Niết Bàn Kiếp và Phong Lôi Kiếp giằng co trọn vẹn gần nửa ngày, sấm sét giữa không trung cùng với hỏa nhiệt ba động phát ra từ trong cơ thể Lâm Động khiến cho cả đài tu luyện trở nên cực kỳ nóng rực, thậm chí ngay cả Niết Bàn Khí tràn ngập cũng bởi vì vậy mà trở nên cuồng bạo lên.
Hai loại đại kiếp đồng thời xuất hiện, đối với cường giả bình thường mà nói thì quả thật là chuyện xui xẻo mang tính hủy diệt. Chỉ có điều đối với Thạch phù thần bí và Thôn Phệ Tổ Phù của Lâm Động mà nói thì chỉ có tác dụng khiến thực lực của hắn có cơ hội tăng mạnh mà thôi.
Dù hai loại đại kiếp này cùng đến khiến Lâm Động có chút đau khổ, nhưng khi so sánh với thực lực tăng vọt thì chút đau khổ này quả thực hoàn toàn không đáng kể chút nào.
Bởi vậy, lúc trời gần tối thì ba động của màn hào quang đỏ thẫm bao phủ bên ngoài đài tu luyện mới dần yếu bớt, cho đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tại trung tâm đài tu luyện, thân ảnh Lâm Động lẳng lặng ngồi xếp bằng. Lúc này kim quang trên người hắn đã thu liễm lại, loại khí tức cuồng bạo lúc trước cũng theo kim quang ẩn sâu vào trong cơ thể Lâm Động.
Màu sắc làn da của Lâm Động cũng dần hồi phục lại bình thường. Nhìn hắn bình thản ở giữa không trung, hiển nhiên Niết Bàn Kiếp và Phong Lôi Kiếp đã biến mất, Lâm Động đã thuận lợi vượt qua.
Xuy!
Hai mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra, bên trong mơ hồ có phong lôi xẹt qua. Không khí trước mắt Lâm Động trong chớp mắt bị chấn bạo, phát ra tiếng nổ mạnh trầm thấp.
Rắc rắc!
Lâm Động chậm rãi cử động các đầu khớp xương, xương cốt phát ra tiếng răng rắc. Một cỗ lực lượng cường đại hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần giống như miếng bọt biển hút đầy nước, từ trên thân thể hắn thẩm thấu ra ngoài.
Lòng bàn tay siết chặt, sau đó nện ra một quyền.
Bình!
Không khí vô hình dưới một quyền nhanh chóng ngưng tụ, sau đó trực tiếp bị áp súc thành một viên đạn pháo không khí vô hình, sau đó hung hăng nện lên màn hào quang đỏ thẫm, khiến cho màn hào quang tạo nên một trận ba động rất nhỏ.
Một quyền này nếu như nện lên người một cường giả bình thường thì chỉ e ít nhất cũng bị trọng thương.
Một quyền nện ra, tâm thần Lâm Động khẽ động, tinh thần lực tràn đầy nhanh như thiểm điện ngưng tụ quanh người, bao phủ lấy thân thể của hắn. Hai tay Lâm Động vung lên, theo tinh thần lực cường đại, hắn có thể cảm ứng được màn hào quang đỏ thẫm Niết Bàn Khí đang không ngừng vọt tới. Thậm chí hắn còn có thể cảm thấy màng hào quang đỏ thẫm còn có thể chảy ra, đem toàn bộ tình huống của Đan Hà thu vào trong đầu.
Mà đồng thời, hắn cũng phát hiện đám người Vương Liệt giống như hổ đói dòm mồi ở bên ngoài đài tu luyện cũng dần bừng lên từng trận hàn ý.
- Thành công vượt qua rồi sao?
Tiểu điêu và Tiểu Viêm lúc này cũng đem ánh mắt mừng rỡ chuyển về phía Lâm Động, mặc dù trong lòng đã có được đáp án, thế nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại.
- Ừm!
Lâm Động mỉm cười gật đầu. Hắn có thể cảm nhận được thực lực của hắn bây giờ so với lúc trước quả thực không thể so sánh kịp. Vốn cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn đối với hắn có chút kiêng kỵ thì bây giờ lại không tạo thành bất cứ uy hiếp nào.
Lúc này vừa thử bạo phát một chút, hiệu quả thu được hiển nhiên vượt xa dự kiến của Lâm Động.
Bây giờ hắn càng thêm tin tưởng bản thân chắc chắn có thể cùng đối kháng với những cường giả Chiến trường Viễn Cổ. Mặc dù Diêm Sâm không rõ lai lịch lúc trước thực lực cực kỳ cường đại. Nhưng Lâm Động bây giờ dù không dám nói có thể nắm chắc thắng hắn, nhưng muốn đối kháng với hắn thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Đây chính là tự tin do thực lực mang lại!
- Đi thôi, chút phiền toái trong lúc tu luyện cũng nên hoàn toàn giải quyết thôi.
Lâm Động đáp xuống bên cạnh Tiểu điêu và Tiểu Viêm cười cười, trong nụ cười ngập tràn hàn ý.
Vừa rồi khi tinh thần lực khuếch tán ra, hắn cũng đã biết hành vi của đám người Vương Liệt. Lâm Động từ trước đến nay vẫn luôn người không phạm ta thì ta không phạm người. Chỉ có điều bây giờ nếu như người ta đã tính chơi trên đầu hắn thì hiển nhiên cũng không cần phải ngồi yên không quan tâm nữa rồi.
Tiểu điêu và Tiểu Viêm nghe thấy lời nói của Lâm Động thì ánh mắt cũng nhìn thoáng qua màn hào quang đỏ thẫm, dường như đã nhận ra điều gì đó, cũng chậm rãi gật đầu.
o0o
Bên cạnh Đan Hà, đám người Vương Liệt đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt của bọn hắn đều nhìn chăm chú vào trong đài tu luyện được Niết Bàn Khí che giấu. Trong mắt lóe lên hung quang, có vẻ không kiên nhẫn được nữa.
- Tên Lâm Động kia chẳng lẽ định ở trong này tu luyện cho đến khi mảnh không gian này đóng lại hay sao?
Vẻ mặt Trần Cổ gày gò, sắc mặt có chút âm trầm nhìn chằm chằm về phía đài tu luyện, trong giọng nói đã có chút mùi vị không kiên nhẫn được nữa. Bọn hắn đã canh chừng ở nơi này gần hai ngày, nếu như là bình thường thì có lẽ bọn hắn cũng không thèm để ý. Nhưng hiện giờ, nơi này chính là Viễn Cổ Bí Tàng, tất cả mọi người đều liều mạng lùng sục khắp nơi của bảo tàng. Mà bọn hắn lại để lãng phí thời gian đứng đây, nếu đổi lại là người khác thì e rằng cũng không thoải mái gì.
Mọi người ở một bên nghe vậy cũng đều khẽ gật đầu, xem ra hai ngày chờ đợi này đã khiến bọn chúng hao hết toàn bộ kiên nhẫn.
- Trần Cổ huynh, không cần phải gấp. Theo ta được biết thì trận pháp phòng hộ của đài tu luyện này thực sự không kéo dài được lâu, nhiều lắm là năm ngày thì sẽ tự động tiêu tán, tiểu tử kia trốn không được bao lâu nữa đâu.
Nhìn thấy bọn hắn không kiên nhẫn nổi nữa, Vương Liệt vội vàng nói.
- Hơn nữa, chỉ cần bắt được tên tiểu tử kia thì sẽ có thể đoạt được Linh khôi trong tay hắn. Vì loại bảo bối này, cho dù bỏ chút thời gian có lẽ cũng không lỗ đâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ha ha, đúng vậy! Mặt khác, đợi sau khi thu thập tiểu tử đó thì đài tu luyện này còn không phải là của chúng ta sao? Đến lúc đó, ở trong này tu luyện thì mọi tổn thất còn không phải là thu lại hay sao?
Trịnh Hắc Trụ bề ngoài chất phác cũng cười nói, chỉ có điều sâu trong ánh mắt cũng không ngừng lóe lên những tia xảo trá.
- Hừ, vậy thì chờ một chút nữa. Tiểu tử này đúng là kiên nhẫn, chẳng khác gì con rùa đen. Đợi sau khi bắt được hắn thì ta phải cho hắn từ từ nếm thử thủ đoạn của ta.
Nghe thấy lời của hai người kia, sắc mặt của Trần Cổ lúc này mới hơi hòa hoãn lại, sau đó nói.
- Trần Cổ huynh, đến lúc bắt được tiểu tử kia, muốn xử trí thế nào thì đều tùy ý ngươi.
Vương Liệt nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn.
Trần Cổ khẽ gật đầu, vừa định nhắm mắt chờ đợi thì thần sắc đột nhiên biến đổi, ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng về phía màn hào quang đỏ thẫm, cười lạnh nói:
- Cuối cùng cũng đã ra rồi sao?
- Ồ?
Nghe thấy lời này, Vương Liệt và Trịnh Hắc Trụ đều vội vàng quăng ánh mắt về phía màn hào quang. Quả nhiên nhìn thấy màn hào quang bao phủ đài tu luyện đang trở nên phai nhạt dần với tốc độ có thể nhìn thấy được.
- Ha ha, tiểu tử này rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa rồi!
Thấy vậy, Vương Liệt lập tức không nhịn được nữa, ngửa mặt lên trời cười lớn. Ánh mắt những tên cường giả Vương triều Thiên Ưng ở phía sau cũng lóe lên chút hưng phấn, bởi vì để giải quyết Lâm Động mà bọn hắn đã phải ở nơi này chờ lâu như vậy.
Lúc này, xung quanh Đan Hà còn có không ít người dừng lại ở đây. Mỗi một đài tu luyện trên Đan Hà đều có không ít người nhìn chằm chằm, nơi này cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều nơi này đã bị Vương triều Thiên Ưng và ba đại Vương triều Cao cấp nhìn trúng. Những người khác mặc dù thèm thuồng, nhưng cũng hiểu rằng cơ hội đắc thủ không lớn cho nên cũng chỉ lưu lại nơi này để xem náo nhiệt, thuận tiện xem có cơ hội thừa nước đục thả câu gì không.
Hai ngày thời gian trôi qua, bọn hắn đều biết đám người Vương Liệt đang chờ Lâm Động đi ra. Mà đối với tên tuổi của Lâm Động, bọn hắn đều từng nghe nói qua. Ấn tượng đầu tiên đối với tên này đó chính là gây rắc rối. Lúc trước đắc tội với Vương triều Ma Nham, không ngờ rằng vừa mới tiến vào Viễn Cổ Bí Tàng không bao lâu đã đắc tội với Vương triều Thiên Ưng không hề thua kém.
Vương triều Thiên Ưng lúc này còn gọi đến không ít bằng hữu, còn là những cường giả tên tuổi vang dội, hiển nhiên là không muốn để cho Lâm Động có cơ hội chạy thoát. Vì thế cho nên ai cũng hiểu rằng lúc Lâm Động từ trong đài tu luyện đi ra thì sẽ là thời khắc hắn táng thân tại Đan Hà này.
Cũng chính bởi vì thế cho nên lúc bọn hắn nhìn thấy màn hào quang đỏ thẫm dần nhạt thì trong mắt đều lóe lên một tia thương hại.
- Ha ha, chuyện vui như vậy, sao ta có thể không vui được chứ?
Màn hào quang đỏ thẫm càng lúc càng mờ nhạt, một lát sau hoàn toàn tiêu tán. Sau đó, hai đạo thân ảnh liền xuất hiện dưới từng ánh mắt nhìn chăm chú. Cuối cùng, một tiếng cười khẽ từ trong đài tu luyện phát ra.
- Ta sẽ lập tức cho ngươi biết nên khóc hay nên cười. Lâm Động, hôm nay, Đan Hà này cũng sẽ chính là nơi táng thân của ngươi!
Hung quang trong mắt Vương Liệt tuôn tràn. Hắn gắt gao nhìn đạo thân ảnh từ trong màn hào quang đỏ thẫm hiện ra. Trong chớp mắt, hắn mơ hồ nhìn thấy đạo thân ảnh so với hai ngày trước có chút bất đồng. Chỉ có điều cảm giác này chỉ lóe lên rồi biến mất, hắn cũng không quá để ý.
Bất kể thế nào thì lúc này bọn hắn đã tập trung đội ngũ ba đại Vương triều Cao cấp, hơn nữa còn là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn hàng thật giá thật. Đội hình như vậy, hôm nay cho dù Lâm Động có ba đầu sáu tay chỉ e cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Trần Cổ huynh, Trịnh Hắc Trụ huynh, động thủ!
Vương Liệt quát một tiếng chói tai, sau đó giống như sợ Lâm Động xoay người bỏ chạy cho nên lời còn chưa dứt, cũng không đợi Lâm Động đáp thì thân hình chợt động, phóng về phía Lâm Động.
- Hắc hắc, tiểu tử, chúng ta đợi ngươi đã lâu rồi, ngoan ngoãn đem Linh khôi giao ra cho ta!
Ánh mắt tham lam của Trần Cổ nhìn về phía Lâm Động, sớm đã không kiên nhẫn được nữa. Gần như trong nháy mắt, âm thanh của Vương Liệt vừa dứt thì đã phóng ra nhanh như thiểm điện, tinh thần lực cường đại ngưng tụ quanh người gào thét.
Cuối cùng, chính là tên Trịnh Hắc Trụ bề ngoài chất phác. Hắn là người trời sinh cẩn thận đa nghi, cho dù là lúc này cũng không vọt lên trước tiên. Kinh nghiệm nhiều năm khiến hắn mơ hồ cảm thấy có chút bất an, chuyện hôm nay e rằng không dễ dàng gì.
Chỉ có điều loại cảm giác này cũng bị quẳng qua một bên giống như Vương Liệt vậy. Trịnh Hắc Trụ cũng không dò xét cẩn thận, một là thời gian không cho phép, hai là trận hình hiện nay của bọn hắn quả thật là quá cường đại. Mặc dù không dám nói là không chút sơ hở, nhưng cũng chắc đến chín thành là có thể giải quyết Lâm Động dễ dàng.
Bởi vậy cho nên Trịnh Hắc Trụ liền khẽ gật đầu, đem chút bất an quẳng ra khỏi đầu, cười lạnh một tiếng, sau đó dưới ánh mắt thương hại của những người xung quanh đối với Lâm Động, xông về phía hắn.
Ba đại cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn đồng loạt xuất thủ, ai cũng hiểu rõ việc này có nghĩa là thế nào.
Có lẽ, cái tên Lâm Động thanh danh có chút hiển hách tại địa vực Tây Bắc từ nay sẽ hoàn toàn biến mất tại Chiến trường Viễn Cổ, về sau cũng sẽ không còn ai nhớ đến hào quang mà hắn đã từng tỏa sáng nữa.
Dù sao đi nữa, trên thế giới này, trên vũ đài của cường giả, kẻ thất bại trải qua năm tháng sẽ bị xóa nhòa, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.