Crắc!
Một âm thanh giòn tan truyền tới từ không trung khiến đồng tử của vô số người phải co rút lại. Bởi vì bọn họ nhìn thấy, dưới bàn tay cổ lão khổng lồ kia, công kích dường như đã ngưng tụ toàn bộ sức lực của Thạch Khôn, đạo tia sáng ám kim sắc mang theo sức mạnh to lớn đủ để tiêu hủy một cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn kia, cũng nhanh chóng bị chấn cho xuất hiện hàng loạt những vết nứt vỡ, cuối cùng nổ tung, biến thành một đám quang điểm tung tóe khắp bầu trời.
Linh Vũ kỹ không ngờ lại có thể mạnh mẽ và đáng sợ đến mức độ như thế này!
Phụt!
Công kích đã bị cường hãn hủy diệt, sắc mặt Thạch Khôn cũng trở nên nhợt nhạt, khí huyết trong cơ thể đảo lộn, cuối cùng không kìm được phun ra một ngụm máu tươi, khí tức lập tức yếu hẳn đi, hiển nhiên cơ thể đã bị thương không nhẹ.
- Linh Vũ kỹ?
Thạch Khôn nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt không thể tin nổi, máu ở khóe miệng cũng không thèm lau đi:
- Đây chính là Linh Vũ kỹ được đồn đãi là vượt qua cả võ học Tạo Hóa cấp hay sao? Không ngờ lại mạnh mẽ đến vậy! Tên tiểu tử này sao lại may mắn đến vậy? Sao hắn có thể có Linh Vũ kỹ?
Thạch Khôn không cam tâm gào thét trong đầu. Thứ vũ kỹ này nhất thiết phải có ấn ký truyền thừa của Tông phái Viễn Cổ mới tu luyện được, có được nó là cực kỳ khó khăn. Dù với thực lực của Vương triều Ma Nham hắn cũng chưa chắc có khả năng có được. Nhưng giờ bây lại nhìn thấy nó ở trong tay của Lâm Động, một người xuất thân từ một Vương triều Hạ cấp. Nhìn thấy thứ vũ kỹ này làm sao hắn có thể bình tĩnh cho được?
- Tên tiểu tử hắn không xứng đáng có được thứ vũ kỹ này!
Không cam tâm biến thành sự đố kỵ trào dâng trong lòng Thạch Khôn, hai mắt hắn đỏ quạch nhìn Lâm Động. Nếu như hắn có được thứ Linh Vũ kỹ đó thì chắc chắn sẽ bước được vào Niết Bàn Bảng, trở thành sự tồn tại xuất sắc trong Chiến trường Viễn Cổ. Sau này chưa biết chừng còn có thể nhờ đó mà được các Tông phái siêu cấp xem trọng. Đến lúc đó mới thật sự có thể ngẩng cao đầu mà đi, tiền đồ vô lượng!
- Hừ!
Thế nhưng khi trong lòng Thạch Khôn đang uất hận nhìn chằm chằm thì Lâm Động chỉ hừ lạnh một tiếng, sát khí trào dâng. Tâm thần hắn khẽ động, bàn tay khổng lồ vừa mới phá vỡ ánh kim quang kia lại một lần nữa oanh kích về phía Thạch Khôn. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
Ầm ầm!
Áp lực mạnh mẽ đè xuống cộng với tiếng gió gào thét mãnh liệt khiến Thạch Khôn tỉnh thần lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh, thân hình nhanh chóng lùi về sau, miệng hét lớn:
- Lâm Động, coi như hôm nay ngươi lợi hại, nhưng ân oán của ngươi với Vương triều Ma Nham ta chưa kết thúc đâu!
- Không có sau này, hôm nay ngươi nằm lại trong Đan Hà này đi!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng băng, ngữ khí mang nặng sát khí. Hắn biết rõ ràng Thạch Khôn là loại người nham hiểm thâm độc, có thù tất báo, hơn nữa, quan trọng hơn là hắn có thực lực không hề kém chút nào. Loại địch nhân này nếu dễ dàng thả hắn đi thì chắc chắn sẽ để lại hậu họa khôn lường. Tuy Lâm Động không sợ, nhưng nếu loại bỏ được những rắc rối không cần thiết đương nhiên là chuyện tốt.
Bàn tay cổ lão khổng lồ như xé tan không gian, lóe lên một cái rồi xuất hiện ngay phía trên đầu Thạch Khôn, không chút lưu tình đập thẳng xuống đầu hắn.
- Kim Thân Tráo!
Vào khoảnh khắc bàn tay đó đập xuống, huyết dịch toàn thân Thạch Khôn như đông cứng lại, hắn cảm nhận được mùi vị của cái chết, đồng tử co rút lại, miệng hét lên.
Quầng sáng kim quang nhanh chóng phát ra từ cơ thể Thạch Khôn tạo nên một tầng phòng ngự khá kiên cố bao bọc lấy hắn.
Ầm!
Bàn tay khổng lồ kia cũng không vì sự xuất hiện của ánh kim quang kia mà dừng lại. Nó vẫn chầm chầm đánh xuống, bàn tay cổ lão ấy thực chất như dãy sơn mạch khổng lồ, vô cùng thần dị.
Cuối cùng bàn tay khổng lồ rơi xuống tầng phòng ngự kim quang của Thạch Khôn, lập tức phát ra âm thanh tựa như tiếng chuông đánh vang vọng. Ngay sau đó tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vô số những luồng sóng kim quang ba động lan tỏa ra từ Kim Thân Tráo.
Tốc độ của những đường vân này ngày một nhanh, cuối cùng gần như tất cả lan tỏa đến mọi điểm của Kim Thân Tráo. Hiển nhiên khả năng phòng ngự của nó đã được thúc động đến cực điểm để kháng cự lại công kích của Lâm Động.
- Phá!
Ánh mắt Lâm Động lạnh như băng, hét lên một tiếng như sấm rền.
Lâm Động vừa dứt lời, bàn tay khổng lồ kia một lần nữa đập xuống. Ngay lập tức, Kim Thân Tráo vốn đã đạt đến cực hạn cuối cùng chợt xuất hiện vô số những đường nứt vỡ, rồi ngay sau đó nổ tung không còn gì cả.
Kim Thân Tráo nổ tung, Thạch Khôn mất đi lớp phòng ngự cuối cùng, sắc mặt đầy vẻ sợ hãi. Nhưng hắn đã không còn cơ hội để tránh né nữa, bàn tay khổng lồ cuối cùng ập xuống người hắn.
Ầm!
Âm thanh trầm đục vang lên từ thân thể Thạch Khôn, rồi hắn giống như ngôi sao băng từ trên trời lao xuống, tạo nên một cái hố khổng lồ trên mặt đất. Thân thể Thạch Khôn bị vùi lấp trong đất đá, khí tức suy yếu đến cực hạn, thậm chí nguyên lực trong cơ thể cũng xuất hiện dấu hiệu mất đi.
Tất cả trở nên yên tĩnh, một vài người cảm ứng được khí tức rất yếu ớt của Thạch Khôn dưới cái hố kia, đều không kìm được nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn Lâm Động có vài phần sợ hãi.
Một chưởng khiến một cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn rơi vào tình trạng cận kề cái chết, thủ đoạn và năng lực này với họ mà nói rất có sức uy hiếp!
Lúc này, danh tiếng của Lâm Động có lẽ đã có thể sánh ngang với những nhân vật bá chủ của địa vực Tây Bắc rồi!
Lâm Động lạnh lùng nhìn cái hố, bàn tay vẫy một cái, một đạo hào quang bay ra từ cơ thể Thạch Khôn rồi rơi vào tay hắn.
Đó là một chiếc chìa khóa cổ lão, chính là Viễn Cổ Bí Thược dùng để khởi động Viễn Cổ Bí Tàng. Lâm Động vẫn luôn nghĩ thứ này cũng không chỉ có những công năng như hắn vẫn biết. Bây giờ đã đánh bại được Thạch Khôn, Viễn Cổ Bí Thược trong tay Vương triều Ma Nham đương nhiên cũng rơi vào tay hắn.
