Một vài thân ảnh từ trên không bay vút qua hướng về phía Viễn Cổ Bí Tàng, người dẫn đầu chính là Liễu Bạch mà Lâm Động đã gặp.
- Liễu Bạch đại ca, xem ra huynh rất coi trọng tên Lâm Động đó.
Theo sau Liễu Bạch, một nam tử trên mặt có vết sẹo tựa như con rết nhìn về phía sau bỗng nói.
- Tuy có chút bản lĩnh, nhưng hắn có tư cách hợp tác với bọn chúng ta thật sao?
Một nam tử mặt trắng khác cũng nhíu mày nói.
Khí tức của những người này đều khá mạnh, mà bản thân hắn cũng có danh tiếng ở địa vực Tây Bắc. Nghe nói vào hai tháng trước bọn họ đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai, so với Thạch Khôn rõ ràng là mạnh hơn không ít. Vì thế hắn cũng không vì Lâm Động đã đánh bại Thạch Khôn mà cảm thấy sợ hãi.
Lời nói của hắn cũng không có ý coi thường Lâm Động, chỉ là những đối thủ bọn họ phải đối mặt ai cũng mạnh hơn Thạch Khôn, mà Lâm Động dù gì cũng chỉ là Nhất Nguyên Niết Bàn, nếu hợp tác thì dường như không biết phải nói từ đâu.
- Hắn không đơn giản như những gì bọn chúng ta nhìn thấy đâu!
Người đột nhiên lên tiếng chính là Mục Hồng Lăng, kẻ từng có chút xung đột với Lâm Động. Đôi mắt hoa đào liếc nhìn hai người kia, bộ dáng mệt mỏi nói:
- Nếu không các ngươi cho rằng Mục Hồng Lăng ta dễ dàng bị đuổi đi thế sao? Tên tiểu tử đó đá thẳng ta ra khỏi Không gian Bí Thược, bao nhiêu năm nay, nam nhân dám đối xử với ta như thể chỉ có mỗi mình hắn!
Liễu Bạch khẽ cười, cũng hơi gật gù, nói:
- Khi ở trong Viễn Cổ Điện các ngươi cũng đã gặp hắn rồi. Thực lực khi đó của hắn chỉ là Bán Bộ Niết Bàn, hơn nữa tinh thần lực hiển nhiên là chưa trải qua Phong Lôi Kiếp. Còn hiện nay thì sao? Hắn và Thạch Khôn giao đấu tại Đan Hà, thiết nghĩ có lẽ hắn tu luyện ở đó hai ngày, mà chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đó, thực lực hắn không chỉ đột phá Niết Bàn Cảnh mà còn vượt qua Niết Bàn Kiếp. Trong các ngươi đã có ai hoàn thành hai bước đó một lúc chưa? Hơn nữa hắn không chỉ vượt qua Niết Bàn Kiếp mà có lẽ còn có Phong Lôi Kiếp nữa. Ha ha, đồng thời vượt qua hai kiếp nạn đó mà vẫn sống sót, ai dám nói hắn đơn giản?
Hai nam tử đều là Nhị Nguyên Niết Bàn vừa rồi nghe vậy, sắc mặt đều có phần thay đổi. Một lúc vượt qua cả Niết Bàn Kiếp và Phong Lôi Kiếp, đúng là điều này bọn họ không làm được.
Không phải bọn họ chưa từng gặp cường giả cùng tu luyện cả nguyên lực và tinh thần lực, nhưng đa số cường giả đều thận trọng tách xa hai kiếp nạn này ra, rất ít người giống như Lâm Động cùng vượt qua hai đại kiếp nạn, riêng điểm này cũng đủ thấy hắn bất phàm rồi.
- Hơn nữa theo ta được biết, khi đánh bại Thạch Khôn, Lâm Động đã từng thi triển một môn Linh Vũ kỹ. Hừm, ta rất hiếu kỳ tại sao một tên gia hỏa xuất thân từ Vương triều Hạ cấp mà có được nhiều tuyệt chiêu như vậy? Cứ thế này thì hắn có thể sánh ngang với Thiên Đao rồi.
Liễu Bạch khẽ cười, ánh mắt có phần thèm muốn.
- Bách Triều Đại Chiến nửa năm nữa mới bắt đầu, thật khiến người ta càng ngày càng mong chờ. Ta thật muốn biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu nhân vật ẩn mình xuất hiện đây?
o0o
Sau khi bọn Liễu Bạch rời đi, Lâm Động cũng từ trên trời đáp xuống rồi cùng Tiểu Viêm đi tới trước mặt ba người bọn Mạc Lăng đang há hốc miệng nhìn. Thấy bọn họ như thế, hắn không khỏi thấy buồn cười, rồi tiện tay ném ra ba tấm ấn phù.
Ba người vội vàng bắt lấy, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Hiện giờ các cường giả khác hiển nhiên đã không còn có ý nghĩ động thủ nữa, quả thực bọn họ không xem ba người bọn Mạc Lăng ra gì, nhưng có Lâm Động ở bên cạnh thì tình hình lại khác.
- Không ngờ chỉ mấy tháng không gặp mà huynh đã đạt được trình độ này rồi.
Mạc Lăng cười khổ nhìn Lâm Động, nói.
- Có cơ duyên thôi. Không phải mọi người cũng vậy sao?
Lâm Động cười cười. Nếu ba người bọn Mạc Lăng có được truyền thừa của Càn Vân Tông thì hiển nhiên thực lực cũng tăng mạnh. Sau này chưa biết chừng còn có khả năng vào Niết Bàn Bảng.
- Ha ha, xem ra gần đây đi theo huynh, bọn ta cũng có được chút may mắn.
Đỗ Vân cười rồi nói:
- Nếu huynh có ý với Càn Vân Tông thì bọn ta đưa huynh cùng vào, xem có được truyền thừa gì không.
Bọn họ đều biết nếu như Lâm Động không đến kịp thời thì bọn họ chưa nói đến việc giữ được ấn phù, chưa biết chừng ngay cái mạng cũng mất luôn rồi.
- Nếu đã chỉ có ba ấn phù thì chắc cũng chỉ có truyền thừa đủ cho ba người thôi, ta đi vào không tiện. Ha ha, đừng lo cho ta, trong Viễn Cổ Bí Tàng này còn có không ít truyền thừa đâu.
Lâm Động lắc đầu, đương nhiên hắn không thể lấy mất suất của bọn Mạc Lăng. Hơn nữa tuy Càn Vân Tông có thể xem như là không tệ, nhưng chưa đủ để khiến hắn quan tâm. Tâm lý này cũng giống như bọn người Liễu Bạch vậy.
Thứ truyền thừa Tông phái này đối với Lâm Động hiện giờ mà nói có lẽ không quan trọng lắm, nhưng đối với ba người bọn Mạc Lăng thì đủ cho bọn họ theo đuổ, giống như những cường giả của Vương triều Cao cấp khác.
- Để ta hộ tống mọi người đi vào, khi nào bắt đầu truyền thừa thì ta sẽ rời đi.
Lâm Động hơi trầm ngâm, nói.
Ba người bọn Mạc Lăng hiện tại đều là Bán Bộ Niết Bàn, nói thật như thế trong Chiến trường Viễn Cổ này vẫn chưa là gì cả. Mà Lâm Động đã giúp bọn họ đến mức này rồi, thì cũng muốn để bọn họ thuận lợi có được truyền thừa.
Nghe thấy thế, ba người bọn Mạc Lăng đều cảm động, khẽ cảm thán:
- Ban đầu rời khỏi Vương triều Đại Viêm, Phụ vương dặn bọn ta phải đi theo huynh, xem ra Phụ vương nói không sai!
Hồi trước khi Lâm Động và Lâm Lang Thiên xung đột, bọn họ đều chọn đứng về phía Lâm Động, giờ nghĩ lại đúng là có phần may mắn. Đúng là Lâm Lang Thiên thiên phú rất tốt, nhưng nếu kết giao bằng hữu, trong mắt bọn Mạc Lăng, hắn tuyệt đối không bằng được Lâm Động.
- Đi thôi, bọn chúng ta vào trong di tích xem có được gì hay không?
Mạc Lăng hất đầu, rồi bỗng nhìn Tiểu Viêm ở sau Lâm Động:
- Vị đây là…
- Hắn là Lâm Viêm, huynh đệ của ta, mọi người cũng gặp rồi, chính là con Yêu hổ đi theo ta trước đây, bây giờ đã đột phá Niết Bàn Cảnh, thoát khỏi hình dạng Yêu thú rồi.
Lâm Động mỉm cười nói.
- Ồ?
Ba người bọn Mạc Lăng sững người, kinh ngạc nhìn Tiểu Viêm, rõ ràng bọn họ không ngờ đó lại là đầu Yêu thú vẫn đi theo Lâm Động trước đây.
- Niết Bàn Cảnh?
Rồi ngay sau đó thay cho sự kinh ngạc là sự ngưỡng mộ. Cảnh giới đó là thứ mà bọn họ nằm mơ cũng muốn đạt được, không ngờ Yêu thú bên cạnh Lâm Động cũng đạt được cảnh giới đó rồi.
Đối diện với ba người bọn Mạc Lăng cũng có thể coi là quen biết này, Tiểu Viêm nở nụ cười hiền hậu, chỉ có điều nụ cười đó kết hợp với thân hình lớn như người khổng lồ của hắn lại tạo ra áp lực vô cùng lớn.
- Đi thôi!
Lâm Động vẫy tay, nghe vậy ba người bọn Mạc Lăng cũng gật đầu, giơ bàn tay ra. Ba ấn phù chầm chậm bay lên, cuối cùng biến thành một tia sáng bắn lên quầng sáng bao trùm di tích Viễn Cổ, lập tức quầng sáng ấy tách ra một khe hở.
Thấy khe hở đó xuất hiện, đám người Lâm Động không chút chậm chân, lập tức thân hình khẽ động, tiến vào trong khu di tích trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của đám người xung quanh.
Ầm ầm!
Sau khi bọn Lâm Động đi vào trong, lập tức cả hòn đảo rung chuyển, rồi tất cả cùng nhìn thấy cả di tích đã biến mất một cách quỷ dị dưới sự bao phủ của chùm sáng.
Trên không trung, tất cả mọi người nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành thở dài bất lực, không cam tâm tản đi, tiếp tục tìm kiếm di tích khác, mong mình cũng may mắn như ba người bọn Mạc Lăng.
o0o
Trong khi bên ngoài mọi người đang tản đi, thì bên trong, đám người bọn Lâm Động đang hiếu kỳ quan sát di tích vừa mới xuất hiện trước mắt. Đó là một cái quảng trường cổ lão, phía trước còn có một có một tòa cung điện lớn. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
- Đây chính là Tông phái Viễn Cổ sao?
Ba người bọn Mạc Lăng tò mò nhìn xung quanh, ở đây tuy nhìn không hoành tráng lắm nhưng cũng có khí tức rất mạnh mẽ.
Phụt phụt!
Khi hội Lâm Động bước vào không lâu, trong tòa cung điện kia bỗng bắn ra ba tia sáng, cuối cùng bao trùm lấy ba người bọn Mạc Lăng, đồng thời một luồng hấp lực muốn hút ba người vào trong đại điện.
- Xem ra truyền thừa sắp bắt đầu rồi!
Thấy vậy Lâm Động hơi khựng lại một chút rồi khẽ cười.
- Lâm Động huynh, nói cảm ơn thì quá khách sáo, nhưng tiểu tử ngươi thật xứng mặt huynh đệ! Được làm bằng hữu với ngươi là phúc khí của bọn ta!
Ba người bọn Mạc Lăng cũng cảm nhận được luồng hấp lực đó, rồi trịnh trọng ôm quyền với Lâm Động, cười nói.
Ầm!
Mạc Lăng vừa dứt lời, cả ba bị luồng ánh sáng kéo ngược vào trong điện, rồi một quầng sáng chói lòa phong tỏa cả đại điện lại.
Nhìn đại điện đã bị phong tỏa kín mít, Lâm Động khẽ cười. Hắn cũng mừng vì bọn Mạc Lăng có được kỳ ngộ này.
Ba người bọn Mạc Lăng bị hút vào trong, quảng trường bỗng chốc trở nên trống trải, Lâm Động quét mắt nhìn rồi đưa Tiểu Viêm tiến lại một tấm bia bằng thạch ở giữa quảng trường.
Trên tấm bia không có vũ kỹ gì cả, mà chỉ ghi chép những thông tin về Viễn Cổ Bí Tàng, Lâm Động cũng rất có hứng thú với những thông tin này.
Vì thời gian cũng đã lâu nên những chữ trên đó có phần mơ hồ, nhưng Lâm Động vẫn có thể đọc được những từ quan trọng.
- Liên minh Thiên Cương, một trăm linh tám tông, Thập Lục Hộ Tông, Tứ Đại Huyền Tông, bốn tông chí tôn.
Nhìn những từ này, ánh mắt Lâm Động có phần chấn động, Liên minh Thiên Cương có lẽ là Liên minh Tông phái của Viễn Cổ Bí Tàng này rồi. Không ngờ lại có đến một trăm linh tám Tông phái, quy mô thật không nhỏ!
- Thập Lục Hộ Tông… Có lẽ Càn Vân Tông là một trong số đó.
- Tứ Đại Huyền Tông có lẽ chính là những người thống trị cao nhất của Liên minh này. Xem ra truyền thừa quý giá nhất trong Viễn Cổ Bí Tàng này chính là của bọn họ. Có lẽ bọn Liễu Bạch kia chính là nhằm vào truyền thừa của bọn họ.
Lâm Động mím môi, nếu hắn đoán không nhầm thì Tứ Tông Điện chính là nơi quan trọng nhất của Viễn Cổ Bí Tàng, có lẽ Sinh Tử Chuyển Luân Đan cũng ở đó.