- Tiền bối từng gặp Thanh Trĩ tiền bối sao?
Lâm Động nhìn Mộ Lam có chút kinh ngạc.
- Ừm!
Mộ Lam gật đầu cười, quét mắt lên người Lâm Động rồi nói:
- Ít khi thấy hắn coi trọng một tiểu bối như vậy, xem ra ngươi cũng không tầm thường!
Lâm Động cười khan, hắn không biết rốt cuộc Thanh Trĩ đánh giá thế nào về hắn, nhưng với hắn vẫn luôn cảm kích Thanh Trĩ. Hồi ở Dị Ma Thành nếu không phải cuối cùng Thanh Trĩ ra tay cứu giúp thì có lẽ ba huynh đệ hắn khó lòng thoát được khỏi tay ba vị Chưởng giáo của Nguyên Môn.
Nếu sau này có cơ hội, ân tình này hắn phải báo đáp mới được. Tuy hắn biết thực lực của Thanh Trĩ đã là đỉnh cấp rồi, nhưng hắn tin rồi có ngày hắn sẽ đạt đến mức đó, chỉ là hắn cần thời gian.
- Tam gia gia, sao gia gia lại ở đây?
Mộ Linh San tiến lại hỏi.
- Còn không phải nha đầu con gây chuyện sao? Trước đó ta nhận được một vài tin tức của Huyết Ma Sa Tộc, sợ con xảy ra chuyện gì nên ra xem sao!
Mộ Lam bất lực nói.
- Huyết Ma Sa Tộc, đám Sa Ngư thối tha đó từng tìm đến con, con còn bị trúng phong ấn của lão bất tử Thẩm lão nữa! Nếu không có Lâm Động ca ca giúp đỡ thì con đã rơi vào tay bọn chúng rồi!
Mộ Linh San hậm hực nói.
Ánh mắt Mộ Lam lóe hàn quang, xoa xoa đầu Mộ Linh San, khẽ nói:
- Thẩm lão à? Yên tâm, Tam gia gia sẽ đích thân tìm đến hắn, dám động vào người của Bất Tử Thánh Kình Tộc… Nhưng một mình tiểu cô nương con ở bên ngoài cũng rất nguy hiểm!
- Con không muốn về đâu!
Mộ Lam vẫn chưa nói xong thì Mộ Linh San đã lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt đầy bất mãn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mộ Lam hết cách, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên giải, nhưng dường như Mộ Linh San đã quyết tâm rồi. Lâm Động nhìn hai người trước mặt thấy có chút buồn cười, cũng không quan tâm, ngồi lên Huyền Kình dưỡng thần.
Hai người tranh cãi vài phút sau, Lâm Động thấy Mộ Lam cười méo xẹo kéo Mộ Linh San tươi cười đáp xuống.
- Lâm Động tiểu bằng hữu, nha đầu này cố chấp muốn theo ngươi, vì thể ta nhờ ngươi trông nom giúp nó một thời gian!
Mộ Lam ôm quyền với Lâm Động.
Lâm Động ngây người, nhìn Mộ Linh San, cô bé đang không ngừng nháy mắt với hắn, thì cười:
- Mộ Lam tiền bối khách sáo rồi. Ta và Linh San cũng coi như bằng hữu, nếu cô bé muốn theo ta, tiền bối không phản đối thì ta đương nhiên không có ý kiến gì!
- Vậy đa tạ!
Mộ Lam cười:
- Ta nhận được lời mời của Thanh Trĩ, còn chút việc phải làm, vì thế không tiện đưa theo nha đầu này.
Lâm Động có chút hiếu kỳ, những cường giả đỉnh cấp như bọn họ thì sẽ làm gì, nhưng hắn không hỏi.
- Nghe Linh San nói ngươi muốn đến Hải vực Thiên Lôi?
Mộ Lam hỏi.
- Ừm, bọn ta lấy được ngọn Ngân tháp từ Tà Phong Động Thiên, dường như nó là chìa khóa động phủ của cường giả Luân Hồi Cảnh, muốn đến đó xem có gặp được cơ ngộ gì chăng?
Lâm Động cũng không che giấu gì.
- Hải vực Thiên Lôi đúng là có chút đặc biệt… Nếu bảo có động phủ Luân Hồi Cảnh thì cũng không có gì lạ!
Mộ Lam nghĩ một chút, nói.
- Mộ Lam tiền bối biết Hải vực Thiên Lôi?
Lâm Động kinh ngạc, đó là Hải vực chưa được biết đến, chắc rất ít người biết đến nó, nếu không thì sao đến giờ mới có tin về động phủ Luân Hồi Cảnh?
- Bọn ta là Hải Yêu Tộc mà, ở Loạn Ma Hải đương nhiên thuận lợi hơn nhân loại các ngươi!
- Vậy chi bằng Mộ Lam tiền bối đi cùng bọn ra đi. Có đại nhân vật như tiền bối, hiển nhiên chẳng kẻ nào dám tranh đoạt với bọn ta!
Lâm Động đùa.
Mộ Lam nghe thế cũng chỉ cười rồi lắc đấu:
- Tuy ta biết Hải vực Thiên Lôi, nhưng chưa từng vào đó, dường như khu vực đó có phong ấn, thực lực quá mạnh không thể vào được!
Lâm Động ngây người, không ngờ Hải vực Thiên Lôi lại có hạn chế như vậy. Nhưng cũng tốt, nếu đối thủ cạnh tranh quá mạnh thì có lẽ sẽ chẳng được gì.
- Theo ta biết, chìa khóa của động phủ, là Ngân tháp trong tay ngươi, có tổng cộng ba cái, hai cái còn lại xuất hiện ở Hải vực khác, nghe nói cũng được người khác chiếm giữ rồi!
Mộ Lam nói.
- Ồ? Ai đang giữ bọn chúng?
Lâm Động không kìm được hỏi, hắn phải hiểu thêm về những đối thủ cạnh tranh tiềm tại đó.
- Huyền Thiên Điện, Cửu U Môn!
Mộ Lam cười khẽ:
- Đều là thế lực khá mạnh ở Loạn Ma Hải, chắc chuyến đi này ngươi sẽ khó lòng thu hoạch được gì!
- Huyền Thiên Môn, Cửu U Minh?
Lâm Động nheo mắt, tên của hai đại thế lực này, dù hắn mới đến Loạn Ma Hải cũng đã nghe tới. Bọn họ thuộc loại cấp bậc bá vương ở Loạn Ma Hải này, mạnh hơn Tà Phong Động Thiên rất nhiều.
- Đúng là khó đối phó thật! Nhưng nếu Hải vực Thiên Lôi đã có giới hạn hạn chế cường giả có thực lực quá mạnh vào thì ta cũng không sợ!
Lâm Động cười.
- Có khí phách đấy! Chẳng trách mà Thanh Trĩ đánh giá ngươi cao như vậy!
Mộ Lam cười, cũng khá thưởng thức dũng khí của Lâm Động.
- Ta sẽ đi cùng các ngươi một đoạn đường để tên Vô Hiên không chơi chiêu hồi mã thương!
Mộ Lam ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nói.
- Vậy làm phiền Mộ Lam tiền bối rồi!
Lâm Động ôm quyền cảm ơn, nếu có Mộ Lam đi theo thì không phải sợ Vô Hiên nữa, điều này khiến Lâm Động yên tâm hơn nhiều. Tuy Lâm Động biết Mộ Lam làm vậy để bảo vệ Mộ Linh San, nhưng lời nói thân thiện của Mộ Lam khiến hắn rất có thiện cảm.
Ào ào!
Huyền Kình quẫy đuôi, thân hình to lớn lướt trên ngọn sóng, từ trên lưng thỉnh thoảng vang lên tiếng cười…
o0o
Trời dần tối, trên bầu trời là những ánh sao lấp lánh, Mộ Linh San cũng đã ngủ vùi trên lưng cự kình, Lâm Động vẫn ngồi khoanh chân, nguyên lực hùng hồn cuộn trào quanh người hắn, trong lòng bàn tay hắn là một bình chất lỏng màu xanh biếc, là Địa Tâm Sinh Linh Tương.
Dịch thể mang Sinh Khí đậm đặc dần lan tỏa, men theo cánh tay chui vào cơ thể khiến hắn lúc này giống như một tảng đá được tưới đầy Sinh Khí.
Nguyên lực trong cơ thể hắn lúc này đang dần trở nên dồi dào với tốc độ kinh người. Tuy nguyên lực của hắn tăng mạnh vì có nguồn Sinh Khí truyền vào, nhưng điều ngạc nhiên là không hề có dấu hiệu bị bất ổn định…
Mộ Lam liếc nhìn Lâm Động, ánh mắt có phần ngạc nhiên. Nguồn nguyên lực của Lâm Động có thể ổn định như vậy chứng tỏ hắn đã hoàn toàn khống chế được số nguyên lực tăng thêm rồi.
Sinh Khí đậm đặc trong cơ thể Lâm Động cũng dần hòa tan hết vào nguyên lực, ánh xanh dần biến mất, nhưng Lâm Động cũng này vẫn chưa đột phá được Sinh Huyền Cảnh Đại thành.
- Dường như vẫn thiếu một bước…
Mộ Lam khẽ cười:
- Tiểu bằng hữu, nể tình ngươi đã chăm sóc cho Linh San, hôm nay ra tặng ngươi một chút lễ mọn.
Dứt lời, Sinh Khí đậm đặc ngưng tụ trên lòng bàn tay Mộ Lam, sau biến thành một tinh thể Sinh Khí to bằng ngón tay cái.
Trong đó là một lượng Sinh Khí dồi dào mà thuần túy, mức độ hùng hồn của nó vượt xa so với Địa Tâm Sinh Linh Tương.
Mộ Lam cong ngón búng một cái, tinh thể Sinh Khí biến thành bạch quang bắn vào cơ thể Lâm Động.
Ngay lúc ấy, thân thể Lâm Động bỗng nhiên rung chuyển, nguyên lực quanh người vốn đang tiêu biến bỗng nhiên cuộn trào trở lại!