“Hoa nhi...” Độc Cô Diễmkhông để ý tới đau nhói trong cơ thể, hắn nhìn túi gấm trong lòng bàn tay, cúiđầu nỉ non một tiếng
Món đồ bên trong túi gấm đó, dù có qua trăm năm hắn cũng sẽ không quên, chínhlà vật này, hại chết Tĩnh Hương - thê tử trước của hắn.
Độc Cô Diễm đưa tay, mở túi gấm ra, một ám khí hình sao to chừng quả đấm, xuấthiện trước mắt Độc Cô Diễm.
Ám khí này, chính là ám khí năm đó lúc hắn bị người ám sát bắn vào trong cơthể, sau khi lấy ám khí này ra, độc kia vẫn ở lại trong cơ thể hắn. Lúc đó TĩnhHương - thê tử trước của hắn, dùng tánh mạng của mình để giải độc quỷ dị chohắn.
Thời gian đó, chính là lúc Độc Cô Hoa ra đời không bao lâu, thê tử trước chếtđi đối với Độc Cô Diễm là đả kích lớn vô cùng, cả ngày hắn đều say đến quên hếttrời đất, không để ý tới bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì. Độc Cô Hoa vừa sinhra hắn một lần cũng không xem qua, cho đến nửa năm sau, mười một người trongnhóm cao thủ âm thầm ám sát lần đó bị Thiên Địa Thập Tam Huyền tìm được. Thờiđiểm đó Độc Cô Diễm không chút nào nương tay, dùng phương thức tàn bạo nhất,giết mười một tên kia.
Sau nửa năm, hắn mới đi thăm Độc Cô Hoa, nhìn đứa bé nhỏ nhắn kia, tâm tình ĐộcCô Diễm rất phức tạp, gương mặt mặc dù nhỏ, nhưng hình dáng đã lớn có thể nhìnra được, thằng bé tuyệt không giống so với lúc Tĩnh Hương chết, cũng không cóquá nhiều tương tự.
Lúc đó Độc Cô Diễm cũng không để ý nhiều, chỉ cảm thấy mình suy nghĩ lung tung.
Vậy mà ngay lúc này, Độc Cô Diễm nhìn ám khí hình sao kia, nhưng lại không thểkhông suy nghĩ nhiều, hắn nhớ kỹ, người lợi hại nhất trong đám cao thủ ám sát,cũng chính là chủ nhân ám khí này, có đôi mắt cực kỳ giống với Độc Cô Hoa.
Mà ám khí này lúc mình giết mười một người đó thì đã phá hủy rồi, bây giờ lạixuất hiện trong tay Hoa nhi, cũng không biết là tình cờ, hay Hoa nhi và ngườinọ, thật sự là...
Sau đó, Độc Cô Diễm không dám nghĩ tiếp nữa. Càng nghĩ sâu xuống, hắn càng nhậnra chuyện đáng sợ, dường như người áo đen kia từ trong bóng tối sớm đã có chủmưu, nếu như Hoa nhi thật không phải là con trai của Độc Cô Diễm hắn, vậy hàitử chân chính của hắn ở nơi nào?
Ngực Độc Cô Diễm, lại xuất hiện từng trận đau đớn thấu xương, phun một ngụm máutươi ra ngoài lần nữa.
Lạnh lùng thu hồi ám khí kia, Độc Cô Diễm lảo đảo rời đi Thanh Thủy cư.
Ánh trăng lạnh lùng, lộ ra cô tịch.
Bóng dáng thống khổ của Độc Cô Diễm chậm rãi xuất hiện trong sân u tĩnh, hoahòe đầy viện, dương dương tự đắc, hắn nhìn cánh hoa kia, tỉ mỉ nghĩ lại chitiết ba năm trước.
Năm đó, hắn vì giận dữ mà giết chết bà mụ đỡ đẻ Hoa nhi, còn có người hầu cảphòng, tất cả đều bị đuổi ra khỏi phủ, tiếp theo hắn an bài nhũ mẫu khác chiếucố Hoa nhi. Nhưng đến năm Hoa nhi ba tuổi, nhũ mẫu này trên đường trở về nhàthăm người thân, cũng bị cướp giết chết.
Năm đó Độc Cô Diễm cũng không để ý chuyện này, bây giờ ngẫm lại, nhũ mẫu đónhất định là đã phát hiện được chuyện gì nên mới bị giết bịt miệng. Lúc trướckhi hắn phát hiện Hồng Nhan Lệ, trong bốn hài tử duy nhất chỉ có Hoa nhi ở lại.Mà tâm tứ của hắn lúc này hoàn toàn không có ở trên người Hoa nhi, cho nênkhông chú ý tới thần sắc muốn nói lại thôi của Hoa nhi. Hôm nay nghĩ lại, Hoanhi nhất định là có điều gì muốn nói với mình, nhưng cuối cùng lại không nóira.
Mặt của Độc Cô Diễm tái nhợt giống như không có huyết sắc. Hắn ngửa đầu, ha haha cười lớn, vậy mà khóe mắt, cũng là cười ra lệ.
Người nọ, rốt cuộc là người nào?
Độc Cô Diễm chật vật, cũng không phát hiện, phía sau mình, nhiều hơn một ngườiáo đỏ.
Nhìn bóng lưng thống khổ, cô lạnh của Độc Cô Diễm, tâm tình hắn rất phức tạp.
Mới vừa rồi hắn nhận được ám hiệu của sư huynh, sư huynh biết hắn đang ở trongphủ tướng quân, muốn hắn giúp lấy một túi gấm, cái túi đó, đang ở trong tay ĐộcCô Diễm.
Đệ Nhất Công Tử có thể mượn dịp giải độc lạ cho Hướng Tiểu Vãn giúp Độc CôDiễm, mà đến gần hắn lấy túi gấm đó. Nhưng lúc này, hắn thấy bộ dáng Độc CôDiễm thống khổ cô đơn như vậy, thậm chí có chút dậy lên đồng tình.
Độc Cô Diễm thật ra thì cũng là người đáng thương, chuyện năm đó, có lẽ cũngkhông phải là chủ ý của Độc Cô Diễm. Hắn thân là thần tử, chẳng qua là phân ưucho vua thôi. Đáng chết là vị hoàng đế kia.
Đệ Nhất Công Tử thu lại tâm tình phức tạp của mình, khôi phục bộ dáng xinh đẹpphong tình thường ngày đi tới trước mặt Độc Cô Diễm, nhàn nhạt nói: “Độc CôDiễm, độc của phu nhân ngài đã được giải, bây giờ còn chưa tỉnh, ngài đi xemnàng ấy đi.”
Nói xong, hắn lấy ra một viên Giải Độc Hoàn, vứt cho Độc Cô Diễm, sau đó thởdài một tiếng liền rời đi.
Độc Cô Diễm cầm viên thuốc giải độc, nhàn nhạt nhìn bóng lưng rời đi của ĐệNhất Công Tử, hắn nhíu nhíu mày, viên Giải Độc Hoàn này hết sức trân quý, chỉmột viên Giải Độc Hoàn liền có thể giải đi mấy trăm loại độc dược trên gianghồ. Hắn thật không ngờ, Đệ Nhất Công Tử thế nhưng cái gì cũng không nói liềncho hắn viên thuốc trân quý như vậy.
Tâm tình Độc Cô Diễm phức tạp, nhìn viên thuốc kia một cái, há mồm liền nuốtxuống, ngẩng đầu, đi về hướng gian phòng của Hướng Tiểu Vãn.
Bên trong phòng, sắc mặt của Hướng Tiểu Vãn mặc dù tái nhợt, nhưng đã có khísắc, không hề dồn khí âm trầm như lúc trúng độc nữa, lúc này nàng nằm ở trêngiường, ngủ thật say
Độc Cô Diễm ngồi bên cạnh nàng, thâm tình nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vegương mặt nhẵn nhụi của nàng. “Vãn nhi, ta cho là ta có thể giải quyết tất cả,nhưng hôm nay, sự việc phát triển cũng đã nằm ngoài dự liệu của ta, ta khôngnghĩ tới, người thần bí đó hơn ba năm trước đã bắt đầu âm mưu tất cả. Vãn nhi,nàng biết không? Vừa rồi ta mơ hồ phát hiện, Hoa nhi rất có thể không phải làcon của Độc Cô Diễm ta. Nghĩ đến đây, ta liền không cách nào bình tĩnh được,Vãn nhi, nàng nói ta nên làm gì bây giờ? Hoa nhi nó coi như không phải là concủa Độc Cô Diễm ta, nhưng từng ly từng tý hơn ba năm qua, đã sớm xâm nhập xươngthịt, mọi chuyện đến đột nhiên như vậy, ta, thật không cách nào đối mặt, ta sợ,nếu Hoa nhi thật sự không phải con ta, vậy con ruột của ta, lại đang ở nơi nào,nó, là trai hay gái...”
