Mấy trăm đệ tử Nguyên Môn hình thành một trận hình chỉnh tề, nguyên lực hùng hồn phát ra từ cơ thể bọn chúng thậm chí khiến không khí nổ thành tiếng sấm trầm đục.
Đứng hàng đầu là ba thân ảnh đứng hiên ngang, khí tức tuy không bằng mấy trăm người đằng sau nhưng như ba ngọn núi sừng sững đứng phía trước khiến người ta không dám coi thường.
Khi ba kẻ này xuất hiện, Lâm Động cũng hơi nheo mắt lại. Trong ba kẻ này hắn đã từng gặp Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên, vì thếp hắn nhìn luôn sang bên trái hắn. Đó là một nam tử bạch y dáng vẻ tuấn lãng, tay khẽ phe phẩy quạt, nhìn ra dáng thư sinh phong độ ngời ngời. Thế nhưng khí tức tỏa ra từ người hắn lại khiến người ta biết rằng nếu nghĩ hắn là loại thư sinh trói gà không chặt thì đúng là ngu ngốc.
- Hắn chính là Tiểu Linh Vương Linh Chân!
Ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu ngưng trọng nhìn nam tử bạch y, khẽ nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, hắn có thể cảm nhận được dường như Tiểu Linh Vương Linh Chân còn nguy hiểm hơn cả Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên. Nguyên Môn quả thực không hổ là Tông phái mạnh nhất Đông Huyền Vực. Điều này có thể thấy ngay từ khoảng cách giữa đệ tử của các Tông phái.
- Nhưng trong Tam Tiểu Vương, lợi hại nhất phải là Tiểu Nguyên Vương Nguyên Thương!
Ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu khá phức tạp, khi nói ra cái tên ấy giọng thậm chí còn hơi khàn đi, từ có có thể thấy hắn gây áp lực thế nào với nàng.
Lâm Động gật đầu, rồi hắn nhìn nam tử thanh y dáng vẻ không có gì nổi bật, hắn đang hơi mỉm cười, nhìn thì có vẻ không lợi hại như Lâm Động tưởng tượng.
Thế nhưng nam tử thanh y đó chỉ đứng phía trước đệ tử Nguyên Môn khẽ mỉm cười mà mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn, sự nổi bật của hắn không hề thu kém Lăng Thanh Trúc của Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
Lâm Động nhìn sang các Tông phái siêu cấp khác, yêu nghiệt của các Tông phái khác khi nhìn thấy Nguyên Thương, sắc mặt đều không được tự nhiên, ánh mắt đầy vẻ dè chừng.
Ngay cả Lâm Động cũng không thể không thừa nhận đúng là khí trường của Nguyên Thương là đứng đầu trong Tam Tiểu Vương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trước bao ánh mắt nhìn mình, Nguyên Thương nghiêng đầu nhìn sang hướng Cửu Thiên Thái Thanh Cung, đương nhiên nói chính xác thì là nhìn Lăng Thanh Trúc.
- Quả nhiên lần này Cửu Thiên Thái Thanh Cung là do Lăng Thanh Trúc nàng dẫn đầu. Nếu gặp nhau trong Dị Ma Vực mong nàng nhẹ tay một chút!
Nguyên Thương nhìn Lăng Thanh Trúc, gương mặt khẽ nở nụ cười ưa nhìn, rồi cười dịu dàng nói.
Không thể không nói, Nguyên Thương là một nam tử rất có sức hút. Tuy vẻ ngoài hắn không tuấn lãng như Linh Chân, nhưng khí chất trong lời nói của hắn tựa làn gió xuân thổi, vô tình khiến người ta mất cảnh giác.
- Nguyên Thương sư huynh nói đùa rồi, Thanh Trúc không có bản lĩnh đó.
Lăng Thanh Trúc hơi cụp mắt xuống, khẽ nói.
Vừa dứt lời, ánh mắt nàng kín đáo nhìn về hướng Lâm Động.
- Thanh Trúc khiêm tốn rồi. Nếu nàng dốc toàn lực có lẽ ta cũng không thể dễ dàng giành phần thắng được.
Nguyên Thương hàm tiếu nói, rồi hắn quay sang nhìn về hướng đệ tử Đạo Tông.
Vào khoảnh khắc Nguyên Thương nhìn sang, Lâm Động có thể cảm nhận được tất cả đệ tử Đạo Tông ở phía sau đều căng cứng người. Ngay cả Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm, nguyên lực trong cơ thể cũng không khỏi vận chuyển gấp hơn.
- Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm, ha ha, đều là người quen cả…
Nguyên Thương nhìn mấy người Ứng Tiếu Tiếu, cười nói.
Sắc mặt hai người Ứng Tiếu Tiếu tối lại, tiếng cười của Nguyên Thương tuy ôn hòa nhưng bọn họ có thể nhận ra mùi tanh nồng ẩn sau nó.
Nguyên Thương thấy vẻ mặt hai người Ứng Tiếu Tiếu như thế thì cười nhạt, rồi ánh mắt chuyển sang Lâm Động, nheo lại nhìn.
- Sớm đã nghe nói Quán quân của Bách Triều Đại Chiến lần này từ chối lời mời của Nguyên Môn ta để gia nhập Đạo Tông. Giờ xem ra đúng là Đạo Tông có được món lời không nhỏ a…
Nguyên Thương cười nhạt, hắn ngừng lại một chút rồi nói:
- Có điều đó cũng chỉ là thà làm đầu gà hơn làm đuôi Phượng Hoàng mà thôi!
Tiếng cười của Nguyên Thương khiến không ít đệ tử Đạo Tông nhìn hắn với ánh mắt phẫn nộ. Lời này có ý chỉ Lâm Động cũng chỉ có thể làm con dê đầu đàn của Đạo Tông, còn nếu vào Nguyên Môn thì chỉ có thể xếp hạng bét!
Hắn nhìn có vẻ ôn hòa nhưng lời nói ẩn giấu hàng ngàn mũi dao.
Tiếng huyên náo lúc này cũng lặng dần, các đại Tông phái khác đều nhìn sang chỗ này. k Ân oán giữa Đạo Tông và Nguyên Môn rất sâu sắc, ở đây không ai không biết. Chỉ là không ngờ hai bên vừa chạm mặt đã đối đầu ác liệt thế này. Nhưng dường như Đạo Tông không thể hơn được Nguyên Môn…
Chỗ Cửu Thiên Thái Thanh Cung, Lăng Thanh Trúc hơi nhíu mày, nhìn Tô Nhu một cái. Gương mặt Tô Nhu đầy vẻ lo lắng, rõ ràng nàng cũng biết khoảng cách giữa đệ tử Đạo Tông và Nguyên Môn.
- Đầu gà đuôi Phượng Hoàng giờ kết luận vẫn là hơi sớm!
Vẻ mặt Lâm Động không hề sợ hãi, khẽ cười nói:
- Năm đó tiền bối Châu Thông của Đạo Tông ta không phải cũng đã khiến Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn các ngươi kẻ chết, kẻ thương, kẻ chạy trốn đó sao?
Lâm Động vừa dứt lời khiến mọi người ồ lên, vẻ mặt không ít người đầy kinh ngạc, rõ ràng không thể ngờ Lâm Động lại dám đối đáp trực diện lại Nguyên Thương như vậy.
- Không biết tự lượng sức, lẽ nào ngươi dám so sánh với Châu Thông?
Lôi Thiên cười mỉa.
- Dù là Châu Thông cuối cùng cũng bị Nguyên Môn ta giết mà thôi!
Tiểu Linh Vương Linh Chân cười nói.
- Đường đường một vị Chưởng giáo Nguyên Môn lại có thể hạ mình xuống tay với một đệ tử bình thường của Đạo Tông, cũng thật khiến người ta kinh ngạc!
Lâm Động cười bồi tiếp.
Nghe vậy, cả Linh Chân lẫn Lôi Thiên đều chau mày, nụ cười trên gương mặt thiếu tự nhiên. Châu Thông hồi đó vẫn chỉ là một đệp tử bình thường của Đạo Tông nhưng đã ép khiến cho Chưởng giáo Nguyên Môn phải đích thân ra tay mới giết được. Chuyện này sau đó đã dấy lên không ít lời mỉa mai ngấm ngầm khiến thanh danh Nguyên Môn bị tổn hại, nói ra cũng là một cái nhọt trong lòng đệ tử Nguyên Môn.
Khi sắc mặt Lôi Thiên tối sầm lại, định nói gì đó thì Nguyên Thương bỗng xua tay, đôi mắt hẹp và dài mang chút ý cười nhìn Lâm Động, chỉ là nét cười đó lại mang một hàn ý lạnh lẽo.
- Xem ra mấy năm nay vẫn chưa dọn dẹp đủ đệ tử Đạo Tông các ngươi a!
Nguyên Thương nhếch mép cười, rồi lắc đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua đệ tử Đạo Tông:
- Nếu vậy thì lần này các ngươi tự cầu phúc đi!
Lời nói của hắn không quá lộ sự đe dọa, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự thiếu thiện ý trong đó.
- Có những lời đợi khi có kết cục rồi nói cũng chưa muộn!
Nụ cười trên gương mặt Lâm Động cũng dần thu lại, trong mắt hắn ánh lên hắc quang, bàn tay bên trong tay áo nắm chặt.
Hắn biết nói gì thìp nói, hắn cũng phải dốc toàn lực!
- Có khí phách, ta rất thích! Đến lúc đó ta sẽ nói lại những lời này với ngươi. Hy vọng đó không phải câu nói cuối cùng ngươi có thể nghe được!
Nguyên Thương cười nhạt, thu lại nụ cười, mười ngón ta đan lại đặt trước bụng. Lôi Thiên và Linh Chân thấy vậy khóe miệng cũng nhếch lên, bọn chúng biết mỗi lần như thế là sát ý trong Nguyên Thương đã lên đến đỉnh điểm!
Xem ra lần này Đạo Tông xui xẻo rồi!
Nguyên Thương thu lại ánh mắt, Lâm Động cũng thu lại, quay sang nhìn mấy người Ứng Tiếu Tiếu. Trên gương mặt bọn họ không có chút bất mãn nào vì Lâm Động đã kích nộ Nguyên Thương cả.
- Nguyên Thương là kẻ mạnh nhất trong lứa đệ tử trẻ tuổi ở Đông Huyền Vực sao?
Lâm Động khẽ hỏi.
Ứng Tiếu Tiếu trầm ngâm một chút rồi lắc đầu:
- Còn một người, không kém hắn!
- Ai?
- Xếp đầu trong Tông phái Tông Tập Bảng, Quỷ Diện Thần Khôi!
Ứng Tiếu Tiếu nói.
- Thần Khôi?
Lâm Động nhíu mày, lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên này.
- Hắn không phải đệ tử của bất cứ Tông phái nào, thậm chí hắn gần như không được coi là người của Đông Huyền Vực. Hắn xuất quỷ nhập thần, khó biết được tông tích của hắn. Nghe nói hắn từng giao đấu với Nguyên Thương, Nguyên Thương không giành được chiến thắng.
Vương Diêm nói.
- Vậy sao?
Lâm Động lẩm bẩm, xem ra Đông Huyền Vực đúng là nơi ngọa hổ tàng long, chỉ không biết tên Thần Khôi đó có xuất hiện trong cuộc thi đấu này không?
- Dị Ma Vực sắp mở rồi!
Ứng Tiếu Tiếu bỗng lên tiếng.
Lâm Động ngẩng đầu lên, thấy chỗ tấm màn không gian bắt đầu có những đường gợn sóng có thể thấy bằng mắt thường…
oo
Đồng thời với lúc đó, trên không trung ở cách đó nghìn dặm bỗng có hai đạo lưu quang xẹt qua bầu trời.
- Tiểu sư muội, không cần quá vội, chúng ta sẽ kịp đến mà!
Hai đạo lưu quang một trước một sau, thân ảnh phía sau bỗng ngừng lại một chút rồi nói.
Vào khoảnh khắc hắn dừng lại thì gương mặt hắn lộ ra, chỉ là trên đó có nửa cái mặt nạ quỷ nhìn đầy quỷ khí.
- Làm gì có ai chậm chạp như huynh? Nếu huynh không muốn đi thì đừng theo muội nữa, muội tự đi cũng được!
Quang ảnh phía trước không vì thế mà dừng lại, một giọng thiếu nữ lanh lảnh vang lên rồi tăng tốc bay về phía chân trời.
Thấy vậy, kẻ đeo mặt nạ quỷ lắc đầu cười khổ, đành tăng tốc đuổi theo, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.
- Tiểu sư muội muốn tìm người à? Ai thế? Rất quan trọng sao?
- Ừm, nhưng là ai thì rồi huynh sẽ biết! Hai, nhưng sau khi tìm được hắn, có lẽ muội sẽ bị mắng, đến lúc đó huynh phải nhanh trí một chút đấy, nếu không trở về, muội sẽ nói với sư phụ là huynh bảo vệ muội không chu đáo!
- Ngay cả sư phụ cũng không nỡ mắng muội, còn ai dám mắng muội chứ?