đang chực tấn công cũng sửng sốt, khựng lại vài giây.

Người này bị cái gì vậy...

Đột nhiên, xung quanh nó bừng lên ánh sáng, không hề báo trước, vô số con mắt điện tử bay lên trôi nổi giữa không trung, hiển nhiên đã được khởi động.

Tầm nhìn của những con mắt đều chĩa thẳng về phía Nguyên Dục Tuyết và Trùng Vương, đèn chỉ thị lập lòe chứng tỏ hình ảnh đang được quay lại.

Số lượng con mắt điện tử ở trong phòng khách này nhiều đến mức khiến người ta chết sững.

Nguyên Dục Tuyết vẫn bình tĩnh nhìn nó, chỉ là khóe môi khẽ cong.

Đây chính là chức năng cuối của hệ thống cậu mới nghiên cứu ra, thứ cậu nhờ Giới Chu Diễn đi khởi động.

Nguyên Dục Tuyết không thích bị giám sát, nên xung quanh cậu gần như không có máy quay. Chức năng này cậu cũng mới nghiên cứu ra thôi, một khi được khởi động, chúng sẽ kích hoạt toàn bộ mắt điện tử trong biệt thự, truyền trực tiếp hình ảnh quay được tới phòng an ninh của tinh hạm.

Lúc trước cậu không thể khẳng định "đội trưởng Trang" là Trùng tộc.

Nhưng nhờ những Trùng tộc chủ động bại lộ, trạng thái trùng thể của chúng, và thứ mùi đặc trưng rất tương tự đó, cậu mới xác định thân phận của "đội trưởng Trang". Nó là Trùng tộc, còn là một con trùng trưởng thành đang dồi dào sinh lực, sức mạnh ở trạng thái đỉnh cao.

Mục đích nó chủ động tới đây tìm cậu cũng rất dễ đoán.

Ăn thịt, kí sinh, hoặc đẻ trứng.

Ngay khi nó đưa ra yêu cầu muốn nói chuyện riêng với cậu, Nguyên Dục Tuyết đã biết nó chuẩn bị ra tay. Đương nhiên là Giới Chu Diễn cũng biết, nên hắn mới bất ngờ Nguyên Dục Tuyết lại bảo hắn đi.

Hệ thống theo dõi cậu mới nghiên cứu ra đã quay lại toàn bộ cảnh tượng hiện giờ.

Dù sao thân phận của "đội trưởng Trang" không giống những người khác, Nguyên Dục Tuyết muốn giết nó thì cũng cần có đầy đủ chứng cứ để chứng minh nó là Trùng tộc. Nếu không lỡ nó trốn được thì cậu sẽ bị vu oan, gặp bất lợi.

Nhưng giờ, không bằng chứng nào rõ ràng hơn cái này.

Lúc này Trùng Vương mới nhận ra tình trạng của mình, đến cả bộ phận ngụy trang mặt người của nó cũng tái mét.

Tác giả có lời muốn nói:

Trùng tộc: Anh thanh cao, anh không tầm thường, anh khinh tôi là đồ côn trùng nhà quê mù công nghệ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv