Thật xui xẻo.
Rút trúng que thăm xui xẻo, lại còn chọn trúng trò chơi với cái hình thức xúi quẩy này nữa.
A Vàng nhìn đường xuống tầng hầm đen ngòm, mặc dù ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng phần đuôi mắt vẫn không tránh được mà để lộ chút bất an.
Tầng hầm phủ bụi đã lâu được mở ra, đống dây xích đồng nặng trịch treo trên cửa va chạm với nhau tạo thành những tiếng động chói tai kịch liệt. Nó như con trăn to khỏe bị lôi xuống rồi chất đống trên mặt đất, mà cánh cửa sắt to lớn kia cũng tách ra được kẽ hở vừa đủ cho con người chui qua.
Cửa sắt đã tích một lớp bụi, dưới chân còn loang lổ chồng chất những vết máu khô đen kịt dơ bẩn. A Vàng nhìn chúng chằm chằm, không khỏi giật thót trong lòng.
Đám người hầu chịu trách nhiệm dẫn đường mở cửa cho họ im lặng vô cùng, tên nào tên nấy không khác gì rối gỗ được đẽo gọt mà thành. Khi xiềng xích bị chia tách rồi rơi xuống, bọn họ dạt sang hai bên, im lặng nhìn chằm chằm ba người chơi hẵng còn đứng đó.
A Vàng như thể nghe được những tiếng thúc giục trong sự im lặng đó.
Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị vào trước, lại thấy Tóc Quăn tay đút túi áo, vượt qua cô đi thẳng tới cánh cửa kia.
Ấn tượng của A Vàng với Tóc Quăn không được tốt cho lắm --- Để mà nói chính xác thì cô luôn đề cao cảnh giác với những người chơi có thực lực hơn mình quá nhiều. Nhưng chỉ hành động đó, với cô, thật sự khiến người khác thấy yên tâm vô cùng.
Tóc Quăn vào trước, theo sau gã là Nguyên Dục Tuyết.
Da Nguyên Dục Tuyết thật sự quá trắng, đến mức dù trong điều kiện ánh sáng mờ tối này, người ta vẫn có thể thấy nước da trắng lạnh như bị mặt trăng tẩy rửa ở cổ tay cậu, thậm chí là có thể xuyên qua lớp biểu bì đó mà thấy được những mạch máu xanh nhạt bên trong. Cậu đi ở đằng trước, không hiểu sao lại hút mắt một cách lạ kì, giống như ngọn đèn duy nhất trong đêm đen. A Vàng thoáng sửng sốt, rồi cũng im lặng theo sau.
Phía trước là nỗi sợ không biết tên, sau lưng là lối ra. Vị trí đứng hiện giờ thật sự khiến A Vàng cảm thấy an toàn phần nào.
Đám người hầu ở đằng sau vẫn nhìn bọn họ chằm chằm, nhưng lại không như tưởng tượng là sau khi cả ba tiến vào họ sẽ khóa cửa, có điều ánh mắt máy móc lạnh lẽo đó từ đầu đến cuối cứ bồi hồi sau lưng, ép bọn họ phải đi sâu vào trong tầng hầm đen không thấy đáy. A Vàng cảm nhận được những cái nhìn đó, không dám quay đầu lại.
Mặc dù Tóc Quăn là kiểu ồn ào lắm miệng còn nóng nảy, nhưng loại khuyết điểm đó ở trong môi trường như thế này lại trở thành ưu điểm.
Ít nhất từ lúc đặt chân xuống tầng hầm, Tóc Quăn không ngừng bới móc dưới này quả nhiên phủ đầy bụi bặm, chất lượng không khí cực kì tệ, bài trí cũng lạc hậu, gã còn tiện thể chê bai kiến trúc rồi dụng cụ trong đây trông không khác gì khu vực nguy hiểm, đáng lẽ nên thiết kế lại. Bầu không khí có phần đáng sợ bị gã phá tan tành.
Con đường này rõ ràng hơi dốc xuống, men theo hành lang có những đồ dùng chiếu sáng cực kì lạc hậu.
