Tại chỗ sâu bên trong dòng Đan Hà thuộc Thiên Điện, trên một bình đài, một thân ảnh lặng lẽ ngồi xếp bằng, Niết Bàn Khí mênh mông từ giữa Đan Hà chậm rãi lan tràn tới, cuối cùng lượn lờ xung quanh thân thể nàng, giống như những đám mây mù, khiến cho nàng nhìn qua hơi có chút thần bí mờ ảo.
Hưu!
Chỉ có điều nàng còn chưa yên tĩnh tu luyện được bao lâu thì một đạo thanh âm có chút dồn dập từ phía sau đã truyền tới, khiến cho cặp mày của nàng khẽ cau lại.
- Tỷ tỷ, có chuyện lớn a!
Nhưng mà lần này còn không đợi nàng trách cứ, ngay phía sau liền truyền đến một thanh âm thanh thúy, ngay sau đó bóng dáng hồng y của Ứng Hoan Hoan đã nhẹ nhàng hạ xuống bình đài, vội vàng nói.
- Có chuyện gì?
Ứng Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn Ứng Hoan Hoan đang thở không ra hơi iwr phía sau, ngữ khí thì vẫn như trước không có chút ba động gì lớn.
- Tỷ vẫn còn nhớ cái tên Lâm Động mà lần trước muội đã nhắc đến chứ?
- Là gã Quán quân Bách Triều Đại Chiến đã bỏ Thiên Điện để gia nhập Hoang Điện đó hả? Thì sao? Người ta lại trêu chọc ngươi nữa chứ gì?
Ứng Tiếu Tiếu vuốt nhẹ ngón tay thon dài như ngọc trên thân thanh kiếm màu xanh, cũng không ngẩng đầu lên, nói.
- Cái tên gia hỏa đó vì nguyên nhân đạt chức Quán quân, nên vừa mới gia nhập Hoang Điện đã có đủ tư cách nhận được Đan Hà Quán Đỉnh!
Ứng Hoan Hoan nói.
- Hắn giành được chức Quán quân Bách Triều Đại Chiến, có được ban thưởng như vậy cũng không có gì là quá đáng, muội cuống quýt lên làm gì?
Ứng Tiếu Tiếu không vì vậy mà cảm thấy kỳ lạ, thuận miệng nói.
- Không phải đâu, cái tên gia hỏa đó…
Ứng Hoan Hoan nắm chặt bàn tay thon dài như dương chi bạch ngọc của mình lại, rồi cắn nhẹ môi dưới, nói:
- Cái tên gia hỏa đó đã ở dưới đáy Đan Hà được tám ngày rồi!
- A?
Khuôn mặt Ứng Tiếu Tiếu vốn giống như mặt đầm tĩnh lặng cuối cùng cũng có chút động tĩnh. Nàng có chút kinh ngạc, quay đầu hỏi:
- Hắn thế nhưng đã kiên trì được tám ngày sao?
Vốn là người đồng dạng đã trải qua Đan Hà Quán Đỉnh, Ứng Tiếu Tiếu biết rất rõ áp lực dưới đáy Đan Hà kia khủng khiếp đến mức nào. Lúc trước cho dù là nàng dốc hết toàn lực, cũng chỉ kiên trì được tám ngày. Mà cái thành tích này đã là tốt nhất trong thế hệ trẻ của Đạo Tông rồi, không ngờ rằng hôm nay còn có người có thể có thể đạt đến thành tích giống nàng.
- Xem ra Lâm Động này cũng thực sự có chút bản lĩnh!
- Tên đó sao có thể đưa ra so sánh cùng tỷ tỷ được? Tỷ tỷ là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ của Đạo Tông mà…
Ứng Hoan Hoan cong miệng nói.
- Chẳng qua là Đan Hà ở Hoang Điện không bằng được Đan Hà ở chỗ Thiên Điện chúng ta mà thôi, áp lực mà hai người phải gánh chịu cũng có khác biệt không nhỏ. Đương nhiên hắn có thể ở dưới đó kiên trì được tám ngày, cũng cực kỳ không dễ dàng rồi!
Ứng Tiếu Tiếu nhẹ nhàng nói.
- Thế nhưng mà…
Ứng Hoan Hoan chần chừ một chút, cuối cùng cũng cắn môi một cái rồi nói:
- Thế nhưng mà hắn ở dưới đáy Đan Hà tám ngày rồi, mà vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ đi ra cả!
Ứng Hoan Hoan vừa buông lời này ra thì cũng phát hiện ra thân người của Ứng Tiếu Tiếu dường như cũng cứng đờ lại, những ngón tay ngọc ngà trên thanh kiếm màu xanh ngay lúc đó cũng nắm chặt thân kiếm lại. Hiển nhiên trong lòng Tiếu Tiếu cũng bởi vì những lời nàng vừa nói mà nổi lên một chấn động hiếm thấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Hắn vẫn chưa có dấu hiệu sẽ đi lên ư?
