Uỳnh!
Đầu quái xà thể tích khổng lồ đổ uỵch xuống đất, máu tươi chảy lênh láng nhuộm đỏ cả mặt đất, mùi tanh nồng lan tỏa khắp không gian.
Gương mặt Lăng Thanh Trúc lạnh băng đáp xuống, sau đó đến bên cạnh Thái Thanh Tiên Trì lấy tay vẫy nước rửa sạch kiếm.
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó, khẽ gãi gãi mũi. Xem ra lần này Lăng Thanh Trúc đã thật sự nổi giận, nhưng điều này cũng có thể hiểu được.
Nếu hôm nay là người khác thì Lâm Động dám đảm bảo tình cảnh sẽ thê thảm chẳng khác gì đầu quái xà kia. Trên thế gian này có lẽ chỉ có mỗi mình Lâm Động là có thể nhiều lần khiêu khích giới hạn của nàng như vậy.
Quan hệ không rõ ràng của hai người hiển nhiên đã khiến hai bên không thể coi đối phương như những người bình thường khác, đó cũng là lý do Lăng Thanh Trúc liên tục nhẫn nhịn Lâm Động như vậy.
Dòng nước chảy xuống từ thanh kiếm tạo lên những đường gợn sóng trên mặt hồ, Lăng Thanh Trúc cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp khuynh nước khuynh thành của mình dưới mặt hồ, khẽ cắn môi, khóe miệng dường như vẫn còn cảm giác ấm nóng lúc trước.
Hắn ta lúc nào cũng phá vỡ tâm cảnh phẳng lặng như mặt hồ của nàng!
Lăng Thanh Trúc có phần sững sờ. Chuyện xảy ra năm năm trước quả thật đã phá vỡ quỹ đạo bình thường của hai người. Nàng vốn tưởng với tính cách của mình thì sẽ giống như sư phụ nói, có thể tâm như mặt gương không vướng bụi trần, nhưng mà sau chuyện đó, tấm gương sáng trong trong tim nàng đã vương một hạt bụi nhỏ bé.
Lăng Thanh Trúc dùng thời gian năm năm để che giấu thật sâu hạt bụi đó, khi mà nàng tưởng đã quên được nó, thì thân ảnh dường như đã nhạt nhòa kia lại một lần nữa xuất hiện trước tầm mắt nàng với phong thái kiên nghị dị thường.
Gã thiếu niên yếu đuối năm đó bất giác đã đuổi kịp bước chân nàng. Trong năm năm hắn đã thay đổi không ít, nhưng sự cố chấp năm xưa không hề giảm đi!
Năm năm trước, gã thiếu niên thảm hại trước mặt Lâm Lang Thiên, hiện giờ đã trở thành đệ tử kiệt xuất nhất của Đạo Tông, thậm chí thành tựu của hắn có thể coi là đỉnh cao trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực đương đại.
Sự lột xác này khiến Lăng Thanh Trúc có lúc cũng không thể coi thường, nàng biết muốn gạt bỏ người này ra khỏi thế giới của mình một lần nữa, có lẽ không phải chuyện đơn giản.
Lăng Thanh Trúc khẽ mím môi, ánh mắt có phần phức tạp. Đột nhiên nàng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, thân thể bất giác cừng đờ, nhanh chóng thu lại ánh mắt phức tạp kia.
Lâm Động tiến lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lăng Thanh Trúc. Hắn ngoảnh sang nhìn, bỗng cười, nói:
- Còn nhớ lời ta nói năm năm trước không?
- Quên rồi!
Lăng Thanh Trúc hơi cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
- Trước đây ta biết khoảng cách giữa ta và nàng lớn đến thế nào, nên ta mới nỗ lực bằng mọi cách để rút ngắn cái khoảng cách đó. Năm đó sau khi nàng bỏ đi, ta cũng rời khỏi Viêm Thành, một mình xông pha rèn luyện. Hồi đó trong lòng ta có hai mục tiêu, một là giết Lâm Lang Thiên hai là đứng trước nàng, một lần nữa lặp lại câu nói của năm xưa!
Gã thanh niên ngồi bên hồ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, cười nói.
- Ta không muốn khoe khoang gì với nàng cả, chỉ là muốn nói sự phán định của nàng năm năm trước của nàng về ta đã hoàn toàn sai lầm!
- Ta đã làm được việc nàng cho rằng ta không thể!
Lăng Thanh Trúc lướt nhẹ ngón tay trên thanh trường kiếm, ngoảnh sang nhìn gã thanh niên có nụ cười xán lạn, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ nói:
- Vì câu nói đó mà ngươi đã liều mạng trong năm năm nay? Ngươi phải biết là trên con đường đó, có lẽ có rất nhiều lần nếu như thất bại, ngươi sẽ không có cơ hội làm lại nữa!
- Cuối cùng ta cũng thành công!
Lâm Động vươn vai, hắn ra khỏi Đại Hoang Vực, ra khỏi Vương triều Đại Viêm, tiến vào Bách Triều Đại Chiến, cuối cùng là Đông Huyền Vực, đương nhiên có vô vàn khó khăn nguy hiểm, nhưng hắn đã thành công!
- Năm đó ta từng nói, nữ nhân ta đã ngủ cùng, nhất định phải là nữ nhân của ta. Câu nói này đúng là có phần dung tục, nhưng mà…
Lâm Động cười nhạt, mắt vẫn nhìn Lăng Thanh Trúc chằm chằm:
- Nàng là nữ nhân của ta!
Xoẹt!
Tia nước tung lên, thanh trường kiếm sáng loáng đem theo hàn khí lãnh liệt chỉ thẳng vào cổ họng Lâm Động, Lăng Thanh Trúc lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi cho rằng ta sẽ không động thủ với ngươi sao?
Lâm Động không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Thanh Trúc, ánh mắt không hề có dấu hiệu nhún nhường.
Lăng Thanh Trúc nghiến răng, cuối cùng vẫn thu lại thanh kiếm, bàn tay nắm lại:
- Sau này ít nói câu đó đi! Nếu câu nói này truyền đến tai sư phụ ta, thì cho dù ngươi có là đệ tử của Đạo Tông, sư phụ cũng sẽ giết ngươi!
Lâm Động chau mày.
- Cửu Thiên Thái Thanh Cung ta, mỗi đời Tông chủ đều phải tu luyện tâm cảnh phẳng lặng như gương, không vướng bụi trần. Chuyện của chúng ta, nếu sư phụ biết được thì nhất định sẽ ra tay giúp ta trừ bỏ bụi trần!
Lăng Thanh Trúc nhìn thẳng vào Lâm Động, nói:
- Mà ngươi chính là bụi trần trong lòng ta!
- Cái gì mà tâm cảnh phẳng lặng như gương? Bàng môn tả đạo!
Lâm Động khẽ chau mày, sau đó liếc nhìn Lăng Thanh Trúc:
- Vậy nàng nghĩ hạt bụi trần này trong lòng nàng, nên trừ bỏ như thế nào?
Lăng Thanh Trúc sững người, nàng vốn tưởng vấn đề này căn bản không cần nghĩ nhiều, liền có thể trả lời, nhưng lúc này trước cái nhìn chăm chú của Lâm Động, nàng lại khó lòng mở lời, chỉ mơ hồ lắc đầu:
- Ta không biết!
- Ta không biết nàng nói thế, có phải muốn ta biết khó mà lui không, nhưng chuyện đã ta đã quyết thì sẽ không bao giờ thay đổi! Nếu sư phụ nàng muốn ngăn cản, thì hãy đợi ta mạnh hơn sư phụ nàng, rồi ta sẽ cướp nàng khỏi Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, cười nói.
Rõ ràng Lăng Thanh Trúc bị câu nói đó khiến cho dở khóc dở cười, lắc đầu bất lực, nói:
- Cho dù Chưởng giáo Ứng Huyền Tử của Đạo Tông gặp sư phụ ta cũng phải nhún nhường vài phần, ngươi chọn nhầm mục tiêu rồi!
Lâm Động cười, cũng không nói gì thêm, hắn cũng có thể cảm nhận được tâm cảnh phức tạp của Lăng Thanh Trúc đối với mình. Điều này thật ra đã là rất tốt rồi, ít nhất thì khi nàng đối xử với hắn không lạnh nhạt xa cách như với các nam tử khác.
- Dưới đáy hồ… cảm ơn ngươi!
Lăng Thanh Trúc đổi giọng, nói.
- Sao nàng lại động vào thứ đó?
Lâm Động nhíu mày, nếu Lăng Thanh Trúc muốn trị thương thì chỉ cần ở trong hồ là được sao lại phải xuống tận dưới đáy.
- Bộ hài cốt đó có lẽ có liên quan gì đó với Cửu Thiên Thái Thanh Cung, sau khi xuống đó, ta đột nhiên nghe được tiếng gọi mơ hồ, nhưng không ngờ nó lại muốn đoạt lấy sức sống của ta.
Lăng Thanh Trúc nhíu mày, nói.
- Có liên quan đến Cứu Thiên Thái Thanh Cung?
Lâm Động thoáng khựng người, thời gian tồn tại của bộ hài cốt đó rõ ràng lâu đời hơn Cửu Thiên Thái Thanh Cung rất nhiều, vì thế có lẽ hai bên không có liên hệ trực tiếp, xem ra là liên quan về công pháp vũ kỹ.
- Chẳng trách mà đạo Linh ấn kia lại chui vào cơ thể của nàng!
Lăng Thanh Trúc gật đầu, nàng có thể cảm nhận trong người mình có thêm một đạo Linh ấn, nhưng đó cũng coi như là cơ duyên không nhỏ của nàng.
- Xem ra sau này Thái Thanh Tiên Trì cũng mất tác dụng rồi!
Lâm Động có chút tiếc nuối nhìn Thái Thanh Tiên Trì. Ánh sáng thất sắc trong nó đang dần dần tan đi. Thái Thanh Tiên Trì xuất hiện ở Dị Ma Vực hiển nhiên là nhờ bộ hài cốt kia bảo vệ, nhưng giờ bộ hài cốt đã tan biến, có lẽ sau này nó sẽ ma khí xâm thực.
Lăng Thanh Trúc gật đầu, rồi đứng dậy nói:
- Chúng ta cũng đi thôi!
Mục đích chuyến đi này đã đạt được, bọn họ cũng không cần ở lại đây nữa.
Lâm Động cũng gật đầu cười, vung tay lên, một đạo hắc quang từ xa lao tới, cuối cùng được thu vào túi Càn Khôn, chính là cỗ Ma thi lúc trước đã dụ đầu quái xà đi.
Hai người chuẩn bị lên đường, đột nhiên thần sắc Lăng Thanh Trúc bỗng thay đổi, vung tay lên, một đạo kim quang từ phía trước bắn thẳng vào tay nàng.
- Đây là Nguyên thần Truyền tin của Cửu Thiên Thái Thanh Cung ta, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lăng Thanh Trúc đón lấy đạo kim quang, cặp mày khẽ lại, ngón tay điểm nhẹ lên trán, nhất thời sắc mặt có chút thay đổi.
- Sao vậy? Người Cửu Thiên Thái Thanh Cung xảy ra chuyện gì sao?
Lâm Động ngạc nhiên hỏi.
- Không!
Lăng Thanh Trúc lắc đầu, nhìn Lâm Động, do dự một chút sau đó mới nói:
- Hình như bọn Nguyên Môn đã ra tay động thủ với đệ tử Đạo Tông rồi!