“Sương nhi, quyển bí kípkia, con có thể cho nhũ mẫu mượn xem một chút không? Ta bảo đảm xem xong liềntrả lại con.” Hướng Tiểu Vãn đè xuống hình ảnh uy phong xưng bá giang hồ thoánghiện trong đầu, đi từng bước về phía Độc Cô Sương.
Độc Cô Sương vừa nghe, rất là oán niệm nói. “Sách không còn nữa, bị lửa đốtkhông còn nữa rồi.” Nói xong, không quên trừng Hướng Tiểu Vãn một cái.
“Không có...” Vậy nàng không có cơ hội làm nữ ma đầu xưng bá thiên hạ rồi,trong lòng nhất thời một cỗ oán khí dâng lên. “Sương nhi, con nói cho ta biết,là tên khốn kiếp nào làm, tên tiểu tặc nào, nhũ mẫu ta nhất định nguyền rủa hắnbị thiên lôi đánh, chết một cách không dễ dàng.”
“Ngươi.” Độc Cô Sương đưa ra ngón giữa chỉ vào Hướng Tiểu Vãn.
“Ta?” Hướng Tiểu Vãn cười. “Hắc hắc, Sương nhi con xem, tối nay trăng sáng thậttròn.”
Oa —— oa ——
Ngoài cửa sổ một đám quạ bay qua lần nữa.
“Nhũ mẫu, đều là ngươi, nếu không phải là tiếng thét chói tai vừa rồi củangươi, bí kíp của tiểu gia ta cũng sẽ không bị thiêu hủy, nhũ mẫu, ngươi đềnđi.” Độc Cô Sương bị thái độ của Hướng Tiểu Vãn chọc giận, hoàn toàn nổi giận.
Hướng Tiểu Vãn lại hoàn toàn coi thường con bé, từ trên người lấy ra một cáigương soi tinh xảo. “A... trời ạ, mắt thâm quầng, loại nữ nhân mắt thâm quầngchính là kẻ thù của ta đó, không được, ta phải đi ngủ.”
Xoay người muốn đi, lại bị tay nhỏ bé của Độc Cô Sương kéo lại.
Quay đầu lại ngắm, Độc Cô Sương đang oán niệm vô cùng nhìn chằm chằm nàng.“Phật pháp có dạy: mệnh do mình tạo, cũng tùy tâm sinh, thế gian vạn vật đều làtương liên, dù là mắt thâm quầng lấy lòng dạ rộng lớn của nhũ mẫu, căn bản cũngkhông đặt ở trong mắt, nhũ mẫu, ta nói có đúng không?”
Miệng Hướng Tiểu Vãn kéo ra. “Đúng, hắc hắc, Sương nhi nói cực kỳ hay.”
Lúc này, nam viện phủ tướng quân. Một mạt bóng dáng cực nhanh bay ra, đi vềphía Thanh Thủy cư.
Bóng dáng này vừa xuất hiện, người của Độc Cô Diễm ẩn ở trong bóng tối liền âmthầm đi theo.
Bóng người thần bí kia rất nhanh liền hạ xuống Thanh Thủy cư, chạy về phíaphòng của Hướng Tiểu Vãn, thấy ngọn đèn dầu trong phòng sáng ngời, chân màyngười thần bí không khỏi nhíu.
Thầm nghĩ, tiện nhân đáng chết này chẳng lẽ biết mình sẽ xuất hiện, cho nên đợimình?
Người của Độc Cô Diễm ở sau lưng một đường theo tới, phát hiện võ công củangười thần bí cực kỳ cao thâm, nhất thời cũng không dám đến gần quá đáng, sợ lộhành tung.
Bất quá người theo dõi xác định, người thần bí này chính là người dùng hoá thinước ở trước phủ tướng quân, bọn họ mai phục đã lâu, cuối cùng đợi được nànghiện thân, vội vàng thông báo tướng quân.
Người thần bí kia từng bước tiến gần gian phòng của Hướng Tiểu Vãn, khi nàng tamuốn trốn vào thì trong phòng truyền ra một tiếng kêu. “Đứng lại, còn dám tiếnlên trước một bước, ta sẽ lấy ra tuyệt chiêu, hừ hừ, uy lực của tuyệt chiêunày, ngươi nhất định rõ ràng hơn ta.”
Thân hình người thần bí dừng lại, trong lòng cả kinh. Thanh âm này là tiện nhânHướng Tiểu Vãn kia phát ra, lúc này này bốn bề vắng lặng, nàng ta nhất định làphát hiện mình rồi, hừ, lại sử dụng tuyệt chiêu đến đối phó nàng nữa chứ, tiệnnhân Hướng Tiểu Vãn đáng chết.
“Hắc hắc...” Một hồi cười lạnh âm hiểm truyền đến. “Bởi vì cái gọi là, ngườikhông phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta ắt khiến người chếtkhông toàn thây.”
Trái tim người thần bí run lên, thây? Lấy tu vi tiện nhân này, quả thật có khảnăng như thế.
Chân, không khỏi lui một bước.
“Không cho lui, đứng tại chỗ, nếu không... hừ hừ.” Bên trong phòng lần nữatruyền ra thanh âm tà ác của Hướng Tiểu Vãn.
Người thần bí kia đã giật mình ra trận trận mồ hôi dưới ánh trăng, mơ hồ hiệnra thân hình, lại là nữ nhân xinh đẹp.