Năm đó bởi vì Tĩnh Hương chết đi, hắn hoàn toàn mất đi lý trí, cũng chính vìvậy, mới có cơ hội để cho người thần bí kia có cơ hội có thể lợi dụng.
Mỗi khi Độc Cô Diễm chạm vào Hướng Tiểu Vãn một cái, Hồng Nhan Lệ trong cơ thểgiống như là thiên quân vạn mã hung hăng đánh lên người hắn, loại đau đớn này,ngay cả hắn cũng bị hành hạ đến mồ hôi ướt cả lưng.
Nếu không phải nhờ có Đệ Nhất Công Tử cho Giải Độc Hoàn, sợ rằng lúc này hắn đãsớm chịu đựng không nổi mà độc phát.
Trên giường, Hướng Tiểu Vãn hơi nhíu lông mi, mơ hồ, nàng cảm giác được có mộtđôi tay ôn nhu khẽ run đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, trực giác đầu tiên,nàng liền biết là Độc Cô Diễm.
Mở mắt ra, nàng nhẹ nhàng rên một tiếng. “Um...”
Độc Cô Diễm nghe được thanh âm Hướng Tiểu Vãn, vội vàng đè xuống vẻ mặt thốngkhổ, đưa tay ôm Hướng Tiểu Vãn, cố gắng nặn ra nụ cười, ôn nhu nói: “Vãn nhi,nàng đã tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?”
Hướng Tiểu Vãn lắc đầu một cái, sau đó hơi khàn khàn lên tiếng. “Ta không saorồi, Độc Cô Diễm, ta đã bất tỉnh bao lâu?” Nàng nhớ lúc vừa biết tung tích TiểuNgũ, đầu của nàng rất đau, sau đó liền té xỉu.
Đúng rồi, Tiểu Ngũ, thằng bé đâu rồi, cậu ta có an toàn trở lại không?
Nắm chặt Độc Cô Diễm, Hướng Tiểu Vãn lo lắng hỏi: “Độc Cô Diễm, Hoa nhi đâurồi, Hoa nhi đã trở lại chưa?”
Độc Cô Diễm vốn là hết sức áp chế đau nhói trong cơ thể, nhưng bị Hướng TiểuVãn đột nhiên tới lay động, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, luồng máu vừamới đè xuống, rốt cục không nhịn được nữa, phốc một tiếng, phun ra ngoài.
“A... Độc Cô Diễm, chàng, chàng làm sao vậy?” Đáng chết, nàng thế nhưng khôngchú ý tới sắc mặt của Độc Cô Diễm tái nhợt, Độc Cô Diễm làm sao lại như vậy?Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hướng Tiểu Vãn vừa sợ vừa vội, nàng vội vã đi xuống giường, liều mạng hướng vềphía ngoài cửa hô lớn: “Có ai không, mau tới đây...”
Hướng Tiểu Vãn kinh hãi kêu một tiếng này, rất nhanh liền có hơn mười vị ám vệtiến đến, thấy Hướng Tiểu Vãn tỉnh lại, tất cả mọi người hơi sững sờ, ngay sauđó mừng rỡ hỏi: “Phu nhân, có chuyện gì không?”
Hướng Tiểu Vãn rất gấp gáp nói với mười ám vệ kia: “Tướng quân bị thương, cácngươi mau phái người mời quân y đến đây.”
Cái gì, tướng quân bị thương.
Mọi người kinh hãi, vội vội vàng vàng xoay người, đang muốn đi thông báo quâny.
Đúng này lúc, thanh âm nhàn nhạt cắt đứt bọn họ: “Bản tướng không sao, cácngươi lui ra đi.”
Mấy ám vệ nhìn mặt Độc Cô Diễm tái nhợt, rồi lại trấn định, nhất thời hơi dodự, hồi lâu, mới đồng loạt trả lời: “Dạ, tướng quân.”
“Cái gì mà không sao, Độc Cô Diễm chàng đã phun...” Câu nói kế tiếp Hướng TiểuVãn nhìn thấy ánh mắt của Độc Cô Diễm, cuối cùng không có nói ra.
Nàng biết, Độc Cô Diễm không để cho những ám vệ kia mời quân y, không phải làbởi vì Độc Cô Diễm quật cường không chịu chữa trị, mà là lúc này Độc Cô Diễmkhông thể kinh động người của phủ tướng quân, một khi chuyện hắn bị thươngtruyền ra ngoài, lấy thân phận hắn đường đường là Đại tướng quân, trong tay cầmbinh quyền, tất yếu sẽ khiến cho quốc gia rung chuyển.
Độc Cô Diễm bình thường mặc dù nhìn như phong quang vô hạn, vậy mà ngấm ngầmlại có rất nhiều người muốn đưa hắn vào chỗ chết, nếu chuyện hắn bị thương bịtiết lộ ra ngoài, chỉ sợ từ đó ám sát sẽ không ngừng.
Sau khi những ám vệ kia lui xuống, Độc Cô Diễm cuối cùng không kiềm lòng được,phun một ngụm máu lần nữa.
Hướng Tiểu Vãn giật mình, chân trần trụi chạy tới, vịn Độc Cô Diễm. “Diễm, saocó thể như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đau đớn trong hai mắt Hướng TiểuVãn giống như mây dày, nghiêm nghiêm cuồng quay nàng.
Độc Cô Diễm vì để cho Hướng Tiểu Vãn không lo lắng, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười.“Vãn nhi, vi phu không sao, đừng sợ.” Nói xong, hắn muốn giống như bình thường,ôn nhu búng cái mũi của Hướng Tiểu Vãn, nhưng tay kia mới vươn ra, lại run rẩykhông có một tia khí lực.
Hồng Nhan Lệ, Hồng Nhan Lệ, thì ra là như vậy.
Trước kia Độc Cô Diễm chỉ cho là độc này trong cơ thể hắn đưa đến tác dụng nàođó thao túng hắn, nhưng lại không biết Hồng Nhan Lệ này là một loại tình độc,càng hãm sâu vào tình ái, sẽ càng khiến người thống khổ.
Vừa rồi lúc hắn ôn nhu với Hướng Tiểu Vãn, đau trong cơ thể chậm rãi tăng thêm,cho hắn biết Hồng Nhan Lệ này là một loại tình độc quỷ dị đáng sợ, không độngtình thì thôi, vừa động tình, tất nhiên độc phát thống khổ ngay.
Vậy mà Độc Cô Diễm cũng không hiểu được, mình chỉ mới đoán đúng phân nửa, tácdụng chân chính của Hồng Nhan Lệ, so với hắn suy nghĩ còn quỷ dị đáng sợ hơnnhiều.
Hướng Tiểu Vãn nhìn Độc Cô Diễm vốn đã thống khổ trăm phần, lại cố giả vờ vô sựcười với mình, kẻ khờ này, thật xem bản thân là mình đồng da sắt sao, mọi việcđều đã quyết rồi, lại vẫn cố kỵ cảm thụ của nàng như vậy. Đúng là khờ, kẻ khờđáng chết.
Nước mắt của Hướng Tiểu Vãn rơi xuống đất từng giọt, nàng kéo ống tay áo, độngtác êm ái lau đi vết máu ở khóe miệng Độc Cô Diễm.
“Độc Cô Diễm, chàng không nên gạt ta có được hay không, ta mặc dù bình thườngthoạt nhìn có chút ngơ ngác, nhưng ta cũng không đần, ta biết chàng nhất địnhlà trúng độc rồi, Độc Cô Diễm, thật ra thì ta có một chuyện vẫn gạt chàng.”
Hướng Tiểu Vãn vốn là không có ý định nói cho Độc Cô Diễm chuyện này nhanh nhưvậy, bởi vì một khi nàng nói ra, nàng biết nhất định sẽ có biến cố phát sinh,cuộc sống đang tốt đẹp vui sướng như vậy, Hướng Tiểu Vãn hy vọng biến cố kiatới càng muộn càng tốt, nàng sợ một khi Độc Cô Diễm biết được thân phận củanàng, sẽ không yêu nàng, thương nàng giống như hiện tại nữa.
Cho nên nàng mỗi lần muốn nói, cũng ép xuống không nói ra, nhưng gần đây xảy raquá nhiều chuyện, nàng quyết định nói, coi như Độc Cô Diễm không muốn nàng, chỉcần có thể giúp Độc Cô Diễm, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Độc Cô Diễm cùng Hướng Tiểu Vãn ngồi vào bên giường, hắn ôn nhu vuốt mặt nàng,ánh mắt thâm tình nhìn nàng. “Vãn nhi, nàng nói đi, bất kể là chuyện gì, tacũng sẽ không trách nàng.”
Hướng Tiểu Vãn đối với ôn nhu của Độc Cô Diễm, khẽ xấu hổ cúi đầu. “Độc, Độc CôDiễm, thật ra thì, ta, thân phận của ta rất có thể là Cửu Anh.” Run ống tay áo,Hướng Tiểu Vãn không dám ngẩng đầu nhìn Độc Cô Diễm, nàng sợ nhìn thấy tổnthương trong mắt Độc Cô Diễm, sợ nhìn thấy bi thống và quyết tuyệt trong mắtĐộc Cô Diễm.
Vậy mà, chờ đợi hồi lâu, lại nghe được tiếng cười của Độc Cô Diễm.
Hướng Tiểu Vãn nhíu mi tâm (giữa hai lông mày), không hiểu nói: “Độc Cô Diễm,chàng cười cái gì?” Nàng nói rất nghiêm chỉnh, cũng không buồn cười chút nào.
Độc Cô Diễm chịu đựng đau đớn, ôn nhu phủ lên tóc của Hướng Tiểu Vãn, nhẹ giọngnói: “Vãn nhi, chuyện này ngay từ lúc nàng trúng độc ta đã biết, nàng yên tâm,vi phu sẽ không vì thân phận của nàng mà sinh ra những ý nghĩ khác đối vớinàng, bất kể thân phận như thế nào, nàng đều là Vãn Nhi mà cả đời này Độc CôDiễm ta thích nhất, duy nhất của ta.”
Nghe lời nói thâm tình như vậy, nhìn ánh mắt thâm tình của nam tử trước mắt,Hướng Tiểu Vãn cảm giác mình giống như kem dưới ánh nắng chói chang, tan ratừng chút, trong lòng có chua, có ngọt, hơn nữa là cảm động.
“Độc Cô Diễm...” Nàng trở tay, bao quanh Độc Cô Diễm thật chặt.
Khoảnh khắc tay Hướng Tiểu Vãn gắt gao ôm Độc Cô Diễm, trong cơ thể Độc Cô Diễmbộc phát đến lúc cao nhất, một hớp máu tanh xông lên cổ họng, vậy mà hắn vìkhông để Hướng Tiểu Vãn lo lắng, mạnh mẽ cắn răng nuốt xuống.
Hồng Nhan Lệ trong cơ thể, tốc độ phát tác càng lúc càng nhanh, mà lại càngngày càng khiến cho hắn khó có thể khống chế.
Hướng Tiểu Vãn xoay mặt qua, cũng không thấy sắc mặt không chút huyết sắc củaĐộc Cô Diễm, tay Độc Cô Diễm ôm nàng cũng đều run rẩy, mà hắn lại vì che giấutất cả, làm bộ giơ tay lên vén tóc cho Hướng Tiểu Vãn, không chạm đến thân thểnàng, chỉ sợ Hướng Tiểu Vãn phát hiện hắn ẩn nhẫn thống khổ.
“Vãn nhi, nàng mới vừa tỉnh lại, trong người còn mệt, đêm đã khuya, nàng tốtnhất ngủ đi, ta đi xử lý một ít chuyện.” Hắn không thể tiếp tục ở chung như vậynữa, ở lâu thêm, hắn sợ mình không cách nào che giấu vẻ mặt thống khổ.
Nói xong, Độc Cô Diễm đứng lên, tính toán rời đi.
Hướng Tiểu Vãn trong nháy mắt nhìn Độc Cô Diễm, cắn răng nói với hắn: “Độc CôDiễm, môn chủ Vô Cực Môn, là một người thần bí gọi Hắc Diệu, ban đầu chính làhắn cướp ta đi, hắn nói hắn trở lại, phải báo thù năm đó, muốn cho chàng vàhoàng thượng Chung Ly Tuyệt sống không bằng chết.”
Độc Cô Diễm vốn đã xoay người đi nghe được Hướng Tiểu Vãn nói như thế, chân nửabước ra, mạnh mẽ ngừng lại.
Gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, kinh ngạc trận trận, giống nhưlà nghe nói chuyện kinh khủng nhất trên đời, quay đầu lại ngạc nhiên mở miệnghỏi Hướng Tiểu Vãn. “Vãn nhi, nàng, nàng xác định hắn thật gọi Hắc Diệu?”