- Đại ca!
Bọn người Thạch Hiên cũng kinh hãi đến hồn bay phách tán, kẻ nào cũng lao xuống với bộ dạng thảm hại, cuối cùng hạ xuống hố, kéo Thạch Khôn người đầy máu tươi, đang hôn mê bất tỉnh ra.
- Mau đi thôi!
Nhìn thương thế thê thảm của Thạch Khôn, bọn Thạch Hiên tay chân lạnh toát, toàn thân không ngừng run rẩy. Sau đó chúng vác Thạch Khôn lên, không dám nhìn Lâm Động lấy một cái, sự oán hận trước đây cũng bị sự kinh hãi làm tiêu tan hết.
Sau sự chạm trán thật sự hôm nay, chúng đã hiểu từ nay về sau Vương triều Ma Nham sẽ không có tư cách đối kháng với Lâm Động nữa.
Trong Chiến trường Viễn Cổ tàn khốc này, Vương triều Ma Nham chúng đã biến chính mình thành bàn đạp để danh tiếng Lâm Động vang khắp địa vực Tây Bắc.
Cuộc đối đầu cuối cùng cũng kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Lâm Động, còn chúng là những kẻ thất bại, cũng rất khó có cơ hội vùng dậy một lần nữa.
Sắc mặt Lâm Động lạnh lùng nhìn đám người Vương triều Ma Nham chạy trốn như chó nhà có tang, cũng không ra tay ngăn cản. Trong Vương triều Ma Nham cũng chỉ có Thạch Khôn là khiến hắn xem trọng. Giờ Thạch Khôn đã bị tàn phế, dù sau này thương thế có lành thì trong vài năm cũng rất khó hồi phục. Mà mất đi người như Thạch Khôn thì danh tiếng của Vương triều Ma Nham ở Chiến trường Viễn Cổ này cũng sẽ rớt xuống vài bậc. Một số kẻ thù trước đây mà chúng đắc tội có lẽ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này.
Còn về việc rốt cuộc bọn chúng có thể vượt qua được nguy nan này không thì Lâm Động không quan tâm.
Cả khu vực Đan Hà này, sau khi người Vương triều Ma Nham chạy hết, cuối cùng không khí cũng được thả lỏng, vô số ánh mắt nhìn về Lâm Động từ những góc độ khác nhau, nhưng đều ánh lên sự kính sợ.
Lúc này không còn kẻ nào coi thường Lâm Động vì hắn xuất thân từ Vương triều Hạ cấp nữa. Vì bọn họ đều hiểu, những thủ đoạn mà gã thanh niên này có, cho dù là Vương triều Cao cấp như Vương triều Ma Nham cũng chịu không nổi.
Trong Chiến trường Viễn Cổ này, thực lực thật sự mới là chân lý không ai có thể phản bác hay nghi ngờ.
- Các ngươi… còn không mau cút đi?
Trên không trung, Lâm Động dần quét mắt về phía bọn người Vương Liệt, giọng nói lạnh lùng không chút khách khí vang lên.
Nghe thấy Lâm Động nói, bọn Vương Liệt đều tái mặt, cũng không dám nói một lời nào, cuống cuồng dẫn người chạy mất.
Qua cảnh tượng vừa rồi bọn chúng cũng biết, với thực lực của Lâm Động, nếu muốn giải quyết bọn chúng thật cũng chẳng phải chuyện gì khó. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối mà còn cứng mồm hiển nhiên là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Xung quanh Đan Hà, vô số người chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều không khỏi thầm tặc lưỡi. Chỉ một lời nói bình thường mà khiến cho ba Vương triều Cao cấp hoảng hốt tháo chạy. Thứ khí thế như thế này, ở địa vực Tây Bắc ngoại trừ một vài sự tồn tại khủng bố đếm được trên đầu ngón tay trước đây ra, e là bắt đầu từ bây giờ phải có thêm một người nữa rồi!