“Ngươi, ngươi muốn làmgì?” Độc Cô Sương không thể nhịn được nữa, cuối cùng run giọng hỏi ra tiếng.
“Nàng là gió, ta là cát.” Ánh xanh trong mắt Hướng Tiểu Vãn không giảm, mặthưng phấn lại mong đợi nhìn chằm chằm Độc Cô Sương.
Hả? Không có phản ứng, tiếp theo...
“Ta yêu nàng, tựa như Chuột Yêu Gạo.”
Vẫn không có phản ứng?
“Nàng nhìn, chắc là không thấy ta, ta ở nơi đó, không buồn không vui...”
“Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải là khoảng cách sống hay chết, màlà ta đứng ở trước mặt nàng, nhưng nàng không biết ta yêu nàng;”
“Lưu Đức Hoa... F4... Phi Luân Hải...”
Theo Hướng Tiểu Vãn càng nói nhiều điều không giải thích được, sợ lại trong mắtĐộc Cô Sương càng ngày càng dày đặc, nhũ mẫu này, không phải là người điên chứ,mà mình vừa đúng không biết chết đụng vào kỳ phát tác của nhũ mẫu điên này?
Thân thể nhỏ run rẩy, hận không thể chui vào trong tường, để tránh thoát kiếpnày.
Mà lúc này ánh xanh trong mắt Hướng Tiểu Vãn, theo lời nàng càng nói càngnhiều, ngược lại là càng ngày càng nhạt.
Chuyện gì xảy ra? Người này lại vẻ mặt mờ mịt, chẳng lẽ cô bé là người ngoạiquốc? A, đúng rồi, ngày trước khi nàng xuyên qua vốn không xảy ra động đất, cóthể người này là từ Nhật Bản xuyên qua tới, kể từ đó, nàng hiểu muốn nói ámhiệu gì.
“Phạn Đảo Ái (nữnghệ sĩ Nhật Bản, tên Ai Lijima)...”
“Aoi...”
“Tiểu Trạch Mã Lợi Á (nữca sĩ Nhật Bản, tên Nhật là Ozawa Maria)...”
“Hắc Trạch Ái (AiKurosawa, nữ ca sĩ Nhật Bản)...”
Mẹ nó, không phải chứ, nàng nói nhiều tài năng xuất chúng nhiễu loạn quốc dânnhư vậy, Độc Cô Sương lại một chút phản ứng cũng không có?
Tức giận, cộng thêm thất vọng cực độ hỏi một câu. “Chẳng lẽ con không phải làngười xuyên qua tới?”
Độc Cô Sương sợ hãi trả lời một câu. “Vú, nhũ mẫu, ta không phải là xuyên quatới, ta là từng bước một từ trong phòng đi tới.”
Ô ô, nàng sai lầm rồi, về sau nói gì cũng không nửa đêm tìm đến nhũ mẫu điênnày nữa, quá đáng sợ, đơn giản là ác ma trên đời.
“Ta OOXX đại gia con, con không phải là người xuyên qua, con làm gì rống câunày.” Hại nàng cao hứng như vậy, có câu nói như thế này, hy vọng càng cao, thấtvọng càng nhiều. Về sau, nàng nhất định không ôm hy vọng nữa, tránh gặp phải bịđùa giỡn.
Độc Cô Sương bị rống sửng sốt, ngay sau đó miệng dẹp ra, oa oa khóc lớn lên.
“Oa, ô ô...”
“Sương nhi, thật xin lỗi, con đừng khóc, nhũ mẫu không phải cố ý rống con,ngoan, đừng khóc.” Vừa nói, vừa sờ đầu Độc Cô Sương.
“Oa, ô ô...” Tiếng khóc chẳng những không giảm, ngược lại còn lớn tiếng hơn.
Hướng Tiểu Vãn nhức đầu. “Sương nhi, ngoan, không khóc. Hắc... nhũ mẫu cho conkẹo ăn.”
Như cũ là tiếng khóc, tiếng khóc kinh thiên động địa.
Hướng Tiểu Vãn sợ, mẹ nó, còn khóc tiếp nữa, cái mạng nhỏ của nàng có thể coinhư xong hay không? Một hồi Độc Cô Diễm tới đây, có thể trực tiếp kết liễu nàngngay tại chỗ hay không?
“Sương nhi đẹp nhất, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp.”
Vẫn còn khóc, phương pháp này không được. Đổi.
“Sương nhi, bộ dáng con khóc thút thít, khiến cho trái tim ta rỉ máu, đừng khócthút thít, đừng khóc thút thít, a a a a a...” Hướng Tiểu Vãn kéo lớn thanh âm,phát huy nghệ thuật hát của nàng.
Nhất thời, từng trận ma âm xuyên tường nhập vào cơ thể, mọi ngườicả phủ tướngquân từ trong mộng kinh hãi tỉnh lại. Tiếng hát của Hướng Tiểu Vãn đối với bọnhọ mà nói, có thể được xem như là ác mộng đáng sợ nhất.
Tiếng khóc của Độc Cô Sương cuối cùng ngừng lại, nhưng ngay khi Hướng Tiểu Vãnthở phào nhẹ nhõm thì tiếng khóc của Độc Cô Sương vang lên lần nữa, lại còn lớntiếng hơn lúc nãy.
“Oa... A... Ô ô...”
Hướng Tiểu Vãn đã thử dùng bất kỳ cách nào rồi. Vì vậy, tay vừa nhấc, một tayôm lấy Độc Cô Sương, quát: “Độc Cô Sương con còn dám khóc, ta sẽ bạo lỗ hậu nhỏcủa con.”
Lời này vừa nói ra, thế giới xung quanh liền an tĩnh.
Mắt Độc Cô Sương chứa đựng nước mắt, một bộ không thể tin nhìn chằm chằm HướngTiểu Vãn. “Nhũ mẫu, nhũ mẫu, ngươi đã xem qua 《Mộttrăm tám mươi chiêu yêu của tiểu phi hiệp Thuần Thuần》?