- Grào!
Tiếng gầm trầm đục mà cổ xưa vang ra từ huyết quang đang lan tràn khắp nơi. Rồi thân ảnh to lớn đó dường như động đậy, huyết quang nhạt dần, cuối cùng thứ to lớn đó dần hiện ra trước mắt tất cả mọi người.
Khi thân hình đó xuất hiện rõ ràng, cả quảng trường đều phát ra những tiếng hít vào một hơi khí lạnh.
Đó là con cự ngạc huyết sắc khổng lồ to đến trăm trượng, toàn thân là một màu đỏ tươi, trên thân thể nó là nhiều tầng huyết giáp, bề mặt da dẻ sần sùi, thậm chí có gai nhọn nhô ra, nhìn giống như cỗ máy tàn sát được trang bị vũ trang vậy.
Trên cái đầu đỏ chói là một cái sừng màu đen, trên đó dường như có một đạo huyết quang đang di chuyển, lan tỏa ra một thứ sức mạnh đáng sợ.
Con cự ngạc Viễn Cổ như bước ra từ thời Hồng Hoang xuất hiện trong ánh huyết quang, từ trên cao nhìn xuống, trong khoang mắt tràn ngập những tia sáng hung tàn.
Đây chính là linh hồn của Viễn Cổ Thiên Ngạc, Lâm Động dùng sức mạnh của hai đạo huyết mạch Viễn Cổ cuối cùng cũng triệu hồi được nó ra từ trong Thiên Ngạc Cốt Thương.
- Đây… đây là thứ gì?
Bốn kẻ Điền Chấn lúc này thân hình như đông cứng, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn cảnh tượng đó. Thân hình to lớn xuất hiện trong ánh huyết quang đã khiến huyết dịch của bọn chúng như đông đặc lại.
Sắc mặt bọn chúng đều có phần tái nhợt, bọn chúng có thể cảm nhận được một sức mạnh cực kỳ nguy hiểm từ huyết ảnh khổng lồ đó, sức mạnh ấy ngang ngược hơn bọn chúng không biết bao nhiêu lần.
- Sao có thể?
Lâm Lang Thiên hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập điên cuồng trong lòng ngực, sắc mặt tối sầm lại. Lâm Động gần như đã phá hỏng hết mọi kế hoạch của hắn, tuy vẫn chưa giao đấu với thứ to lớn kia, nhưng chỉ từ cảm giác, e là cả bốn người bọn hắn liên thủ cũng khó lòng đánh bại được nó.
Vốn dĩ hắn nghĩ lần này dựa vào sức mạnh của bốn người sẽ triệt để giải quyết được Lâm Động trong Viễn Cổ Bí Tàng, nhưng biến cố bất ngờ này rõ ràng đã khiến mọi chuyện thay đổi hoàn toàn.
- Ực!
Bọn người Điền Chấn, Mục Thú đều nuốt nước bọt, nhìn thân hình to lớn trong ánh huyết quang kia, bọn chúng cũng cảm thấy da đầu tê dại đi. Đến giờ bọn chúng mới hiểu tại sao Lâm Động không hề sợ hãi trước sự liên thủ của bốn bọn người bọn chúng. Thì ra hắn có thứ đáng sợ thế này.
- Đây là Viễn Cổ Thiên Ngạc?
Liễu Bạch và Diêm Sâm cùng nhìn chăm chú về thân ảnh khổng lồ kia, dường như nhãn lực của hai kẻ này không tệ, nhìn một lúc cuối cùng lẩm bẩm nói.
- Sao Lâm Động có thể triệu hồi được Viễn Cổ Thiên Ngạc? Nghe nói thứ Yêu thú hung hãn này là tồn tại vô cùng ngang ngược thời Viễn Cổ.
Một cường giả đứng sau lưng Liễu Bạch kinh hãi nói, ngữ khí vẫn đầy kinh ngạc.