Hắc Diệu, hắn ta rõ ràng đã chết, trận hỏa hoạn năm đó, cũng không còn sống,thi thể Hắc Diệu, cũng bị hắn giao cho hoàng thượng, nhưng người đã chết đi mấynăm, lại vẫn còn sống?
Điều này bảo hắn làm sao có thể không khiếp sợ vạn phần, từng chút năm đó, rốirít chạy lên não. Hắc Diệu, một nam tử lãnh huyết vô tình, nhưng vẫn có đầu óckinh tài. Năm đó Chung Ly Tuyệt cũng là được Hắc Diệu và mình giúp một tay mớicó thể an toàn đi lên đế vị. Nhưng sau đó, không biết vì sao Hắc Diệu lại tìmmọi cách đối địch với người. Sau lại có tin đồn Hắc Diệu muốn truyền ra nhữngchuyện bí mật trong mấy năm đi theo Chung Ly Tuyệt. Vì thế, Chung Ly Tuyệt dùnghết cứng rồi mềm, muốn mình giúp người trừ đi tên phản đồ Hắc Diệu.
Thật ra hắn cũng không có đáp ứng, mà là Chung Ly Tuyệt thời điểm đó sai ngườimời Tĩnh Hương vào hoàng cung, đồng nghĩa với giam lỏng Tĩnh Hương, dùng cáchnày uy hiếp hắn, nhưng dù thế hắn cũng không có quyết tâm muốn giết Hắc Diệu,ngược lại là Hắc Diệu, làm ra một chuyện khiến hắn phẫn hận.
Hắc Diệu thế nhưng mượn thân phận mình là sư huynh Tĩnh Hương, đến gần TĩnhHương, mưu đồ bất chính với Tĩnh Hương, vì thế năm đó hắn oán hận Hắc Diệukhông dứt, nhưng hắn cũng không có giết Hắc Diệu, chẳng qua là đánh bại HắcDiệu rồi rời đi.
Lúc hắn rời đi, trong phủ Hắc Diệu đột nhiên bị cháy, trận lửa lớn kia, ướcchừng đốt bảy ngày bảy đêm, nghe nói ba trăm bảy mươi hai mạng người trong Hắcphủ không ai sống sót, sau đó hắn có điều tra thân phận người phóng hỏa, nhưngmỗi lần tìm được một tia dấu vết, đều bị một cỗ lực lượng âm thầm lấy tay ngăncản.
Hắn đã cho là Hắc Diệu chết ở trong trận lửa lớn đó, bây giờ Hắc Diệu lại xuấthiện, mang theo thù hận, hung hăng tiến hành trả thù đối với hắn.
Hướng Tiểu Vãn liếc thấy vẻ mặt ngưng trọng khiếp sợ vạn phần của Độc Cô Diễm,nàng nhẹ nhàng gật đầu. “Diễm, không sai, hắn gọi Hắc Diệu, hơn nữa hắn cũngbiết thân phận của ta.”
Hai tròng mắt Độc Cô Diễm chợt lóe lên thống khổ. Nên tới đã tới, Hắc Diệu, nămđó chết là một bí ẩn, nói vậy nhất định cho là mình phóng trận lửa kia rồi.
‘Báo thù? Hắc Diệu, Độc Cô Diễm ta không tìm ngươi báo thù đã là không tệ vớingươi, năm xưa chủ nhân ám khí kia, lại là ngươi. Nếu không phải vì ngươi, TĩnhHương sẽ không chết, nếu không phải là ngươi, Hoa nhi nó... ‘Độc Cô Diễm siếtchặt quả đấm, hai tròng mắt lạnh như băng, đau đớn trong cơ thể, tích tắc nàytrở nên chết lặng. ‘Hắc Diệu, cho dù ngươi dùng Hồng Nhan Lệ, cũng đừng mơtưởng khống chế Độc Cô Diễm ta.’
Thu lại tất cả ý định, Độc Cô Diễm hướng về phía Hướng Tiểu Vãn cười nhạt: “Vãnnhi, đừng suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi thật tốt đi, ta sẽ an bài người canhcửa, có chuyện gì nàng kêu một tiếng là được. Ngủ ngon.”
Hướng Tiểu Vãn nhìn bóng lưng Độc Cô Diễm rời đi, tâm dần dần đau. Bóng lưngmặc dù cao lớn như cũ, nhưng lại đau đớn cô đơn.
Độc Cô Diễm, ta nhất định trở thành gánh nặng của chàng rồi. Hướng Tiểu Vãnkiên định tự nhủ ở đáy lòng.