Tới gần thêm mấy bước, ba cái xác trượt ra khỏi tủ đựng cũng hoàn toàn phơi bày trong tầm mắt. Nửa dưới cơ thể của họ đều bị phủ vải trắng, chỉ có thể nhìn thấy vài đường nét mấp mô mờ nhạt và mũi chân hơi nhếch lên, không có gì kì lạ. Nhưng tình trạng thê thảm của nửa trên thật sự hơi vượt quá sức chịu đựng của con người.
Từ khuôn mặt không toàn vẹn cùng với kiểu tóc đặc thù thì có thể thấy được ba thi thể này thuộc về ba giai đoạn tuổi tác khác nhau.
Thiếu niên, trung niên, người già, tất cả đều là nam.
Khuôn mặt của họ bị thoa lên thuốc màu đỏ quạch dùng cho trang điểm hề, môi bị vẽ lên một đường cong đỏ tươi, trông như một nụ cười kì dị khó có thể miêu tả thành lời. Bộ phận trên mặt cũng không tính là hoàn chỉnh, người thiếu niên không có mắt, trung niên thì bị cắt mất mũi, mà phần đầu của người già có một cái lỗ, dường như có thể xuyên qua cái lỗ đó nhìn thấy vật chất não bộ màu xám mấp mô bên trong.
Bộ phận trên cơ thể thì càng không phải nói, tứ chi vặn vẹo được trưng bày thành các loại hình thái quái dị như những miếng gỗ đồ chơi được người ta xếp theo ý thích. Có người thiếu mất một tay, lại có người nhiều hơn một cái tay --- Bởi vì không có quần áo che lấp nên có thể thấy được rất rõ, bàn tay kia mọc ra từ phía dưới cánh tay, tự nhiên mà thành, như thể trên thế giới này vốn có người sinh ra với ba bàn tay vậy.
Phần ngực thật sự là nhão nhoét như một vũng bùn, không còn hình dạng, gần như bị mổ phanh ra. Dường như còn có thể thấy được bên dưới đường rạch đẫm máu là đống cơ quan đỏ sậm, bị nhồi nhét bừa bãi bên dưới lớp thịt khiến nó hơi nhô lên.
Hình ảnh này thật sự quá rõ ràng chi tiết, đến cả A Vàng hiện giờ không còn mấy sợ hãi cũng vô thức cảm thấy buồn nôn.
Những thi thể này có từ khi nào, tại sao lại ---
Trong đầu A Vàng hiện lên cụm từ hình dung rất không đúng lúc.
Tươi mới như vậy.
Như thể bọn họ mới bị giết cách đây không lâu.
Không đợi A Vàng tiếp tục phát huy trí tưởng tưởng, cô đã thấy Nguyên Dục Tuyết đột nhiên vươn tay, kéo tấm vải trắng kia xuống một chút.
Bộ phận lộ ra tiếp tục là một đống máu thịt be bét, mà hình như cậu ấy còn định chạm vào.
A Vàng nghĩ đến những ngón tay xinh đẹp của thiếu niên sẽ bị nhiễm đống máu tanh hôi kia, theo bản năng kháng cự hình ảnh đó vô cùng.
"Đừng..." Cô tiến về phía trước một bước, xoắn xuýt đề nghị: "Dùng khăn bọc tay rồi hẵng chạm vào, đừng để dính phải, bẩn."
"Hả?" Nguyên Dục Tuyết quay lại nhìn cô: "Sẽ không dính vào đâu."
Cậu lột phần da ngực ra, quan sát hình dạng của nội tạng bên dưới, cảm thấy chúng hơi lạ, nhưng giờ cậu không thể tìm được lí do cho sự quái dị đó. Nguyên Dục Tuyết thu tay về, đầu ngón tay vẫn ngọc ngà như cũ. Cậu nhẹ giọng giải thích: "Đây là mô hình."
A Vàng kinh ngạc.
Nguyên Dục Tuyết đã từng thấy rất nhiều người chết.
Nhiều đến mức ngay từ cái nhìn đầu tiên, không cần phải dựa vào rà quét lấy số liệu, cậu đã xác định những "thi thể" này chỉ là mô hình mô phỏng rất chân thật.
Những mô hình này được làm rất tỉ mỉ, quá đủ để đánh lừa thị giác.
Tỉ lệ mô hình gần như là khắc họa 1:1, chất liệu cấu tạo làm cảm giác khi chạm vào cũng cực kì chân thật, gần như không khác gì máu thịt thật, lại thêm ánh sáng mờ tối, trong bầu không khí tạo hiệu ứng thế này, ngay cả Tóc Quăn cũng nghĩ chúng là thi thể. Chỉ khi gã tới gần vẫn không ngửi thấy mùi máu thì mới phát hiện hóa ra mấy thứ này đều là giả.
Chẳng trách Nguyên Dục Tuyết lại nói cái này không tính là tiêu bản.
Cho dù là người chết thật thì chưa chắc Tóc Quăn đã sợ chứ đừng nói là người giả. Gã quan sát tường tận, mặt không đổi sắc thò tay vào lồng ngực be bét kia mò mẫm, tìm kiếm mấy thứ như nội tạng dạ dày được chế tạo cho mô hình, sau cùng tiếc nuối đưa ra kết luận: Trong này hoàn toàn không có hàng thật.
Muốn đi đường tắt để tìm tiêu bản là không thể.
Khi gã thu tay về, ánh đèn trên đầu đột nhiên tối đi.
Đèn chân không treo trên trần kịch liệt rung lên mấy cái, chớp tắt. Trong khoảnh khắc ánh sáng vẫn còn, dường như A Vàng nhìn thấy mô hình trên giường cựa quậy, cô hơi giật mình, nhưng chỉ nháy mắt sau, ánh đèn đã hoàn toàn tắt phụt, bóng tối bao trùm lấy căn phòng.
Không còn ánh đèn, ở tình huống như thế này, thính giác trở nên vô cùng nhạy cảm, dường như họ nghe được thứ gì đó ma sát với mặt bàn kim loại, lũ lượt kéo đến.
Vào những thời khắc như vậy, bóng tối trở nên cực kì đáng sợ, A Vàng vô thức lùi lại một bước, vành tai chợt sượt qua thứ gì đó.
Lạnh buốt mềm mềm, giống như làn da bị thiếu tính đàn hồi.
Nguyên Dục Tuyết ở trong bóng tối, hơi mở to mắt.
Những "mô hình" khiến cậu cảm thấy kì lạ kia đều ngồi dậy, đồng thời leo ra khỏi tủ đựng, nhanh chóng bò sang hai hướng khác nhau.
Trong đó thì mô hình thiếu niên không đi xa, nó có sức bật rất mạnh, nhảy lên trên trần nhà. Nửa người be bét máu thịt dính lên trên, nửa người còn lại thì rủ xuống, cánh tay tái xanh đã được cải tạo duỗi càng lúc càng dài, thậm chí còn vượt quá chiều dài của cơ thể nó.
Cứ thế duỗi tới đầu A Vàng, lắc lư sượt qua vành tai cô.
Dường như nó muốn bấu lấy cái đầu của con người, hơi khép tay lại.
Nếu như ánh sáng lại một lần nữa ngập tràn ở đây, A Vàng sẽ phát hiện hai bên mắt mình là hai bàn tay xanh trắng. Thậm chí cô chỉ cần ngẩng đầu lên thôi là sẽ thấy được thứ dị dạng đang ngấp nghé nhìn cô, nó khoe với cô khuôn mặt đã mất đi đôi mắt cùng với nụ cười thằng hề quỷ quái.
Nhưng, tay của nó lại bị người khác giữ lại.
Thật ra Nguyên Dục Tuyết không hiểu tại sao thứ này nhất định phải bò lên trần nhà. Nhưng điều đó cũng không cản trở việc cậu vô cùng tàn nhẫn không chút thương tiếc tóm lấy cái tay đang rủ xuống của nó, cứ thế lôi nó xuống khỏi trần nhà, ném cái bịch lên mặt đất.
Mô hình: "..."
Cũng chính vào lúc này, ánh đèn một lần nữa sáng lên.
A Vàng chớp đôi mắt khô khốc, cô nhìn thấy ván giường trống rỗng trong ba chiếc tủ, lập tức hiểu ra ba mô hình kia có thể hoạt động.
Một con đang nằm trên đất, một con bị Tóc Quăn vặn đứt tay --- Có lẽ là vừa rồi nó muốn tấn công nhưng không thành công.
Một con khác thì đang lăm le bên cạnh cô, thô bạo sấn tới, gần như có thể thấy được đống não bộ màu xám đang nhúc nhích trong cái lỗ bị đục trên đầu nó.
... Gớm thật.
Mặc dù bị tấn công về mặt thị giác, nhưng kiểu "giết chớp nhoáng" này cũng không khiến cô sợ đến vậy. A Vàng lập tức móc ra đạo cụ nước thánh mình từng đổi, hất thẳng lên người mô hình. Thứ đồ trừ tà này có hiệu quả rất nhanh, con mô hình lảo đảo lùi về sau mấy bước, ôm lấy mặt, dường như có thể nghe thấy tiếng xèo xèo như dung nham tan chảy trên mặt đất từ nó.
Tóc Quăn trông thấy mấy mô hình này biết chạy nhảy này, còn rất hứng thú đặt câu hỏi: "Chúng nó thế này có tính là sống không? Giờ ngâm tụi nó vào trong bình thuốc, phiên phiến một chút thì có thể mang về nộp không?" Thậm chí Tóc Quăn còn bắt đầu mặc sức tưởng tượng xem có thể kiếm được thuốc ngâm tự chế cho tiêu bản ở đâu, nhưng gã bỗng nghe được tiếng ma sát ken két khe khẽ ở đâu đó.
Không phải từ cái mô hình đang bị gã đè bẹp dưới tay, mà là từ một chỗ khác xa hơn, những âm hưởng dồn dập liên tiếp.
Nguyên Dục Tuyết cũng nhận ra.
Dù sao thì thính giác của cậu cũng nhạy bén hơn con người rất nhiều lần, khoảnh khắc vành tai hơi nhúc nhích, ánh mắt cậu đã nhìn về phía dãy tủ xác kia.
Giống như đống trứng côn trùng từ đất bùn chui ra sau ngày đông, cả dãy tủ lúc này không ngừng rung lên những tiếng gõ quy luật, âm thanh vốn dĩ rất nhỏ nhoi ấy lại tụ thành âm điệu tần số cao khiến người nghe đau đầu như muốn nứt, khó mà bỏ qua chúng.
Những ô tủ từ từ hé mở, có vô số cánh cửa đã hoàn toàn mở ra.
"..." Tóc Quăn nghẹn họng mất một lát, rất hiếm khi gã biết điều như thế này, yết hầu hơi nhấp nhô: "Dãy tủ này có tổng cộng bao nhiêu ngăn?"
Nguyên Dục Tuyết đáp: "144 ngăn."
Tóc Quăn còn cân nhắc ước lượng một hồi, lần đầu tiên chơi bài hèn ---
"Chạy thôi."
Gã chân thành đề nghị.
144 con quái vật sắp chui ra ngoài ---
Với Nguyên Dục Tuyết mà nói, nếu không cần phải đối đầu trực diện, mà cậu còn đang trong tình trạng pin yếu, cần phải giữ gìn năng lượng để duy trì cho khung máy hoạt động bình thường.
Với Tóc Quăn mà nói, không phải gã không có khả năng thoát ra khỏi đây an toàn, nhưng gã luôn là người dọn dẹp* của đội, bảo vệ người khác lại là điểm yếu. Bị bao vây bởi số lượng quỷ quái lớn như vậy, giết hết được những sinh vật nguy hiểm đó là may, chứ liệu có thể bảo vệ những đồng đội của mình được nguyên vẹn không mất bộ phận nào không thì thực sự là một nghi vấn.
*Raw là 输出位, người vận chuyển? Kiểu ông này là dạng tiên phong mở đường ấy, thấy quái là dọn hết
Còn về A Vàng.
- --- Cười chết, cô chưa từng có ý định ở lại.
Cả ba nhanh chóng nhất trí, một giây cũng không đứng thêm, lập tức chạy ra cửa.
Cánh cửa lớn màu trắng một lần nữa được đẩy ra, Tóc Quăn liếc nhìn đống xích rơi tán loạn trên mặt đất, nhặt lên quấn quanh tay cầm. Do đoạn dây xích này đã bị đứt nên gã chỉ qua loa thô bạo thắt nó lại thành một cái nút, xem như là cố định.
Vừa làm xong bước này, đằng sau cánh đã bỗng truyền đến tiếng va đập đục ngầu.
Uỳnh, uỳnh, uỳnh...