Thân thể Ứng Tiếu Tiếu cứng ngắc mất một lúc, rốt cuộc cũng quay đầu lại, nét mặt có chút ngưng trọng hỏi Ứng Hoan Hoan.
- Ừm… Hiện tại có không ít đệ tử của bốn điện đều đang ở chỗ Đan Hà của Hoang Điện mà quan sát. Nghe nói, cái tên đó vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ xuất hiện cả…
Ứng Hoan Hoan cười khổ nói, nàng thực sự khó có thể tưởng tượng, cái tên gia hỏa luôn tự cho mình là đúng đó, khi tiếp nhận Đan Hà Quán Đỉnh lại có thể có được thành tích cường hãn như vậy!
- Như vậy à?
Đôi mắt của Ứng Tiếu Tiếu thoáng ngưng đọng lại, mấy ngón tay ngọc lại nhẹ nhàng vuốt ve trên thân kiếm. Xem ra lần này, Đạo Tông bọn họ dường như đã tuyển nhận được một đệ tử thực lực thâm sâu khó lường a.
- Tỷ tỷ, đệ tử Đạo Tông của chúng ta trong lúc tiếp nhận Đan Hà Quán Đỉnh, thành tích tốt nhất cũng chỉ trong vòng tám ngày mà thôi đúng không? Tên tiểu tử đó giờ là tình hình gì đây? Hay là hắn đã bị áp lực đè chết luôn trong đó rồi?
Ứng Hoan Hoan khẽ nói.
- Trần Chân sư thúc bọn họ bên Hoang Điện khẳng định là luôn không ngừng quan sát Lâm Động, nếu như hắn thực sự bị áp lực đè chết thì các bọn họ sao lại không phát hiện ra?
Ứng Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn Ứng Hoan Hoan một cái, chợt trong mặt thoảng qua một chút trầm ngâm, nàng nói:
- Thông thường mà nói, khi tiếp nhận Đan Hà Quán Đỉnh, kiên trì được thời gian tám ngày thì đã là thành tích xuất sắc nhất rồi, chẳng qua trong lịch sử Đạo Tông của chúng ta, cũng có một ngoại lệ!
- Hả?
Ứng Hoan Hoan ngơ ngác.
- Năm đó Chu Thông tiền bối đã kiên trì được mười ba ngày, đương nhiên cũng không phải vì ông ấy không thể kiên trì được nữa, mà là vì trong khoảng thời gian mười ba ngày đó, ông ấy đã hấp thu toàn bộ Niết Bàn Kim Khí được sinh ra bên dưới Đan Hà rồi…
Ứng Tiếu Tiếu chậm rãi nói.
- Hấp thu toàn bộ?
Ứng Hoan Hoan nhịn không được trợn mắt há mồm. Niết Bàn Kim Khí vốn dĩ rất cuồng bạo, cho dù là một cường giả đạt tới cấp bậc Thất Nguyên Niết Bàn cũng rất khó mà hấp thu hết toàn bộ được. Những đệ tử có tư cách được tiếp nhận Đan Hà Quán Đỉnh của bốn điện vào mỗi năm, cơ hồ không có kẻ nào dám không biết trời cao đất dày mà cho rằng mình có thể hấp thu toàn bộ Niết Bàn Kim Khí. Những gì mà bọn họ suy nghĩ là cố gắng hết sức mình kiên trì thêm một ngày nữa ở dưới đáy sông, hấp thụ nhiều hơn một chút Niết Bàn Kim Khí mà thôi…
Một kẻ chỉ muốn liều mạng hấp thụ nhiều hơn một chút, cùng với một kẻ dự định hấp thụ hết toàn bộ Niết Bàn Kim Khí, đó là hoàn toàn không cùng một cảnh giới!
- Nhưng mà tỷ tỷ, Chu Thông tiền bối kia chính là vị tuyệt thế thiên tài đã lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh, sau đó xông lên Thượng Nguyên giết chết ba vị Trưởng lão của đối phơpng mà?
Ứng Hoan Hoan đột nhiên lấy lại tinh thần, yếu ớt nói.
Ứng Tiếu Tiếu nhẹ nhàng gật đầu, lúc nhắc đến cái tên này, ngay cả trong lòng nàng cũng không nhịn được cảm thấy có một sự sùng bái dị thường. Đương nhiên, không ít đệ tử trong Đạo Tông e rằng trong lòng chỉ sợ cũng tôn sùng người này như thần minh!
Một mình một kiếm, giết lên Nguyên Môn, Tông phái siêu cấp đứng đầu ở Đông Huyền Vực, mạnh mẽ giết chết ba vị Trưởng lão của đối phương, bức cho Nguyên Môn phải mở ra đại trận hộ sơn, ngay cả vị Chưởng giáo Nguyên Môn có địa vị cao cao tại thượng ở Đông Huyền Vực cuối cùng cũng không thể không ra tay!
Mặc dù kết cục cuối cùng của ông ta khiến cho trên dưới Đạo Tông phải đều vô cùng phẫn nộ, nhưng ngoài sự phẫn nộ ấy thì cũng không tránh khỏi dấy lên một chút tự hào, Nguyên Môn thì thế nào? Đệ tử Đạo Tông của chúng ta, đã có thể trực tiếp trảm sát ba Trưởng lão của các ngươi!
Nguyên Môn cùng Đạo Tông xưa nay quan hệ không chút hòa hợp, đệ tử môn hạ hai bên cũng xung đột không ngừng, trong đó cũng không thể thiếu nguyên nhân chuyện Chu Thông năm đó!
- Cái tên gia hỏa tên là Lâm Động đó làm sao có thể so sánh cùng Chu Thông tiền bối được chứ?
Ứng Hoan Hoan cắn môi nói.
- Nhưng chuyện trước mắt cũng là sự thật, nếu hắn tiếp tục ở dưới đáy Đan Hà không đi ra thì chỉ có hai nguyên nhân, một là đã bị ép tới mức không thể động đậy, hai là hắn đang có cùng suy nghĩ với Chu Thông tiền bối năm đó, muốn hấp thu toàn bộ Niết Bàn Kim Khí dưới đáy Đan Hà!
Ứng Tiếu Tiếu nhàn nhạt nói.
- Mặc dù ta không biết hắn đến tột cùng là làm sao có thể làm được chuyện đó, chẳng qua tiềm lực của hắn thực sự khiến người ta kinh ngạc!
Ứng Hoan Hoan vừa mới khẽ há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào, một lát sau, mới ấp úng nói:
- Lẽ nào tỷ tỷ cho rằng cái tên đó cũng giống với Chu Thông tiền bối sao?
- Chu Thông tiền bối là bậc kỳ tài, về mặt thành tựu mà muốn so sánh được với ông ấy, mặc dù Lâm Động này có thể hấp thu hết toàn bộ Niết Bàn Kim Khí dưới đáy Đan Hà, thì vẫn có một khoảng cách nhất định, ít nhất hắn cũng phải chờ đến lúc lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh rồi hãy nói…
Ứng Tiếu Tiếu nói khẽ.
- Hơn nữa… hiện tại việc hắn đến tột cùng có thể giống như Chu Thông tiền bối hay không, có khí phách hấp thu hết toàn bộ Niết Bàn Kim Khí dưới đáy Đan Hàn vẫn còn phải xem lại mới được. Có điều, việc này, cũng nên nhanh chóng có kết quả. Ta cũng đang rất hiếu kỳ a…
Ứng Tiếu Tiếu quay đầu đi, ánh mắt hướng về phía địa điểm của Hoang Điện, trong đôi mắt đẹp chợt có một tia hưng phấn lóe lên. Nàng đồng dạng cũng muốn xem thử, Quán quân Bách Triều Đại Chiến vừa mới gia nhập Đạo Tông đã gây ra không ít sóng gió kia, rốt cuộc có được bao nhiêu phân lượng.
o0o
Trở thành nơi náo nhiệt nhất của Đạo Tông ngày hôm nay, trên không trung Đan Hà của Hoang Điện thỉnh thoảng lại xuất hiện từng đạo thanh âm phá gió cực nhanh, từng đạo thân ảnh đã đứng sừng sững bốn phía chung quanh bình đài, ánh mắt của tất cả bọn họ đều hướng về một nơi duy nhất, đó chính là vòng xoáy màu đen quái dị giữa lòng Đan Hà kia.
Việc Lâm Động có thể kiên trì được tám ngày dưới đáy Đan Hà, hiện tại tất cả mọi người bên trong Đạo Tông đều đã biết đến. Thậm chí ngay cả một vài Trưởng lão cũng đều đã nghe thấy, và cũng có chút chú ý đối với chuyện này. Dù sao, trong thế hệ trẻ của Đạo Tông hiện nay, có thể kiên trì tới mức này, cũng mới chỉ có một mình Ứng Tiếu Tiếu mà thôi.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, sau khi kiên trì được tám ngày thời gian, Lâm Động vẫn cứ như cũ không có một dấu hiệu nào sắp sửa đi ra. Một màn này khiến cho không ít nhân vật tư lịch lâu năm trong Đạo Tông cũng phải kinh ngạc hoảng hốt, bởi vì… trăm năm trước đây, dường như cũng đã từng xuất hiện qua một tình huống như thế này. Lúc đó, người tạo ra oanh động kịch liệt như vậy, đã một mình giết lên Nguyên Môn, tên của người đó là Chu Thông!
Một vài người của thế hệ trước Đạo Tông, ánh mắt có chút xa xăm nhìn về phía phươnh hướng Đan Hà của Hoang Điện, thì thào tự nói:
- Đạo Tông của chúng ta … lẽ nào lại có thể xuất hiện thêm một Chu Thông nữa sao?