Quản gia ở một bên nhìn,lẳng lặng không nói gì, cả kinh mồ hôi lạnh liên tiếp, thầm nghĩ, Tam công chúanày, rất đáng sợ.
Chung Ly Yến cũng không có lập tức rời đi, mà là vòng một vòng, nàng núp ở saunúi giả phủ tướng quân. Lúc này trong tay nàng có một kế sách ác độc, nàng muốnHướng Tiểu Vãn chết.
Hừ, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng không có người dám đối với nàng nhưvậy, Độc Cô Diễm, ngươi đã không đối xử tốt với ta cũng đừng trách Chung Ly Yếnnày vô tình.
Nàng đưa tay từ trong túi áo lấy ra một vật, ở ánh sáng chiếu rọi xuống, dầndần có thể thấy rõ, đó là một con ếch lớn bằng bàn tay, toàn thân trong suốtnhìn thấu, hiện lên màu đỏ như máu nhàn nhạt. Đây không phải là một con ếchthường, mà là một con ếch máu có chứa kịch độc quỷ dị, chỉ cần bị con ếch cắntrúng một cái, trong mười hơi thở không thuốc cứu được, thần tiên cũng khó cứu.
Lúc này, nàng buông con ếch ra, đối với một loại bí thuật mình đã từng học,thao túng phương hướng của con ếch, con ếch máu đó nhảy lên, rất nhanh xuấthiện ở trước phòng Hướng Tiểu Vãn, dùng sức nhảy, con ếch nhảy vào trong cửasổ...
Làm xong tất cả, Chung Ly Yến ác độc cười lạnh, thừa dịp không người nào, nàngđi ra núi giả, nghênh ngang rời đi...
Độc Cô Diễm một đường ôm Hướng Tiểu Vãn, hướng hồ nước bên cạnh định ngồixuống. Bốn tiểu quỷ sau lưng vẫn đi theo, lần này thần tình trên mặt bốn đứanhỏ cũng lộ ra cổ quái, đều thầm nghĩ, cha của bọn chúng, thật là kỳ quái.
Độc Cô Sương bị ôm vào trong ngực Hướng Tiểu Vãn, nội tâm cũng kinh nghi khôngnói ra được, bé lẳng lặng ngồi ở trong ngực Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt thỉnhthoảng liếc về phía Độc Cô Diễm. Bé phát hiện, ánh mắt phụ thân nhìn nhũ mẫukhông giống nhau, ánh mắt như vậy quá đáng phức tạp, lấy tuổi của bé căn bảnkhông nhìn ra thâm ý trong đó, nhưng bé có thể cảm giác được, phụ thân và nhũmẫu giống như đổi thành một người khác. Trước kia phụ thân chưa bao giờ biếtcười ôn nhu như thế, nhưng gần đây bé phát hiện, mỗi lần phụ thân nhìn thấy nhũmẫu, sẽ lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy. Còn có, nhũ mẫu cũng thay đổi rồi, trướckia nhũ mẫu tuy thường cười, nhưng bé biết, nhũ mẫu chẳng qua là quen cười màthôi, thật ra thì trong lòng nhũ mẫu, giả vờ, vậy mà từ hôm nay xem ra, trongtươi cười của nhũ mẫu lộ ra vui vẻ, lộ ra vui mừng.
Theo lý thuyết nhũ mẫu vui vẻ bé cũng vui vẻ mới đúng, cũng không biết tại sao,trong lòng bé chính là sợ, nhũ mẫu bây giờ, tất cả ánh mắt đều rơi vào trênngười một mình phụ thân, chú ý đối với bé, cũng không nhiều giống trước. Békhông thích như vậy, bé muốn nhũ mẫu vẫn giống như trước, thỉnh thoảng tìm béchơi đùa, thỉnh thoảng kể một ít ngây ngốc, không giải thích được, bé thích nhũmẫu như vậy, bé cảm thấy, nhũ mẫu như vậy, thật có sức sống.
Độc Cô Sương oán niệm ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu, liền thấy Độc Cô Diễm và HướngTiểu Vãn yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, bé càng thêm khó chịu
Nói thẳng ra bé lúc này giống như một bóng đèn lớn đúng chứ? Ngồi ngay ở giữabọn họ, thế nhưng thật không ngờ lại bị không để ý tới, thật quá đáng, thức sựquá đáng mà.
Vì vậy, Độc Cô Sương không được tự nhiên hướng về phía Hướng Tiểu Vãn kêu mộttiếng. “Nhũ mẫu, ta đói bụng.”
Hướng Tiểu Vãn sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt ôn nhu rơi vào trên người Độc CôSương.
“Sương nhi, con chờ chút, nhũ mẫu nấu cơm cho con ăn.”
Độc Cô Sương thấy Hướng Tiểu Vãn rốt cục chú ý mình, rất là vui vẻ, nhếch miệngcười một tiếng, ngọt ngào nói: “Nhũ mẫu, ta đi cùng ngươi.” Bé mới không cần ởchung một chỗ cùng phụ thân, bộ dạng phụ thân thoạt nhìn thật là khủng khiếp,bé sợ tiếp tục ở chung nữa, bé có thể bị phụ thân nuốt sống hay không.
Thần sắc Hướng Tiểu Vãn sửng sốt, ngay sau đó là nồng đậm vui mừng, nàng vươntay, ngắt nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Độc Cô Sương một cái. “Sương nhi, khônguổng công nhũ mẫu khổ tâm dạy con nha, con rốt cục biến thành đứa trẻ ngoanrồi, nhũ mẫu hôn cái nào.”
Nói xong, bẹp xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Sương, rất có cảm giác thànhtựu toét ra miệng.
Ha ha ha, thật vui vẻ, nàng rốt cục khiến cho Độc Cô Sương thô lỗ biết nghe lờirồi, kế tiếp còn có ba tiểu quỷ kia, nàng nhất định phải hảo hảo cố gắng lên,nhất định phải làm cho bọn chúng cũng biến thành tiểu hài tử ngoan ngoãn.
“Mẹ nó, nhũ mẫu ngươi dám ăn trộm đậu hủ tiểu gia ta, cẩn thận tiểu gia ta thungươi nha.”
Độc Cô Sương rất bất mãn bạo hô lên thanh âm, thật ra thì một tiếng bạo rốngnày chỉ là vì che giấu vui mừng trong nội tâm của bé thôi, kể từ ánh mắt chú ýcủa Hướng Tiểu Vãn vừa hạ xuống trên người bé, bé cảm thấy vô cùng vui vẻ, bấtquá bé cũng không nên biểu hiện ra, nếu không nhũ mẫu đần này nhất định sẽ đắcý quên hết.
Vậy mà một tiếng bạo rống này ở Độc Cô Diễm nghe tới cũng không phải như vậy,vốn là hắn bị Độc Cô Sương quấy rầy hắn cùng với Hướng Tiểu Vãn thân mật tronglòng rất là oán niệm, bây giờ nghe tiếng bạo rống thô lỗ này, hắn tức giận, cơhồ lửa giận chạy đến đỉnh đầu.
Ánh mắt lạnh như băng kinh người, hung hăng trừng hướng Độc Cô Sương, thanh âmnghiêm nghị quát: “Sương nhi, quỳ xuống.”
Trong ngày thường hắn, người phụ thân này bề bộn nhiều việc, rất ít làm bạn vớinăm hài tử này, hắn vẫn cho là bọn chúng thật khéo léo như ngoài mặt, nhưngkhông nghĩ tới năm hài tử không tốt như thế, chuyện nghe lén ở phòng Vãn nhimới vừa rồi, nếu như hắn không hung hăng phạt bọn chúng, chỉ sợ ngày sau bọnchúng càng thêm ác liệt.
Vì vậy, hắn quyết định hôm nay hung hăng dùng cách xử phạt về thể xác để phạtnăm hài tử sơ sót ngày thường này.
Độc Cô Sương bị rống vậy, có chút bị dọa sợ, trong trí nhớ, phụ thân coi nhưtức giận đối với bọn chúng, nhưng cho tới bây giờ cũng sẽ không có vẻ mặt kinhngười như vậy. Phụ thân có vẻ mặt tức giận trước mắt kia, giống như xem bé làkẻ thù vậy.
Kẻ thù? Nghĩ đến hai chữ này, thân thể Độc Cô Sương không khỏi run lên. Bé nghenói phụ thân ở trên chiến trường có một ngoại hiệu, gọi là Thiết Diện La Sát,chỉ cần người nào bị người liệt vào kẻ thù, hẳn phải chết không thể sống
Trời ạ, phụ thân chẳng lẽ muốn giết bé?
Gương mặt Độc Cô Sương tái nhợt, thân thể rung động quỳ xuống. “Phụ thân...”
Bốn tiểu quỷ khác thấy vậy, tất cả đều lòng vẫn còn sợ hãi xoay người, tínhtoán thoát đi nơi đây.
Đùa gì thế, sắc mặt phụ thân dọa người như vậy, tựa như muốn giết người, bọnchúng mới sẽ không ngây ngốc ở lại cho phụ thân dọn dẹp, ba mươi sáu kế, chạy làthượng sách.
Nhưng, bọn chúng vừa mới quay người lại, thanh âm tức giận lạnh như băng củaĐộc Cô Diễm truyền tới.
“Bốn đứa các con, trở lại, quỳ xuống.”
Thân thể bốn tiểu quỷ dừng lại, rối rít giật mình, mọi người cúi thấp đầu, quỳđến bên cạnh Độc Cô Sương.
Hướng Tiểu Vãn xem một màn này, giận dữ. Nàng quay đầu lại, hung hăng trợn mắtnhìn Độc Cô Diễm một cái, chỉ vào hắn nói: “Độc Cô Diễm, chàng đang làm gì vậy,chàng muốn hù chết bọn chúng sao.”
Nói xong, nàng đi tới, nhất nhất đỡ năm tiểu tử quỳ kia dậy, nhưng giờ phút nàynăm tiểu tử này giống như thật bị Độc Cô Diễm hù dọa, bất kể Hướng Tiểu Vãn kéođỡ thế nào, bọn chúng cũng cúi thấp đầu, không dám đứng dậy.
Độc Cô Diễm nhìn Hướng Tiểu Vãn, cố gắng đè xuống tức giận trong lòng, ôn nhunhẹ giọng nói với nàng: “Vãn nhi, chuyện này nàng đừng xen vào, hôm nay bảntướng phải hảo hảo dạy dỗ năm đứa không ngoan này. Ngày thường là do bản tướngsơ sót, mới để cho bọn chúng biến thành bộ dạng vô pháp vô thiên này. Tiếp tụcnhư vậy, mai này trưởng thành, nhất định sẽ là họa quốc ương dân, không xứng làđời sau của Độc Cô gia ta.”
Hướng Tiểu Vãn nghe Độc Cô Diễm nói như vậy, nhìn lại bộ dáng thương tâm chánnản của năm tiểu tử, nàng cực kỳ đau lòng, mặc dù chung đụng với năm tiểu quỷnày không phải là rất dài, nhưng từng ly từng tý những ngày qua cũng khắc vàotrong lòng nàng, nàng thật rất thích bọn chúng.
Loại cảm giác đó rất kỳ diệu, đối với nàng mà nói, năm tiểu tử này giống nhưchúng là con của nàng vậy, nàng tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổnthương chúng, cho dù Độc Cô Diễm là phụ thân của bọn chúng cũng không được.
“Độc Cô Diễm, chàng sao lại nói bọn chúng như vậy, chúng cũng không phải là nhưchàng nghĩ, chàng hãy tự hỏi mình một chút, có bao giờ chàng chân chính hiểu rõbọn chúng, đi vào thế giới nho nhỏ của bọn chúng, nghe tiếng lòng của bọn chúngmột chút không? Không có, cho tới bây giờ chàng căn bản cũng không có nghĩ tới,trong lòng của chàng, chàng chỉ nghĩ chúng là hài tử Độc Cô gia, nhất định phảikiên cường, phải thừa nhận tất cả, nhưng Độc Cô Diễm à, chúng cũng chỉ là trẻcon mà thôi, chúng cũng có tuổi thơ vui vẻ của mình, mà không phải giống nhưbây giờ, mỗi ngày đều ở trong thận trọng lo sợ. Bây giờ chúng biến thành nhưvậy, thật ra thì cũng chỉ là vì để cho chàng - người phụ thân này chú ý đếnchúng nhiều hơn một chút mà thôi.” Hướng Tiểu Vãn càng nói càng kích động, hốcmắt cũng đỏ đỏ, nhưng nàng cắn răng, vẫn không để cho mình khóc lên.
Độc Cô Diễm bị thanh âm giận dữ của Hướng Tiểu Vãn mắng cho kinh chấn liêntiếp, đối với những lời này của Hướng Tiểu Vãn, hắn cho tới bây giờ cũng khôngcó nghĩ tới.
Không sai, thân là con của Độc Cô gia hắn, nhất định phải kiên cường, phải họcđược chịu đựng tất cả. Bản thân mình năm đó, không phải cũng như vậy sao, khôngtrải qua ma luyện, sao có thể thừa kế tất cả của Độc Cô gia.
Độc Cô Diễm cho là, phương thức giáo dục của mình không có sai. Đối với lời củaHướng Tiểu Vãn, hắn cũng không đồng ý.
Hơi vặn lông mày, hắn không vui nói: “Vãn nhi, nàng đi nấu cơm đi, bản tướngmuốn hảo hảo giáo huấn bọn chúng.”
Hướng Tiểu Vãn nghe Độc Cô Diễm nói như vậy, hận không thể bóp chết hắn. Namnhân đáng chết này, căn bản là hồ đồ, còn nói với hắn nữa, nàng sẽ hộc máu.
Nàng không nói hai lời, đi tới bên cạnh năm tiểu quỷ, bịch một tiếng, cũng quỳxuống. “Tướng quân, ta là nhũ mẫu của bọn chúng, lỗi của chúng, chính là lỗicủa ta, tướng quân muốn phạt, liền phạt ta đi, không liên quan đến chúng.”
Năm tiểu tử nghe được Hướng Tiểu Vãn nói như vậy, thân thể nho nhỏ cũng chấnđộng, kinh ngạc ngẩng đầu.
Độc Cô Ly nhìn Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt chớp động, trong cảm động lại mang vuimừng khó có thể nói.
Độc Cô Khuynh nhìn Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt âm trầm, nhìn không thấu ý nghĩ củacậu, bất quá ánh mắt rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, lần này trở nên tĩnh mịch,giống như là đang ra quyết định gì.
Ánh mắt Độc Cô Phi, đơn giản sáng tỏ nhất ở năm người, lúc này cậu nhìn HướngTiểu Vãn, tất cả đều là cảm động và vui mừng, hiểu lầm đối với Hướng Tiểu Vãntrước kia, giờ khắc này tiêu tán toàn bộ.
Độc Cô Sương nhìn Hướng Tiểu Vãn, ánh lệ chớp động. Mẹ nó, bé cũng biết, nhũmẫu đần này chính là đần thế, chẳng lẽ nhũ mẫu không biết đối phó với phụ thân- loại nam nhân bốc lửa này, phải học được lấy nhu khắc cương sao. Thật là quángu xuẩn, quá ngu ngốc. Nhưng sâu trong nội tâm, bé thật thật thích nhũ mẫu đầnnày.
Trong năm người, vẻ mặt phức tạp nhất là Độc Cô Hoa nhỏ nhất, cậu nhóc khôngnhúc nhích quỳ ở nơi đó. Lúc ánh mắt sáng ngời rơi vào trên người Hướng TiểuVãn, hiện đầy phức tạp, một tia nhìn không thuộc về đứa trẻ ba tuổi rưỡi nhưcậu, từ đáy mắt tràn ra, cuối cùng tiêu tán không còn, cậu cúi đầu, khôi phụcbộ dáng khả ái đó, lẳng lặng quỳ.