Giống như là có vô số cánh tay đang đập mạnh lên cánh cổng, vô số bộ phận đã mất cảm giác va chạm với mặt cửa, khiến nó không ngừng rung lên, lung lay chực đổ. Xiềng xích quấn trên đó không ngừng phát ra những tiếng loảng xoảng, có lẽ chẳng mấy chốc cũng sẽ lại đứt gãy.
Chạy!
Nhưng chạy đi đâu bây giờ?
A Vàng cảm giác sợi dây lí trí trong đầu mình sắp đứt rồi, khi những tiếng bước chân kì quái đáng sợ kia càng lúc càng dày đặc, cô mở miệng nói: "Kiểu truy đuổi như thế này hẳn là phải có một khu vực an toàn, có lẽ chúng ta có thể tạm thời tránh né ---"
Hơi khựng lại một thoáng, A Vàng nhạy bén nhận ra rất kịp thời: "Cái chỗ bày đống máy móc chữa bệnh đó!"
A Vàng là một người rất nhạy cảm với nhiệt độ, cô nhớ ra khi đến gần khu vực bày thiết bị kia, cái hơi lạnh dị thường luôn quẩn quanh cũng biến mất.
Lúc ấy bọn họ thấy ghét đống dụng cụ tàn khốc đó nên không muốn dừng chân lâu, vừa đến đã đi ngay.
Nhưng những "mô hình" này, hay đúng hơn là đống quỷ quái nhập vào chúng, chưa biết chừng sẽ rất sợ đống thiết bị đó.
Vì rất có thể những máy móc chữa bệnh kia chính là hung khí đã cướp đi tính mạng của chúng khi còn sống, nên mới có khả năng trấn áp như vậy.
A Vàng nhanh chóng trần thuật lại mạch suy nghĩ của mình, thay đổi tuyến đường, cả ba chạy về khu chứa thiết bị.
Thậm chí vừa bước chân vào ranh giới của khu vực này, tiếng bước chân lít nha lít nhít đằng sau đã biến mất.
Tránh thoát được một kiếp, A Vàng tạm thở ra. Cô nhìn đống thiết bị kì quái đáng sợ trước mặt, bỗng cảm thấy chúng nó vừa mắt hơn nhiều, còn lẩm bẩm: "Cũng may là có khu vực an toàn."
Làn da của Nguyên Dục Tuyết vẫn tái nhợt, vừa chạy xong một đoạn, cậu không hề thở dốc, chỉ có hàng mi dài và dày như lông vũ rủ xuống, không ngừng rung rung.
Mặc dù Tóc Quăn không thể xuyên qua mặt nạ quan sát sắc mặt cậu, nhưng gã vẫn luôn lo lắng trạng thái hiện giờ của Nguyên Dục Tuyết không tốt lắm, thế là tiến tới hỏi: "Này, cậu không sao chứ?"
"Không đúng." Nguyên Dục Tuyết đột nhiên giương mắt, tập trung nhìn vào một điểm nào đó trong không khí, giọng điệu vẫn rất bình thản: "... Khu vực an toàn chưa chắc là vì nó an toàn."
Cũng có thể là do nó nguy hiểm đến mức ngay cả những quỷ quái kia cũng phải nhượng bộ lui về.
_____________________________
Vẽ minh họa dãy tủ xác mà ba người kia gặp cũng như cảnh A Vàng suýt bị vặt đầu nếu bạn nào còn chưa hình dung được con mô hình nó treo trên trần kiểu gì =)))))))))) Mỹ thuật 3 điểm nên anh em phiên phiến tí nhé =)))))
Nói thật ra tui pick bộ này do tui thấy nó là sảng văn, nhẹ nhàng hơn rất nhiều bộ vô hạn lưu mà vẫn đảm bảo độ chặt chẽ của cốt truyện. Xin phép tát vào mặt mình ạ vì 4 phó bản đầu thấy đúng nhẹ nhàng (vẫn hay nhe, tuy cá nhân tui thấy pb 4 hơi đuối đoạn đánh đấm), cái sang phó bản 5 tui sang chấn ngang. Con tim yếu đuối này không thể chịu nổi cú sốc đáng sợ của cái map đó mà bị mất ngủ uhuhuhuhuhuhu. Nhưng vẫn hay ạ ;_; nhưng sợ ẻ
Lạc quan tí thì cái map khiến tui mất ngủ vẫn còn cách chừng 250 chương nữa nhưng chắc cứ sợ dần từ giờ để đến lúc đó không sợ nữa =))))))))))))))))))