Trên đỉnh núi có ba nhân ảnh đang đứng, kẻ đứng đầu có mái tóc dài, phía trước trán rủ xuống hai lọn tóc trắng, đôi mắt đen lấp lánh dị quang.
Hắn nhìn về Lâm Động ở phía xa, một lúc sau mới thu ánh mắt lại, cười nói:
- Lâm Động sao… chắc chắn không?
Hai nam tử bên cạnh cũng cười khẽ, lấy ra một cuộn quyển trục rồi mở ra, trên đó là đạo quang ảnh giống hệt Lâm Động!
- Ừm, cơ bản có thể chắc chắn, hắn chính là Lâm Động, đệ tử Đạo Tông trong thông tin truyền tới từ Tông phái!
Một nam tử tóc lấp lánh cười nhạt.
- Ha ha… cũng có chút bản lĩnh! Lưu lạc từ Đông Huyền Vực tới Loạn Ma Hải mà đã gây nên chuyện này!
Nam tử còn lại cũng mỉm cười, thân thể hắn mảnh mai, da sáng bóng như ngọc, nhìn khá kỳ dị.
- Chẳng trách lại khiến ba tên tiểu tử Nguyên Thương thành ra như vậy… Bọn chúng cũng thật chẳng ra sao!
Nam tử có mái tóc bạc nói.
- Ha ha… năm đó khi chúng ta đi rèn luyện, ba tiểu tử đó mới có chút thành tựu trong Tông phái…
Nam tử đứng đầu cười, nói:
- Thiên phú ba người bọn Nguyên Thương thật ra rất tốt, ở Loạn Ma Hải tuy không thể sánh được với Bàng Hạo, Liễu Hương Huyên nhưng cũng có chỗ đứng trong số các đệ tử trẻ tuổi!
- Bọn chúng có kết quả như vậy, nói cho cùng vẫn vì tên Lâm Động kia quá mạnh… Chậc chậc, ngay cả ba vị Chưởng giáo đại nhân đích thân ra tay còn không giết được hắn. Điểm này Châu Thông năm đó cũng không làm được!
Nghe vậy, hai người kia cùng gật đầu:
- Hắn đến Loạn Ma Hải chưa được một năm đúng không? Vậy mà đã có danh tiếng như vậy, giờ còn dám chống đối những nhân vật hung hãn như Bàng Hạo, năng lực không tệ!
- Ha ha… đúng là không tệ, nhưng Tông phái đã có mệnh lệnh, chúng ta lại gặp được, vậy thì ra tay thôi! Dù thế nào thì chúng ta cũng có thể coi là Tam Tiểu Vương Nguyên Môn đời trước mà. Ở Nguyên Môn, xưng vị này vinh quang đến cỡ nào, sao có thể để tên Lâm Động kia phá hỏng được?
Nam tử đứng đầu cười nhạt, nói.
- Vậy Đại ca định thế nào? Năm đó khi chúng ta ở Nguyên Môn, trong cuộc thi đấu Tông phái chúng ta đã giết Đại sư tỷ của Thiên Điện Đạo Tông, khiến cho bọn Đạo Tông suýt nữa thì quỳ xuống xin tha…
Nam tử tóc bạc nhớ lại một thời huy hoàng ở Đông Huyền Vực.
- Đừng vội, lần này chúng ta vốn đến vì động phủ Luân Hồi Cảnh, còn Lâm Động, đợi khi hắn vào động phủ rồi ra tay, đến lúc đó tiện thể cướp luôn Ngân tháp!
Nam tử đứng đầu cười nói.
- Cũng được, vào động phủ Luân Hồi Cảnh rồi, tiểu tử đó có cánh cũng khó thoát. Giết hắn rồi, giữ lại thi thể đợi khi về Đông Huyền Vực tặng lại cho Đạo Tông, ha ha… như thế là đạo nghĩa rồi nhỉ?
Nam tử da như ngọc ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Hai người kia cũng cười, hiển nhiên sắc mặt của Đạo Tông sẽ vô cùng đặc sắc.
o0o
Vút!
Hai người Lâm Động dần cách xa khỏi tòa thành ở trung tâm hòn đảo, sau đó hắn dần chậm lại, cuối cùng đáp xuống một ngọn cây cao. Hắn chau mày nhìn về phía sau, không biết tại sao hắn cứ có cảm giác bị theo dõi. Cảm giác đó giống như bị con rắn độc nhăm nhe vậy, vô cùng khó chịu!
- Lâm Động ca ca, sao vậy?
Mộ Linh San đáp xuống bên cạnh, hỏi.
- Không sao!
Lâm Động lắc đầu, đến đây rồi thì cảm giác bị theo dõi đã biến mất, nhưng hắn vẫn rất cảnh giác. Trong tòa thành hắn đã cảm nhận được không ít khí tức mạnh mẽ, rõ ràng có không ít cường giả bị động phủ Luân Hồi Cảnh hấp dẫn đến.
Xem ra trong động phủ lần này sẽ có cuộc tranh đoạt ác liệt rồi!
- Lâm Động ca ca, giờ chúng ta làm gì?
- Cứ đợi đã, ba ngày sau lên đường! Dù sao thì muốn mở động phủ cũng phải có ba ngọn Ngân tháp mới được. Đồng thời mấy ngày này cũng nên cẩn thận một chút, chúng ta không thể sánh được với Huyền Thiên Điện, Cửu U Môn, có lượng lớn cao thủ, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân thôi!
Lâm Động nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mộ Linh San gật đầu. Lâm Động thấy thế, khẽ thở ra một hơi, nhìn về phía bầu trời và mặt biển cùng đen kịt. Thứ hắc ám đó tựa con Hung thú thời Thượng Cổ nuốt chửng bất cứ ai đi vào!
Vùng Hải vực đó xem ra rất quỷ dị!
o0o
Trong ba ngày tiếp theo, Lâm Động và Mộ Linh San tìm một nơi kín đáo trú tạm để tránh tranh chấp.
Trong ba ngày này, Lâm Động cũng cảm nhận được càng ngày càng nhiều cường giả tụ tập về hòn đảo. Phần lớn đều có thực lực, hiển nhiên ai cũng biết ở đây phải có thực lực, nếu không sẽ bị kẻ khác nuốt gọn.
Số lượng cường giả ngày một tăng, hòn đảo cũng ngày càng hỗn loạn hơn. Người nhiều thì sẽ có nhiều tranh chấp, hơn nữa những người đến đây ai cũng không phải tay vừa, nói chuyện không hợp là có thể động thủ ngay. Vì thế chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà xảy ra vô số cuộc chiến, trong đó có không ít kẻ đã bỏ mạng.
Ở đây, không đủ thực lực thì chưa biết chừng sẽ thành con mồi của kẻ khác ngay tức thì.
Vì thế, hai người Lâm Động cũng không được yên tĩnh hoàn toàn, Ngân tháp trong tay hắn vẫn hấp dẫn một số kẻ tham lam. Đương nhiên kết cục của bọn chúng, không ai là không bị Mộ Linh San dùng Sinh Tử Quan Cái đập cho hộc máu.
Sau ba ngày, Lâm Động không có biến đổi gì nhiều, nhưng Mộ Linh San thì có thêm danh hiệu Tiểu yêu nữ. Với cái tên này, Mộ Linh San không những không nổi giận mà còn rất vui vẻ, sức đánh người càng tăng mạnh, nhân tố bạo lực di truyền của Hải Yêu Tộc cũng được thể hiện hoàn toàn.
o0o
Cuối cùng cũng đến ba ngày sau…
Lâm Động ngồi trên tảng đá nhô ra trên núi cũng dần mở mắt, ngẩng đầu lên, những tia nắng chiếu vào mắt hắn, cả hòn đảo bùng nổ một thứ sức sống khủng khiếp, những âm thanh ồn ào vang vọng khắp nơi.
Vèo vèo vèo!
Hòn đảo lúc này có vô vàn nhân ảnh bay về phía sâu trong Hải vực Thiên Phong. Chuyến đi tìm bảo vật trong động phủ Luân Hồi Cảnh chính thức bắt đầu.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Lâm Động đứng dậy, cười với Mộ Linh San đang vô cùng háo hức, nói.
Dứt lời hắn biến thành đạo thanh quang bay khỏi hòn đảo.
Khi hắn bay đi, cũng có không ít người nhìn sang. Trong ba ngày này mọi người cũng đã biết tin hắn có Ngân tháp nên không ít người đều nhận ra hắn.
- Nhìn cái gì mà nhìn?
Mộ Linh San ở bên cạnh thấy thế, bực mình quát.
Thấy Mộ Linh San quát như vậy, sắc mặt nhiều người thay đổi. Từ lần trước Mộ Linh San dùng Sinh Tử Quan Cái khiến đám cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn lăn lê bò toài, trên đảo chẳng ai dám động vào Tiểu yêu nữ nhìn có vẻ đáng yêu nhưng lại vô cùng bạo lực này!
Lâm Động thầm cười, sau đó tăng tốc bay vào khu Hải vực đen kịt,
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Ngay lúc ấy, trên bầu trời đột nhiên có tiếng sấm rền khiến Lâm Động cũng phải run người.
Lâm Động hít sâu một hơi, hắn nhìn đoàn người đang xông vào Hải vực như thiêu thân, sau đó nhìn vào nơi sâu trong Hải vực Thiên Phong, khóe miệng nhướng lên.
Lôi Đình Tổ Phù, ta đến đây!