Vũ Động Càn Khôn

Chương 727: Quyền chỉ huy



Vương Diêm nhận thua rồi.

Trên đỉnh núi đổ nát, một làn gió thổi qua, cuốn đi đá vụn và lá khô. Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Vương Diêm đang nhắm mắt tựa vào tảng đá, lát sau ánh mắt tràn ngập thần sắc phức tạp.

Vương Diêm thua rồi, hắn đánh bại được cả Ứng Tiếu Tiếu, người ưu tú nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi, vậy mà lại thua trong tay đệ tử mới vào Đạo Tông chưa được một năm!

Kết cục này rõ ràng chẳng có ai ngờ tới!

- Hắn thật xuất sắc!

Rất nhiều đệ tử nhìn nhau đều nhận ra bên trong sự kinh hoàng trong mắt đối phương là sự khâm phục tận đáy lòng.

Còn đệ tử Hoang Điện, sau khi bị chấn kinh, sắc mặt đều hiện lên sự kích động và tự hào. Bọn họ biết rằng sau trận đấu này, địa vị của Hoang Điện trong Đạo Tông chắc chắn được nâng cao, sẽ không còn ai dám thốt lên những lời lẽ coi thường bọn họ nữa!

Kẻ nào dám nói Hoang Điện vẫn xếp hạng bét?

Điện Thí lần này Lâm Động đã trở thành người nổi bật nhất rồi!

- Tỷ tỷ, hắn thắng thật rồi!

Khi nghe thấy câu nói của Vương Diêm, Ứng Hoan Hoan không kìm được nắm chặt tay lại, đôi mắt to được phủ đầy sự mừng rỡ như trút được gánh nặng.

Ứng Tiếu Tiếu khẽ gật đầu, trên gương mặt lãnh đạm nở một nụ cười. Tuy như vậy Lâm Động sẽ giành được quyền chỉ huy các đệ tử, nhưng như thế vẫn tốt hơn Vương Diêm.

- Lâm Động thật sự là ẩn giấu rất nhiều chiêu thức khiến người ta phải kinh ngạc hết lần này đến lần khác!

Ứng Tiếu Tiếu nhìn thân cây cắm ngược trên đất, thân ảnh trẻ tuổi ép Vương Diêm phải nhận thua, mắt khẽ chớp, nói.

- Tỷ tỷ cũng rất mạnh mà, nếu không phải tỷ mềm lòng thì chưa chắc Vương Diêm sư huynh đã thắng được tỷ.

Ứng Hoan Hoan ôm tay Ứng Tiếu Tiếu cười, nói.

Chiến thắng của Lâm Động rõ ràng đã khiến nàng trút được tảng đá trong lòng, gương mặt xinh đẹp kia đã lấy lại được sức sống.

Ứng Tiếu Tiếu lắc đầu không nói gì thêm. Nếu tính ra, thực lực của nàng đúng là không thua kém Vương Diêm và Lâm Động. Nhưng nàng thiếu mất sự quyết đoán sát phạt mà hai người kia có. Thứ đó chỉ có được khi trải qua những trận huyết chiến.

Sau khi kinh ngạc, mấy người Trần Chân cũng nhanh chóng sực tỉnh, lúc này dù là người điềm tĩnh như bọn họ cũng không kìm được mà nở nụ cười nhẹ nhõm.

- Thật khiến người ta bất ngờ!

Trần Chân cười cười nhìn về phía Ứng Huyền Tử đang ngồi ở trung tâm. Vẻ mặt của Ứng Huyền Tử vẫn bình tĩnh như mặt hồ thu, chỉ có điều, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra ý cười trong mắt ông. Rõ ràng vị Chưởng giáo Đạo Tông rất hài lòng về kết quả này!

- Tuyên bố kết quả đi!

Nghe Ứng Huyền Tử nói vậy, Trần Chân gật đầu, đứng dậy nhìn xung quanh rồi giọng nói hùng hồ vang lên:

- Người chiến thắng cuối cùng Điện Thí lần này là Lâm Động của Hoang Điện. Là Quán quân của Điện Thí, Lâm Động cũng có được quyền chỉ huy các đệ tử Đạo Tông trong cuộc So tài Tông phái!

Giọng nó hùng hồn của Trần Chân vang vọng khắp đỉnh núi. Khi vừa dứt lời, cả đỉnh núi bùng nổ tiếng hoan hô, mọi ánh mắt đều đầy vẻ kính nể. Trận đấu này của Lâm Động không nghi ngờ gì nữa đã khiến danh tiếng của hắn lên cao đến đỉnh điểm.

- Phù!

Lâm Động cũng thở ra một hơi dài, thu lại thân cây trong tay rồi ngẩng lên cười nói:

- Trần Chân sư thúc, việc chỉ huy xin hãy giao cho Tiếu Tiếu sư tỷ, ta không giỏi việc này!

Tuy dẫn đầu đệ tử Đạo Tông tham gia cuộc thi đấu kia vô cùng uy phong, nhưng Lâm Động trước nay quen một mình rồi, hắn thật sự chẳng hiểu gì chuyện chỉ huy dẫn dắt, hắn không muốn vì mình mà mọi người chịu thất bại.

Ứng Tiếu Tiếu nghe vậy thì khựng người, Ứng Hoan Hoan thì cười:

- Hắn cũng biết điều đấy!

Ứng Tiếu Tiếu trợn mắt:

- Vừa rồi ai còn lo lắng đến chết đi sống lại, giờ lại cứng miệng vậy?

Ứng Hoan Hoan đỏ mặt, vội rụt cổ ngượng ngùng không nói gì nữa.

Trần Chân cũng khựng lại vì lời nói của Lâm Động, rồi quay sang nhìn Ứng Huyền Tử, Ứng Huyền Tử hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Nếu nói về ứng cử viên thì đúng là Ứng Tiếu Tiếu thích hợp làm chỉ huy nhất. Tuy Lâm Động tính tình cẩn thận, nhưng tiền đề chưa đủ, mà trong cuộc thi đấu thì mọi việc đều có thể xảy ra, khi có chuyện gì đột ngột xảy ra chưa biết chừng hắn sẽ mất kiềm chế.

- Nếu ngươi đã đề nghị như vậy thì ta cũng đồng ý chuyển quyền chỉ huy cho Tiếu Tiếu. Ngoài ra, theo quy định người chiến thắng Điện Thí sẽ có phần thưởng, ngươi cứ nghỉ ngơi một hai ngày, khi nào hồi phục hẳn thì đến chỗ Chưởng giáo.

Trần Chân thấy vậy, ngoảnh lại cười với Lâm Động, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. Lâm Động không hề vì có công mà kiêu ngạo, ngược lại còn chủ động chuyển quyền cho Ứng Tiếu Tiếu. Hành động này cũng khiến Ứng Huyền Tử đánh giá hắn cao hơn một bậc.

- Còn có phần thưởng sao?

Lâm Động nhướng mày, hắn cũng rất hứng thú với cái này, chắc với thân phận Chưởng giáo của Ứng Huyền Tử, phần thưởng sẽ rất lớn a!

Lúc này sắc mặt Vương Diêm lạnh lùng loạng choạng đứng dậy, hắn không nói gì, nhặt thanh trọng kiếm lên rồi quay người bỏ đi, bóng dáng cô đơn khiến người ta phải chua xót.

Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan nhìn theo bóng lưng đó, nụ cười bất giác biến mất. Bất luận nói thế nào thì bọn họ cũng rất có cảm tình với người đã chăm sóc bọn họ như một người Đại ca này.

- Vương Diêm sư huynh!

Lâm Động bỗng nhiên lên tiếng.

- Ngươi đã thắng rồi còn muốn nói gì nữa?

Vương Diêm dừng lại nhưng không quay đầu, chỉ lạnh lùng nói.

- Ta nhìn bọn Nguyên Môn kia cũng rất chướng mắt, nếu có cơ hội thì chưa biết chừng chúng ta có thể hợp tác trong cuộc So tài Tông phái. Không biết Vương Diêm sư huynh có đồng ý không?

Lâm Động mỉm cười nói.

Hắn biết cuộc So tài Tông phái này vô cùng nguy hiểm, mà Đạo Tông bọn họ chắc chắn phải giao chiến với Nguyên Môn. Đến lúc đó Vương Diêm sẽ là một trợ lực không nhỏ, Đạo Tông cũng rất cần một đệ tử lợi hại như thế!

Vương Diêm sững người, chầm chậm quay đầu lại nhìn Lâm Động. Mãi lâu sau, gương mặt ban nãy ác chiến với Lâm Động đến lưỡng bại câu thương cũng không một chút động dung, dường như muốn nở nụ cười, nhưng cuối cùng nụ cười ấy không xuất hiện, hắn chỉ khẽ gật đầu với Lâm Động.

- Đến lúc đó, ngươi bảo giết ai thì giết kẻ đó! Ngoài ra ngươi làm tốt lắm, đúng là Tiếu Tiếu là sự lựa chọn tốt nhất, chỉ là ta không rộng lượng như ngươi!

Giọng nói thâm trầm của Vương Diêm vang lên, rồi hắn quay người đi luôn. Lâm Động cũng không kìm được nở nụ cười. Tuy Vương Diêm đơn độc cố chấp, nhưng nhìn chung cũng không đến nối đáng ghét như hắn nghĩ.

Sau khi Vương Diêm rời đi, Lâm Động vươn vai, sau khi tâm trạng thả lỏng, sự mệt mỏi bị hắn cố kìm nén bỗng trào dâng như sóng triều, cảm giác chẳng còn sức lực khiến hắn nhấc tay lên cũng khó khăn. Nguồn: https://thegioitruyen.com

Lâm Động cười khổ, trận đại chiến lần này nói về mức kịch liệt có lẽ hơn hẳn trận với Diêu Linh. Nhưng may mà thực lực Lâm Động đã được tăng lên không ít, vì thế không đến mức hôn mê cả nửa tháng như lần trọng thương trước.

- Cuối cùng cũng kết thúc rồi!

Tuy thân thể mệt mỏi nhưng trên gương mặt hắn là nụ cười nhẹ nhõm, thở phào một cái, ngẩng lên nhìn vùng chân trời, ở đó dường như có tầng mây đen đang chầm chậm xâm thực tới.

- Nguyên Môn, ta muốn xem xem, các ngươi bá đạo đến mức nào?

Khóe miệng Lâm Động nhếch lên, nụ cười lạnh lùng như lưỡi đao, hắn cũng rất trông chờ ngày đó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv