Vũ Động Càn Khôn

Chương 513: Quyền ý hùng hậu



Trong đại điện, tất cả những ánh mắt kinh ngạc lúc này đều chăm chú nhìn vào ụ đá Viễn Cổ kia. Nói cho chính xác là đang chăm chú nhìn vào ba cái dấu vết ở trên ụ đá.

- Quyền ý thật là cương mãnh!

Trên mặt Tống Đoan cùng Bàng Phi đều chứa đầy sự ba động, khi Mộ Sa bị đánh bay đi, bọn hắn rõ ràng là đã cảm nhận được một cỗ quyền ý khủng khiếp từ trong ụ đá đó truyền ra.

Ánh mắt Lâm Động lóe lên, rõ ràng là đã hiểu ra. Truyền thừa của Bát Cực Tông có lẽ chính là ở trên ụ đá này, có điều cỗ quyền ý cương mãnh bạo phát kia thực sự là rất đáng sợ.

Lúc này Mộ Sa bị đánh bay đi kia cũng lại lần nữa xông đến, sắc mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ụ đá, cơ hồ muốn ngay lập tức xuất thủ đập nát nó. Nhưng bỗng hắn chợt bừng tỉnh. Ụ đá này thực không phải vật tầm thường. Nếu như hắn lại dám lỗ mãng, e rằng không chừng lại càng trở nên mất mặt hơn.

Hơn nữa hắn đương nhiên cũng hiểu rõ ràng, ụ đá đáng sợ này mới là vật quý giá nhất trong di tích Bát Cực Tông này, điều này khiến cho hắn bất giác thấy vui mừng. Bất kể như thế nào, cơ hồ sẽ không phải tay không ra về.

Bên trong chính điện, từng ánh mắt chết lặng nhìn ụ đá một cách kinh ngạc và hoan hỉ. Có điều không có ai dám khinh thường mà ra tay nữa, thứ nhất là do vết xe đổ của Mộ Sa mới chỉ vừa mới đây thôi, thứ hai là nơi này có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm như vậy, ai dám khinh thường đoạt lấy truyền thừa, e rằng sẽ không phải là một chuyện tốt đẹp.

Với sự mê hoặc Tông phái này để lại, những người ở đây, sự gan góc có lẽ đều sẽ được nâng thêm mấy phần, thậm chí ngay cả đám người Tống Đoan, có lẽ cũng không khỏi phải dùng vũ lực để chấn áp giành lấy.

- Chư vị…

Sự trầm mặc trong đại điện tiếp tục thêm một lát, cuối cùng Tống Đoan mở miệng đầu tiên. Ánh mắt gã nhìn quanh một vòng, sau đó dừng lại trên người Lâm Động, nói:

- Bọn chúng ta tới nơi này, tất cả đều là vì truyền thừa Tông phái của Bát Cực Tông này. Theo tình hình trước mắt, truyền thừa có lẽ đều ở trong ụ đá cổ xưa này, mọi người cùng nhau đến đây, đương nhiên đều có cơ hội giành truyền thừa. Đã như vầy, bọn chúng ta sẽ dựa theo năng lực vậy, ai có thể giành được truyền thừa, thì sẽ tùy theo cơ duyên và năng lực bản thân vậy, thế nào?

Lời nói này của Tống Đoan nghe có vẻ rất xuôi tai, có điều một vài người tinh tường có thể nhận ra mánh khóe trong này. Từ tình cảnh lúc trước Mộ Sa bị đẩy văng ra mà xét, trong ụ đá này hiển nhiện là có quyền ý vô cùng cuồng bạo. Cỗ quyền ý đó ngay cả đến Mộ Sa đã có thực lực Nhị Nguyên Niết Bàn ứng phó cũng gặp không ít khó khăn, huống chi bọn họ?

Vì thế mới nói, nhìn có vẻ công bằng, nhưng rõ ràng những kẻ thực lực cường mãnh như đám người Tống Đoan lại mới là người chiếm lợi thế.

Có điều dù như vậy, bọn họ cũng chẳng có cách nào. Thế giới này vốn là có thực lực mới được tôn trọng, bọn họ cũng không ngây thơ đến mức cho rằng Tống Đoan sẽ đối với bọn họ tuyệt đối công bằng. Có thể để cho bọn họ lên trên đó thử xem có thể đoạt được truyền thừa không, đã là tốt lắm rồi.

Mộ Sa cùng Bàng Phi đối với đề nghị này đương nhiên là tuyệt đối tán thành, lúc này đều lập tức gật đầu. Còn Lâm Động chỉ liếc nhìn bọn hắn, sắc mặt không tỏ thái độ, cũng không hề nói lời phản đối.

Thấy không ai mở miệng phản đối, Tống Đoan cũng mỉm cười, rồi thoái lui một bước, sau đó nói:

- Kế tiếp nếu ai có hứng thú, xin mời động thủ!

Nhìn dáng vẻ này của hắn, hiển nhiên là không có ý định động thủ trước, có lẽ do lo sợ đi vào vết xe đổ vừa rồi của Mộ Sa.

Có điều Tống Đoan mà lo lắng, những người khác đương nhiên lại càng lo lắng hơn, cho nên nhất thời bên trong chính điện là một sự u tịch đến kỳ lạ, tất cả đều quay sang nhìn nhau, không ai dám tiến lên.

Nhưng tình trạng đó, hiển nhiên là không kéo dài lâu. Nhìn ụ đá toát ra nét cổ kính, trong mắt một số người không giấu được một vẻ tham lam. Cuối cùng một gã cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn không chịu được nữa bước ra, sau đó dưới con mắt của tất cả mọi người, đi đến trước ụ đá.

Đã nhìn thấy vết xe đổ của Mộ Sa, cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn này đương nhiên là vô cùng cẩn thận, nguyên lực từ cơ thể gào thét tận lượng xuất ra, bao bọc kín xung quanh thân thể của gã, sau đó mới cẩn thận chầm chậm đưa bàn tay ra, sờ về phía ụ đá.

Trong chính điện yên tĩnh không một tiếng động, mọi ánh mắt đều nhìn về bàn tay gã cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn đang với ra. Dưới sự quan sát chăm chú đó, gã kia hiển nhiên là cũng có chút khẩn trương, trên trán đều là xuất hiện những giọt mồ hôi.

Dưới ánh mắt của đông đảo quần hùng, bàn tay của gã rốt cục cũng đã chạm vào bên trên ụ đá, có điều lần này hắn không sờ vào quyền ấn đó nữa, mà sờ vào chỉ động đen sì kia.

Khoảnh khắc chạm vào, cơ hồ không có gì đột biến kinh người xảy ra. Nhưng bất chợt đồng tử của Lâm Động đang đứng một bên đột nhiên co rút lại, một cước hung hãn đạp vào người gã cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn kia, một cước này liền đạp bay gã đi. Nguồn: https://thegioitruyen.com

- Ngươi!

Gã đó bị Lâm Động đạp bay đi, cũng chợt cả kinh, lập tức vô cùng tức giận. Sau đó gã chợt thấy một sợi lông nhọn từ trong cái lỗ đó chui ra, bùm một tiếng, trên mặt đất vừa đứng lúc nãy liền để lại một hố đen chỉ bằng một ngón tay, nhưng không nhìn thấy đáy.

Xung quanh hố đen nhỏ ấy lưu lại đều là một cỗ khí sắc bén đáng sợ. Đương nhiên, lúc trước gã này nếu như bị đánh phải, chắc chắn lập tức vong mạng tại chỗ.

- Ực!

Gã cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn lập tức nuốt nước miếng, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Lâm Động. Nhưng lúc này Lâm Động không hề để ý đến hắn, mà ánh mắt nhìn chăm chú lên ụ đá, quả nhiên là không đơn giản.

Ba gã Tống Đoan đứng một bên, sắc mặt trông cũng thật khó coi nhìn vào hố đen nhỏ trên mặt đất, rõ ràng đều cảm thấy cực kỳ nan giải.

Nhìn cảnh gã kia như vừa được tái sinh, một vài người vốn đang nóng lòng muốn thử sức, cuối cùng đều im bặt lại. Khi nãy nếu không phải Lâm Động nhanh tay lẹ mắt hảo tâm giúp đỡ, e rằng gã kia đã máu văng tung tóe tại trận. Bọn họ không dám chắc, lần tới Lâm Động có còn thiện ý giúp bọn họ nữa hay không.

Thế là, trong chính điện lại một lần nữa lặng ngắt không một âm thanh. Ngay cả ba gã Tống Đoan cũng đều không dám khinh thường mà ra tay.

Lâm Động khẽ chau mày, nhìn chằm chằm ụ đá, một lát sau chợt chậm rãi bước lên một bước.

Với bao nhiêu ánh mắt chăm chú bên trong điện, hành động này của Lâm Động lập tức khiến cho tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn. Thậm chí ngay cả ba gã Tống Đoan, ánh mắt cũng đều trở nên tập trung hơn rất nhiều.

Bước chân của Lâm Động dừng lại phía trước ụ đá, sau đó tâm thần khẽ động, nguyên lực cuồn cuộn từ trong kinh mạch nhanh chóng tuôn trào ra.

- Ta thực muốn xem xem, quyền ý bên trong ụ đá này, rốt cục khủng khiếp đến mức nào?

Ánh mắt Lâm Động lóe lên, lẩm bẩm một mình, sau đó vươn bàn tay ra, sờ về phía chưởng ấn trên ụ đá.

Bùm!

Dưới những ánh mắt nhìn chăm chú không chớp, bàn tay của Lâm Động cuối cùng cũng tiếp xúc với chưởng ấn. Một thoáng sau, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm trọng, bởi vì hắn có thể cảm thấy, một cỗ quyền ý hùng hậu bạo mãnh, giống như một con địa long đang ẩn náu, đột nhiên từ bên trong ụ đá cuồn cuộn cuốn ra.

Cỗ quyền ý đó hung hãn như sấm, ẩn chứa đều là sự cổ kính và cương mãnh, phảng phất như là một quyền chí cương chí mãnh trong thiên địa vậy, cực kỳ cuồng bạo.

Bùm!

Quyền ý điên cuồng bạo liệt tuôn ra qua cánh tay của Lâm Động, ống tay áo của hắn chỉ trong nháy mắt đều biến thành tro bụi.

Ánh mắt Lâm Động tập trung, nguyên lực trong cơ thể tràn ra, oanh kích dữ dội cùng với cỗ quyền ý kia, ý đồ đẩy nó ra khỏi cơ thể. Nhưng mà ngay lúc hai cỗ lực va chạm nhau, nguyên lực từ cơ thể của Lâm Động chỉ trong nháy mắt hoàn toàn bị hóa giải. Cỗ quyền ý đó rõ ràng vượt trên nguyên lực của hắn, khiến nó căn bản hoàn toàn không thể chế ngự được.

Nhìn thấy xu thế tan vỡ của nguyên lực, Lâm Động cũng chợt biến sắc, vội vàng thôi động tinh thần lực. Nhưng cho dù có tinh thần lực tương trợ, nhưng vẫn không thể chế ngự được sự xung kích của cỗ quyền ý hung hãn kia.

- Lâm Động, mau dùng lực dung hợp của Càn Khôn Cổ Trận, quyền ý này thực quá cuồng bạo sắc bén, dùng lực bình thường căn bản là không thể ngăn cản được!

Đang lúc quyền ý kia cơ hồ dễ như trở bàn tay chuẩn bị phá vỡ thế phòng ngự dày đặc của Lâm Động, tiếng quát của Tiểu điêu đột nhiên vang lên.

Ánh mắt Lâm Động chăm chú, không hề nói thêm. Tâm thần hắn khẽ động, nguyên lực cùng tinh thần lực, lực thôn phệ nhanh chóng hòa nhập vào Càn Khôn Cổ Trận bên trên đan điền, sau đó một lực lượng dung hợp xám đen bạo phát xuất ra, lại lần nữa oanh kích cùng quyền ý kia.

Bùm!

Cả hai hung hăng va chạm với nhau, thân thể Lâm Động lúc này lại lần nữa rúng động mãnh liệt. Có điều lần này sự tan vỡ trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện.

Lực dung hợp màu xám đen như là giòi ký sinh trên xương, bám chặt trên quyền ý kia, làm cho công kích của nó giảm xuống đến tận lượng, hơn nữa lực thôn phệ ẩn chứa bên trong đó lúc này cũng bạo phát mà ra, từng bước xâm chiếm lấy cỗ quyền ý vô cùng hung hãn kia.

Bên trong chính điện, tất cả mọi người thấy khi oanh kích với ụ đá, sắc mặt Lâm Động trong khoảnh khắc chợt trở nên nhợt nhạt thì đều giật mình. Trong mắt ba gã Tống Đoan còn có một vẻ hả hê lộ ra, có điều khi nụ cười trên mặt bọn hắn còn chưa kịp phát ra, đột nhiên lại cảm nhận thấy cỗ quyền ý cuồng bạo từ trong cơ thể Lâm Động tán phát ra kia, đang nhanh chóng bị yếu đi mấy phần.

Nhìn thấy như vậy, sắc mặt ba gã đều chợt biến đổi. Nhìn bộ dạng này, Lâm Động không ngờ là có thể đối kháng lại cỗ quyền ý hung hãn mà ngay cả bọn hắn cũng cảm thấy vô cùng khủng khiếp kia. Nếu là như vậy, chẳng phải nói là bọn hắn không thể đạt được truyền thừa của Tông phái này sao?

Ánh mắt chợt lóe lên, một thoáng sau, ba gã Tống Đoan đạp mạnh ra một bước, chưởng thủ toàn bộ đều hướng về phía ụ đá!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv