Vũ Khí Hình Người

Chương 132: Sống Thử Ở Nhà Ma (39): Nhìn kỹ một chút... Vẫn rất đáng yêu



Edit: Ry

Ngón tay cậu hơi đè lên cái tay tròn vo của búp bê vải, trông như đang nắm tay, khiến phần bông mềm mại lún xuống một vết mờ.

So với đồng loại của nó thì con búp bê này thật sự rất lớn. Nguyên Dục Tuyết ôm nó trong lòng, rời khỏi phòng chủ nhà. Tứ chi mềm mại của nó khoác lên tay cậu, như một đứa bé nóng lòng đòi ôm.

Tuy nói búp bê sau khi sửa không còn quái dị đáng sợ như trước, nhưng cũng thật khó để nói là đẹp.

Nhất là ngũ quan được may từ sợi chỉ của nó, váy hoa màu sắc kì dị, tứ chi mơ hồ thấy được vết rách, trong bóng tối càng thấp thoáng ma quái, trông như dụng cụ dùng để nguyền rủa.

Nếu con búp bê này mà trơ trọi xuất hiện trong bóng tối, đúng là nguyên một bộ phim kinh dị. Kể cả khi nó không nhúc nhích, chỉ đặt ở góc tường cũng có thể dọa cho người qua đường mất hồn mất vía.

Mà sự tồn tại siêu việt, có đủ loại đạo cụ còn gan dạ như người chơi, chỉ e cũng đã sớm xử lý nó.

Nhưng lúc này... Con búp bê lại được Nguyên Dục Tuyết ôm trong lòng.

Thế nên búp bê ma quái xấu xí, được đôi tay thon gầy của Nguyên Dục Tuyết đỡ lấy hơi ôm vào lòng, bỗng trở nên dễ thương một cách lạ kì. Biến thành một món đồ trang trí có phong cách tương đối đặc biệt, mất hẳn cảm giác âm u khủng bố.

Giới Chu Diễn nhìn con búp bê kia.

Hắn hơi để ý, tại sao nó được Nguyên Dục Tuyết quan tâm như vậy, còn nhẹ nhàng ôm trong lòng như thế.

Đương nhiên Giới Chu Diễn của lúc này còn chưa ý thức được cảm giác tức giận ấu trĩ của mình từ đâu mà tới. Nếu có người nói với hắn, mi đang giận một con búp bê, chỉ e Giới Chu Diễn vẫn không thể hiểu được.

... Tại sao hắn phải giận một con búp bê.

Hai người cùng nhau lên lầu, trước khi trở về phòng, ánh mắt Giới Chu Diễn vẫn không giấu được rơi trên đôi tay thon dài của Nguyên Dục Tuyết.

Hay đúng hơn là rơi trên con búp bê được cậu ôm theo kia.

Hắn hơi nhìn xuống, gần như không ai phát hiện được chút cảm xúc chứa đựng trong giọng điệu của hắn. Giới Chu Diễn vờ như lơ đãng nhìn búp bê, đột nhiên thấy tò mò nên thuận miệng hỏi: "Cậu rất thích con búp bê này?"

Ngữ điệu bình tĩnh như vậy, không lọt một giọt nước, lại không nhịn được mà bổ sung một câu, tiết lộ cảm xúc trong lòng.

"Trông nó hơi xấu."

Giới Chu Diễn lạnh tanh nói, tự cảm thấy đánh giá của mình hết sức ngay thẳng.

Con búp bê vải này xấu thật.

"Ồ." Nguyên Dục Tuyết đáp lời, xốc lại con búp bê, giơ nó lên một chút, lắc lắc với Giới Chu Diễn: "Vậy sao?"

Con búp bê với bề ngoài dị dạng được nâng lên cao, trông cũng càng rõ. Nguyên Dục Tuyết nói: "Cái này là tôi và Tiểu Minh cùng khâu lại."

Giới Chu Diễn ngẩn ra.

Suy nghĩ của hắn nhanh chóng đi qua ba giai đoạn, từ "Nguyên Dục Tuyết còn biết khâu búp bê" cho tới "Giờ nhìn lại nó cũng không xấu đến vậy" cuối cùng "Khoan, tại sao Nguyên Dục Tuyết lại cùng người khác khâu búp bê".

Sắc mặt hắn đọng lại, khá là sốt sắng hỏi ra vấn đề mình chú ý nhất.

"Tại sao cậu lại khâu búp bê cùng với Tiểu Minh?" Giọng điệu nghe vô cùng muốn biết đáp án.

Lúc Tiểu Minh nhận được nhiệm vụ kia, Giới Chu Diễn còn chưa tới biệt thự, đương nhiên không rõ quá trình.

Nguyên Dục Tuyết ôm búp bê, đơn giản giải thích một lượt.

Bởi vì nhiệm vụ nên Nguyên Dục Tuyết mới giúp Tiểu Minh vá lại con búp bê này. Mấy chỗ vá trên váy và trên tứ chi của nó đều do cậu làm. Giờ cậu cẩn thận ngắm nghía lại --- Mắt thẩm mỹ của cậu không giống với con người lắm, nên quan sát một hồi, cậu suy nghĩ vấn đề của Giới Chu Diễn.

"Xấu lắm à?"



Giới Chu Diễn im lặng.

Hắn đang ngẩn người, cảm giác ghen ghét vô cớ bỗng dâng lên trong lòng.

Nếu là hắn khâu búp bê cùng Nguyên Dục Tuyết, chắc chắn sẽ khâu đẹp hơn thế này. Giới Chu Diễn vô lí nghĩ. Bất chấp việc từ lúc sinh ra ý thức cho đến nay, hắn chưa từng làm thứ gọi là thủ công.

Phút ghen ghét ngắn ngủi trôi qua, Giới Chu Diễn âm thầm thôi miên bản thân, cắt phần kí ức liên quan tới Tiểu Minh ra ngoài.

Hắn bắt đầu lại từ đầu, vô cùng bình tĩnh ngắm nghía búp bê. Tứ chi của nó vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, ngũ quan được may bằng chỉ cũng hết sức ma quái chân thực. Nhưng Giới Chu Diễn nghiêm túc lạ thường, chăm chú quan sát, sau đó thử cầm cái tay bông của búp bê.

Hắn rủ mắt, bỗng nói: "Hình như... Cũng không xấu lắm."

"Rất đặc biệt."

"Nhìn kĩ thì có vẻ khá đáng yêu." Giới Chu Diễn dừng một chút, đổi giọng: "Rất đáng yêu."

Con búp bê được Nguyên Dục Tuyết ôm trong tay, dù có sửa thêm vô số lần cũng không thể nói là đáng yêu, vào mắt Giới Chu Diễn lại như được trải qua một lớp filter.

Giọng điệu Giới Chu Diễn thật sự quá nghiêm túc, không hề có vẻ dối trá, thỉnh thoảng ánh mắt lại rơi trên mặt Nguyên Dục Tuyết, khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc là hắn đang khen con búp bê đáng yêu, hay khen người khâu nó đáng yêu.

Có lẽ là cả hai.

Nguyên Dục Tuyết hơi ngẩn ra. Cậu cúi xuống, cầm một tay của búp bê giơ lên, duy trì cùng độ cao với tay của Giới Chu Diễn, làm thành động tác nắm tay.

"Cảm ơn." Cậu trả lời giúp búp bê.

Đèn hành lang còn chưa tắt, biệt thự lại tương đối im ắng, hầu hết mọi người đã đi nghỉ.

Đêm nay họ ngủ rất muộn, đầu tiên là đợi chủ nhà đến đã tốn không ít thời gian, cộng thêm một loạt sự kiện bất ngờ sau đó. Bây giờ đã gần 4 giờ sáng, thêm mấy tiếng nữa là hừng đông.

Nếu không phải bóng đêm quá mức đậm đặc, Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn định đi sửa thang máy --- Đây cũng thuộc nhiệm vụ của cậu.

Nhưng đã giờ này rồi, cậu cũng chỉ đứng ở cửa, vẫy tay chào tạm biệt Giới Chu Diễn.

Ai về phòng người ấy.

"Nguyên Dục Tuyết." Giới Chu Diễn bỗng nói.

Bọn họ đứng cách rất xa, Giới Chu Diễn lại không nói to, theo lẽ thường thì sẽ không nghe được hắn nói gì. Nhưng Nguyên Dục Tuyết có thính giác nhạy bén, Giới Chu Diễn nói xong cậu lập tức quay đầu.

"?"

Cảm xúc trong lòng Giới Chu Diễn rất kỳ quái, luồng nhiệt mãnh liệt, không có bất cứ quy luật nào, đang không ngừng tràn vào lồng ngực hắn, khiến hắn rất muốn mở miệng biểu đạt gì đó.

Hắn nghĩ đến xúc cảm mềm mại khi răng môi tiếp xúc, nghĩ đến hơi ấm cháy bỏng còn sót lại trên môi. Hắn vô thức nhớ tới nụ hôn thật khẽ kia, vào thời khắc này nó như mộng cảnh mỹ lệ.

Hắn muốn nói.

Nhưng những tình cảm đó quá phức tạp, chính Giới Chu Diễn cũng không thể làm rõ, lại càng không biết nên làm sao để giãi bày.

Hắn cau mày, ở khoảng cách không tính là xa xôi, thấy Nguyên Dục Tuyết chăm chú nhìn mình, hàng mi cong dài khẽ buông, thỉnh thoảng sẽ che khuất đôi mắt đen nhánh.