Đó là những chiếc đèn bằng đồng treo hai bên tường, đang đốt đống dầu không biết đã ở đó từ bao giờ. Mà ngọn lửa trong chụp đèn cũng leo lét vô cùng, ánh lửa không ngừng nhảy nhót, như thể sẽ tắt bất cứ lúc nào. Bởi vì cách một quãng xa mới có có đèn, ánh lửa lại yếu, thế nên gần như không soi được đường. Khi bọn họ hoàn toàn rời khỏi phạm vi có thể nhìn thấy cửa vào thì cũng rất khó để có thể thấy bất cứ thứ gì. Tóc Quăn như thể lơ đãng nhắc nhở: "Đường này khó đi thật đấy, đèn còn tối nữa chứ, đứa nào mắt kém vào đây là mù dở luôn..."
Gã đi cách Nguyên Dục Tuyết chừng hai bước, sau khi nói ra câu này, Tóc Quăn cũng rút tay ra khỏi túi áo, vươn về phía Nguyên Dục Tuyết.
Đại khái là do mới rút từ trong áo bông ra, tay Tóc Quăn nóng hừng hực, mang theo hơi ấm đặc trưng của người thanh niên. Ngón tay gã chìa thẳng ra, vừa dài vừa cứng ngắc, còn âm ẩm mồ hôi nóng. Tóc Quăn quệt miệng nói, nghe có xíu xiu miễn cưỡng: "... Tình huống đặc biệt nên tôi sẽ không so đo nhiều. Cho cậu nắm đấy, đồng đội với nhau thì cũng nên hỗ trợ."
A Vàng ở bên còn lại: "..."
Thật ra cô là kiểu khá nghiêm túc trầm lắng, nhưng cũng cảm thấy buồn cười với hành động hoàn toàn trái ngược với tính cách này của Tóc Quăn. Thế là ma xui quỷ khiến lại hỏi: "Thế tôi thì sao? Nắm tay ai bây giờ?"
Trên mặt Tóc Quăn trong khoảnh khắc đó chắc chắn đã hiện lên mấy cảm xúc như "Không hiểu" "Chả liên quan gì tới tôi". Nhưng gã nghĩ đến lí do mình đưa ra vừa rồi, dùng tốc độ ánh sáng loại bỏ suy nghĩ trên mặt, rất chi là miễn cưỡng nói: "Cô cũng có thể nắm tay Nguyên... Thôi nắm tay tôi đi. Mà thôi nam nữ với nhau không tiện lắm, cô túm áo tôi rồi đi theo nhé?"
A Vàng: "..."
Có vẻ như lúc này Nguyên Dục Tuyết mới nhận ra Tóc Quăn đang nói chuyện với mình. Bàn tay đang giơ về phía cậu kia đã sắp bị không khí trong hành lang làm đông lạnh, nhưng Nguyên Dục Tuyết lại không thuận theo nắm lấy nó mà chỉ nghi hoặc hỏi lại: "Tối quá không thấy rõ đường?"
Tóc Quăn ậm ờ đáp.
Thế là Nguyên Dục Tuyết đi sang bên cạnh khoảng hai bước, ngón tay chạm lên công tắc được che giấu trên vách tường, gần như hòa làm một với hoa văn điêu khắc. Cậu hơi nhấn xuống, đèn hai bên hành lang lập tức bừng sáng. Đèn chân không màu vàng ấm, tuy không được sáng cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn là mấy ngọn đèn đồng cách một quãng xa mới có kia.
Nguyên Dục Tuyết rất bình tĩnh giải thích: "Ban nãy không biết anh không thấy đường."
Nên không bật đèn.
Tóc Quăn: "..."
Lúc này đáy lòng gã cuồn cuộn sóng trào, chỉ muốn lôi tên chủ nhân biệt thự Andrew kia tới trước mặt chửi cho vài câu.
Bị điên hả? Mồm nói là khóa lại từ lâu lắm rồi cơ mà, thế sao còn rảnh tới mức gắn đèn điện dưới này hả, chả biết bảo trì phong cách của kiến trúc gì hết.
Làm ông đây xấu hổ như thế.
Tóc Quăn cố ra vẻ tự nhiên mà thu tay về, đút vào túi áo xoa một hồi. Trong lòng còn dấy lên sự tiếc nuối mà chính gã cũng không rõ.
Sao gã lại cảm thấy tiếc nuối?
Chẳng lẽ là do mất cơ hội hỗ trợ đồng đội, không được thể hiện tình cảm cao thượng của gã à?
Tóc Quăn cau mày nghĩ ngợi.
Sau khi Tóc Quăn lạnh mặt ngậm miệng lại thì cuối cùng A Vàng cũng tìm được cơ hội. Cô châm chước mở miệng hỏi Nguyên Dục Tuyết: "Nguyên Dục Tuyết, lúc trước cậu có thấy bản đồ địa hình của tầng hầm không?"
Cô cũng chỉ muốn hỏi thử thôi, không ôm nhiều hi vọng.
"... Thấy được đại khái phân chia diện tích, không xác định được chức năng của từng khu." Nguyên Dục Tuyết đáp.
Cái này dĩ nhiên không phải là do trí nhớ của cậu có vấn đề, là do ban đầu rà quét, khu vực dưới mặt đất luôn bị thứ gì đó quấy nhiễu nên thông tin phản hồi lại rất hạn chế.
Nhưng chút thông tin đó đã là quá tốt, A Vàng cực kì thành khẩn đề nghị: "Có thể nhờ cậu vẽ ra cho tôi được không? Vẽ một cái bản đồ đơn giản là được, dùng để đối phó với các tình huống đặc biệt... Tôi có giấy bút đây."
A Vàng luôn mang bên mình một cuốn sổ màu trắng cùng với bút máy, cất ở túi may trong áo khoác, đây là thói quen của cô. Nhưng sau khi đưa ra yêu cầu này, đột nhiên cô lại thấy không chắc chắn lắm.
Chia sẻ thông tin là chuyện các người chơi thường làm, nhưng chỉ một chiều thế này thì vẫn có phần không công bằng.
A Vàng là một người rất biết chừng mực, những gì cô đã trải qua trong trò chơi khiến cô có lòng cảnh giác đề phòng cao hơn những người chơi cùng mức kinh nghiệm.
Nhưng cậu lính mới này gần như không khiến cô cảm thấy nguy hiểm hay áp lực, mặc dù trông có vẻ ít nói lạnh nhạt, nhưng biểu hiện lại rất... Khiến người ta có cảm giác an toàn, thậm chí còn có chút mềm mại, thế nên mới khiến A Vàng không nhịn được đưa ra một đề nghị đường đột như vậy.
"Xin lỗi cậu." A Vàng ý thức được quan hệ của bọn họ còn chưa tốt đến trình độ đó, rất biết sai mà sửa miệng: "Vẽ ra vậy thì phiền quá, cậu nói miệng thôi cũng được, tôi có thể dùng đạo cụ đổi lấy thông tin của cậu."
Khi cô bắt đầu nghĩ xem nên dùng đạo cụ gì để đổi thì bàn tay của Nguyên Dục Tuyết đã giơ tới trước mặt.
Những ngón tay thon dài xinh đẹp, tinh tế mịn màng. Nhờ có thuốc đỏ trị thương nên đã không còn thấy được những vết cắt li ti lúc trước.
Dù là dưới ánh sáng mờ tối thì cũng không thể dìm nổi vẻ đẹp của nó.
"Giấy." Nguyên Dục Tuyết nói một cách đơn giản: "Vẽ ra sẽ có cái nhìn trực quan hơn."
Cậu còn nói: "Không cần."
A Vàng mất một lúc mới hiểu được là Nguyên Dục Tuyết nói không cần dùng đạo cụ đổi.
Với Nguyên Dục Tuyết, việc chia sẻ bản đồ địa hình là chuyện hay gặp, tuy là thường thì cậu sẽ trực tiếp truyền số liệu cho họ.
Chỉ có ở tình huống vô cùng cực đoan, việc truyền dữ liệu bị ngăn chặn, hoặc để tránh bị kẻ địch thăm dò nên không thể truyền số liệu thì cậu mới sử dụng phương thức truyền đạt nguyên thủy như vậy.
Ví dụ như lúc này, Nguyên Dục Tuyết cầm giấy bút A Vàng đưa cho.
Không khó để tìm chỗ mượn lực, Nguyên Dục Tuyết giở tới trang trắng, đặt gáy sách lên mặt tường, bắt đầu đứng đó vẽ bản đồ.
Lưng Nguyên Dục Tuyết rất thẳng, dáng đứng cực kì đẹp, từ mặt bên có thể thấy vòng eo nhỏ và đôi chân dài. Thậm chí vì quá gầy nên xương ánh bướm càng thêm lộ rõ, khiến người ta không khỏi muốn chạm thử vào phần lưng hoặc hõm eo của cậu. Nhưng tư thế này thật ra không thoải mái lắm, ít nhất là tay dễ bị mỏi, còn tạo gánh nặng cho vai.
Tóc Quăn rất muốn nói: Cậu kê sổ lên lưng tôi mà vẽ này, ít nhất thì tôi có thể ngồi xuống, coi như một cái bàn người cũng được. Nhưng gã còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt đã rơi trên cổ tay Nguyên Dục Tuyết ---
Ống tay áo bị kéo xuống bởi trọng lực, để lộ một đoạn cổ tay tái nhợt, tinh tế mịn màng sáng lên như ngọc quý. Tóc Quăn thấy vậy không khỏi nghĩ: Nguyên Dục Tuyết có vẻ yếu sức. Là con trai mà sao lại gầy thế nhỉ? Cổ tay bé như thể chỉ một tay là ôm trọn.
Đợi đến khi Tóc Quăn ý thức được mình đang nghĩ cái quỷ gì --- Ví dụ như gã có thể nhẹ nhàng trói lại cổ tay kia, Nguyên Dục Tuyết đã vẽ xong bản đồ.
Cậu đưa cho A Vàng, đương nhiên Tóc Quăn cũng đi qua xem thử.
Nguyên Dục Tuyết vẽ rất nhanh nên Tóc Quăn tưởng sẽ chỉ là vài đường đơn giản... Mà thực tế thì đúng là trông cũng rất đơn giản. Nhưng tỉ lệ diện tích, từng đường nét đều được vẽ rất rõ ràng trực quan, ngoại trừ không có ghi chú công dụng của từng khu ra thì nó tiêu chuẩn đến mức có thể mang ra làm một bản vẽ thiết kế mặt bằng, còn được vẽ rất sạch gọn.
Tóc Quăn không nghĩ được từ nào hay để miêu tả, mà muốn gã khen thì chắc cũng chỉ nặn ra được vài câu như nét vẽ này rất thẳng, thẳng như dùng thước gì đó.
Rất có bản lĩnh.
Tóc Quăn mở miệng hỏi: "Trước đây cậu học nghệ thuật à?"
Nguyên Dục Tuyết bình thản trả lời: "Không."
"Tôi không hiểu nghệ thuật."
Người máy vĩnh viễn không thể có được sự nhạy cảm hay đam mê mãnh liệt để sáng tạo, đương nhiên không thể nên duyên với mấy môn nghệ thuật.
Tóc Quăn cũng chỉ thuận miệng hỏi chứ không định tiếp tục, chỉ nói thêm câu "Vậy cậu rất có tài đấy" rồi lại gần quan sát kĩ hơn bản đồ cậu vẽ. Gã chỉ vào khu vực gần trung tâm nhất: "Trước hết tới đây tìm đường nhé? Chỗ này chiếm diện tích lớn nhất, chắc phải giấu gì đó. Bốn phía đều thông thoáng, muốn chạy cũng tiện."
A Vàng: "..."
Có thể bớt gở mồm đi được không?