- Đây không phải là Viễn Cổ Thiên Ngạc thật sự, mà là linh hồn Thiên Ngạc còn lưu lại!
Liễu Bạch lắc đầu, nói:
- Nếu là Thiên Ngạc thật sự thì hắn cũng chẳng cần tham gia Bách Triều Đại Chiến làm gì… Thứ này một khi được gọi ra, còn kẻ nào dám đấu với hắn? Dù là Vương triều Siêu cấp cũng phải sợ xanh mặt.
- Nhưng dù là linh hồn thì cũng là thứ khá lợi hại. Không biết rốt cuộc hắn có từ đâu?
Mục Hồng Lăng hơi mím môi, tuy vẻ mặt không hốt hoảng như những kẻ khác, nhưng nhìn nhịp thở cũng đủ biết sự chấn động trong lòng nàng ta.
- Ha ha, ta đã nói Lâm Động không đơn giản. Bốn kẻ bọn Điền Chấn tưởng dùng số lượng là chế phục được hắn, nhưng không ngờ hắn lại quá khó nhằn… Cuối cùng tự hại mình thôi!
Liễu Bạch cười nhạt, nói.
Mục Hồng Lăng khẽ gật đầu, đôi mắt như hoa đào chăm chú nhìn thanh niên cầm cây trường thương huyết sắc trong ánh tịch dương kia. Con người này tuy chỉ đến từ Vương triều Hạ cấp, nhưng những việc hắn làm ra, ngay cường giả của một số Vương triều Cao cấp cũng không làm được. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
- Ngạc nhiên đủ rồi thì nếm thử nó đi!
Lâm Động bỗng khẽ vặn tay, ánh mắt chế giễu nhìn bốn kẻ Lâm Lang Thiên, sắc mặt đang tái nhợt đằng kia. Hắn cũng không nói nhiều, linh hồn Thiên Ngạc ở giữa huyết quang giơ ra một bàn chân vuốt sắc đầy vảy lân màu đỏ lao về phía bốn kẻ Điền Chấn.
Móng vuốt huyết sắc biến thành huyết quang xé tan không gian lao tới, những nơi nó đi qua đều để lại những vệt hằn đỏ.
Tốc độ của linh hồn Thiên Ngạc khó lòng tưởng tượng nổi, ngay bọn người Điền Chấn cũng chỉ thấy một vệt sáng lóe lên, rồi cảm giác nguy hiểm đột ngột tăng mạnh, toàn thân nổi hết gai ốc.
Ầm!
Nguyên lực hùng hồn dường như ngay tức khắc bùng phát từ trong cơ thể bốn kẻ Điền Chấn, trước cảm giác nguy hiểm đó bọn chúng không dám chậm trễ.
Thân thể cả bốn người đều có ánh kim quang tràn ra. Điền Chấn, Mục Thú, Tưởng Sơn đều biến thúc động Kim Thân Tráo đến cực hạn, cả ba được bao bọc trong ánh kim quang, vô cùng kiên cố. Lâm Lang Thiên giờ chỉ là Nhất Nguyên Niết Bàn, vẫn chưa ngưng tụ được sức mạnh Niết Bàn Kim Thân thành Kim Thân Tráo, nhưng toàn thân hắn cũng chói sáng ánh kim quang, không biết là thủ đoạn gì.
Khi cả bốn đang cố gắng phòng ngự thì móng vuốt của linh hồn Thiên Ngạc đã ập tới, rồi trước bao ánh mắt chăm chú, đập thẳng xuống ánh kim quang kia.
Keng!
Âm thanh giòn tan vang vọng khắp quảng trường, ngay sau đó là hàng loạt tiếng nổ khủng khiếp.
Ánh sáng phát ra tứ phía, Kim Thân Tráo có vẻ mạnh mẽ, dưới móng vuốt của Viễn Cổ Thiên Ngạc chỉ duy trì được chốc lát rồi ngay sau đó nổ tan tành trước bao ánh mắt kinh hoàng.
Uỳnh uỳnh!
Bốn đạo thân ảnh bắn ngược trở ra, tạo nên trên mặt đất bốn đường sâu hoắm, cuối cùng dừng lại ở mé ngoài quảng trường.
- Phụt!
Khi thân hình dừng lại, kình khí trong cơ thể bùng phát, cả bốn nhất thời hộc máu, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
Trên quảng trường, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của bọn người Điền Chấn, tất cả trở nên im lặng, một vài người cơ mặt giật giật. Dù khi linh hồn Thiên Ngạc xuất hiện, bọn họ đã đoán được kết cục này, nhưng khi nó xảy ra thật thì bọn họ phát hiện mình không thể bình tĩnh như tưởng tượng.
Đó là ba cường giả hàng đầu có tư cách xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ ba a!
Nhân vật như Điền Chấn, nếu có đủ thời gian, chưa biết chừng còn có thể có tư cách gia nhập Niết Bàn Bảng, trở thành cường giả ai cũng phải ngưỡng vọng. Nhưng lúc này, cả ba liên thủ lại bị Lâm Động ép đến bước đường này!
Ánh mắt ba kẻ Điền Chấn đầy kinh hãi, ngẩng lên nhìn Lâm Động cách đó không xa, sự sợ hãi lên rõ ràng trong mắt.
- Ta không giết các ngươi, cút ra khỏi đây!
Lâm Động dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn ba kẻ Điền Chấn.
- Lâm Động, ta thuộc Vương triều Đại Càn, ta không tin ngươi dám động đến ta!
Sắc mặt Điền Chấn vừa xanh vừa trắng, quát lên.
- Vương triều Đại Càn? Đó là Vương triều Siêu cấp đó. Điền Chấn có quan hệ với bọn họ sao?
Lời của Điền Chấn đã khiến mọi người xung quanh đều thốt lên kinh ngạc.
- Ta không muốn nói lần thứ hai!
Ánh mắt Lâm Động sắc lạnh, linh hồn Thiên Ngạc lại giơ ra móng vuốt đỏ rực, sát ý lập tức dâng tràn.
- Ngươi!
Cảm nhận được sát ý từ Lâm Động, Điền Chấn tái mặt, hắn biết nếu còn chống lại e là Lâm Động sẽ không nương tay mà hạ sát thủ.
- Lâm Động, hôm nay bọn ta nhận thua. Ân oán này bọn ta sẽ đòi lại sau!
So với Điền Chấn, Mục Thú và Tưởng Sơn biết điều hơn nhiều. Tình hình này nếu còn tiếp tục chắc chắn không thể đánh lại được Viễn Cổ Thiên Ngạc, nếu thế chi bằng từ bỏ. Vì thế hai người đứng dậy, để lại một câu rồi lập tức quay người đi khỏi quảng trường.
- Coi như ngươi giỏi! Cứ đợi đấy!
Thấy bọn người Mục Thú bỏ đi, sắc mặt Điền Chấn tím tái lại, cuối cùng cắn răng không cam tâm ra khỏi quảng trường.
Mọi người thấy cảnh một lời nói khiến tam đại bá chủ phải bỏ đi, đều thầm tặc lưỡi, quả nhiên Lâm Động không dễ động vào.
- Hừ, Lâm Động, ngươi cũng nhớ lấy, giữa bọn chúng ta còn chưa xong đâu!
Lâm Lang Thiên lúc này mang theo sắc mặt khó coi đứng dậy. Ba kẻ Điền Chấn phải bỏ đi, hắn chỉ còn một mình, xem ra cũng phải rút lui.
Thế nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị đi thì Lâm Động cười lạnh lùng, hắn ngẩng lên nhìn Lâm Lang Thiên, giọng nhẹ nhàng như đầy sát ý:
- Bọn họ có thể đi, nhưng ngươi thì không!