Giới Chu Diễn cũng chỉ mới học được ngôn ngữ của nhân loại gần đây, thế nên không thể chuyển đổi những xúc cảm kia thành ngôn từ. Cuối cùng chỉ biết mím môi, trông có chút bối rối.

"Ngủ ngon." Cuối cùng hắn nói.

Một câu nói khô khốc, không chút mới mẻ, còn lắp bắp lúng túng nửa ngày, Nguyên Dục Tuyết lại nghiêm túc đợi thật lâu, cuối cùng gật đầu với hắn.

Cậu ôm búp bê, cầm cái tay bông của nó, giơ lên vẫy Giới Chu Diễn, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."

...



Đây là một đêm vô cùng mỏi mệt.

Thế nên dù trải qua rất nhiều chuyện, không ai có sức để hồi tưởng lại tất cả chuyện xảy ra hôm nay. Bọn họ vô cùng rã rời, vừa đặt đầu xuống gối đã thiếp đi.

Trong số những người này, A Kiếm là ngoại lệ.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh mình thấy trong thang máy, y đã cảm thấy trong lòng sản sinh sự buồn bực vô tận.

A Kiếm từ từ nhắm mắt, nhưng không hề thấy buồn ngủ. Trong đầu cứ chiếu đi chiếu lại cảnh tượng lúc đó, kí ức rõ nét như thể tự hành hạ bản thân, hàng mi không ngừng rung rung.

Đến lúc này A Kiếm cũng hiểu, đó chỉ là tai nạn bất ngờ khi thang máy kịch liệt rơi xuống mà thôi. Không nói Giới Chu Diễn, Nguyên Dục Tuyết chắc chắn sẽ không hôn người khác ở thời điểm không phù hợp như thế, thế nên về sau Giới Chu Diễn mới nói xin lỗi.

Nhưng tại sao, Giới Chu Diễn xin lỗi, Nguyên Dục Tuyết lại trả lời là...

"Không sao."

Cậu ấy không ngại bị Giới Chu Diễn hôn?

Như thế có phải là, Nguyên Dục Tuyết cũng có thiện cảm với Giới Chu Diễn không?

Mà tại sao mình lại phẫn nộ như vậy?

Ý nghĩ này khiến A Kiếm nhíu mày.

Kề sát gối vào mặt, trong đầu nhảy lên vô số hình ảnh hỗn loạn, từ đầu đến cuối không thể bình tĩnh lại. Nhưng trong lúc tâm trạng bực bội như vậy, một sức mạnh lạ kì nào đó lại khiến y chầm chậm nhắm mắt, dần rơi vào mê man.

Trong bóng đêm, phòng ngủ của tất cả người chơi im ắng.

Bọn họ chìm trong giấc ngủ yên bình chưa từng có.

Phải biết, mặc dù phó bản cung cấp môi trường và đệm giường đều vô cùng thoải mái, nhưng chính vì thế nên người chơi mới càng thêm cẩn thận, không thể hoàn toàn ngủ say. Để tránh ban đêm có quỷ quái xâm nhập lại không kịp phản ứng, cứ thế chết không lí do.

Nhưng lần này, các người chơi luôn ghi nhớ phải đề phòng cẩn thận lại chìm trong giấc ngủ bình yên khó có được, thậm chí cơ thể cũng phản hồi lại sự thỏa mãn vô cùng tuyệt vời.

Nên khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, họ còn ngơ ngác mất một lúc.

Sao lại ngủ say như vậy?

Là do hôm nay quá mệt mỏi, cơ thể uể oải nên mới ngủ say như vậy sao?

Lòng cảnh giác trong giây phút đó vô cùng yếu ớt, họ làm theo bản năng, trong lúc ý thức còn mông lung đã đưa ra lí do khiến mình ngủ say bất thường.

Còn cảm thấy rất hợp lí.

Bầu trời bên ngoài vẫn đen kịt, họ ngủ muộn, lại hết sức "thỏa mãn".

Có người còn giật mình nghĩ có phải mình đã ngủ hết một ngày không --- Nhưng nhìn giờ trên điện thoại mới kinh ngạc phát hiện, thế mà mới trôi qua hai tiếng.

Nhưng họ có cảm giác như đã ngủ suốt 12 tiếng, sức lực tinh thần đều dồi dào, trạng thái vô cùng hoàn mỹ.

Tất cả người chơi ngẩn ra.

Mà tiếng gõ cửa cũng càng thêm rõ ràng, giọng nói quen thuộc truyền vào trong.

"Dậy chưa?" Người ngoài cửa có vẻ đau đầu nói: "Tình hình không ổn."

Tác giả có lời muốn nói:

Búp bê vải:... Giờ lại muốn làm ba kế tui đúng không. Dối trá!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv