Xoẹt xoẹt!
Trên đài tu luyện, âm thanh xé gió vang lên, rồi mười mấy đạo thân ảnh xuất hiện, những ánh mắt hung hăng cũng lập tức nhìn về phía hai người Lâm Động.
Đồng thời Lâm Động cũng nhìn sang, mười mấy kẻ vừa xuất hiện đều mặc áo choàng màu lam, bên trên còn thêu hình một con chim ưng đang bay. Rõ ràng những người này đều đến từ một Vương triều.
Lâm Động vừa nhìn qua là nhận ra người đứng đầu. Một nam tử đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt kiêu ngạo, ẩn hiện còn có sức mạnh lan tỏa từ trong cơ thể khiến người ta cũng biết hắn không phải đơn giản.
- Tưởng là ai, thì ra là Lâm Động gần đây rất nổi danh. Các ngươi tìm được đến đây xem ra cũng có chút bản lĩnh, nhưng vùng này, Vương triều Thiên Ưng bọn ta đã chiếm rồi. Các ngươi tìm chỗ khác đi!
Nam tử đầy ngạo khí kia liếc nhìn là nhận ra hai người bọn Lâm Động, chắc cũng đã được biết về tin Lâm Động giao chiến với Vương triều Ma Nham.
Lâm Động hơi nhướng mày. Danh tiếng của Vương triều Thiên Ưng này, hắn cũng đã nghe qua. Đây cũng là một Vương triều Cao cấp, thực lực không hề thua kém Vương triều Ma Nham, chỉ có điều không ngờ lại gặp chúng ở đây.
- Các ngươi cũng là Vương triều Cao cấp, không lẽ đến đạo lý ai đến trước được trước sao?
Lâm Động cười, trên Đan Hà này tuy không chỉ có một đài tu luyện, nhưng chỗ này là Lâm Động đến trước, muốn hắn nhường lại thì đó không phải việc mà tính cách hắn cho phép làm.
- Đến trước được trước? Đạo lý đó ta không biết, ta chỉ biết ai thực lực mạnh thì là đạo lý chân chính!
Nam tử kia cười lạnh nhìn Lâm Động.
- Lẽ nào ngươi tưởng rằng giao đấu được với Vương triều Ma Nham là có tư cách chống đối Vương triều Thiên Ưng sao? Tiểu tử, niệm tình ngươi xuất thân Vương triều Hạ cấp nhưng lại tiến đến được bước này quả không dễ, cho nên bọn ta mới nể mặt. Nếu còn không biết điều thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của Thiên Ưng Trảo Vương Liệt ta đây!
Vừa nói, trong cơ thể Vương Liệt trào dâng sát ý. Hắn đã nghe tin đồn về Lâm Động, nhưng điều đó cũng không khiến hắn phải dè chừng gì cả. Thực lực của hắn cũng là Nhất Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Tuy có chút khoảng cách với Thạch Khôn nhưng Vương triều Thiên Ưng hắn lại có nhiều Niết Bàn Đan hơn Vương triều Ma Nham.
Mười kẻ đứng sau hắn thì có đến tám người đã là Niết Bàn Cảnh, chính là chủ lực của Vương triều Thiên Ưng. Trong mắt hắn, với trận hình này, hai người Lâm Động chẳng thể làm gì được.
Thấy kẻ này ức hiếp người quá đáng, ánh mắt Lâm Động lóe lên hàn ý, Tiểu Viêm đằng sau cũng nắm chặt lấy thiết côn, những tấm vảy trên thiết côn cũng có dấu hiệu mở ra.
- Tiểu tử, nghĩ kỹ chưa?
Vương Liệt cười lạnh.
- Đem đàn chó của ngươi cút đi!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, nói.
Vương Liệt tối sầm mặt lại, hắn trừng mắt nhìn Lâm Động, cười dữ dằn:
- Đúng là không biết trời cao đất dày. Xem ra ta phải cho ngươi hiểu rằng thứ như ngươi ở Chiến trường Viễn Cổ này chẳng là cái thá gì hết! Bắt lấy tên tiểu tử này cho ta, ta phải rút từng cái xương của hắn ra!
Vương Liệt gầm lêm.
- Vâng!
Nghe giọng nói lạnh băng u ám của Vương Liệt, mười kẻ đứng sau lập tức đáp lời, nguyên lực lập tức bùng phát.
Vút vút!
Mười thân ảnh lao vút tới, công thế mạnh như vũ bạo ập về phía Lâm Động.
Thấy chúng động thủ, ánh mắt Tiểu Viêm dâng lên sự hung bạo, nhưng khi hắn vừa định ra tay thì bị Lâm Động ngăn lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Thôn Phệ Giới!
Lâm Động chắp hai bàn tay lại, lực thôn phệ hình thành nên một tấm màn đen cuộn trào, chớp mắt đã bao trùm lấy toàn bộ đài tu luyện.
- Tiểu điêu, ngươi có thể tìm được trận pháp ẩn ở đài tu luyện và kích hoạt nó không?
Khi Thôn Phệ Giới triển khai, trong đầu Lâm Động hỏi.
- Ừm!
Tiểu điêu đáp, rồi biến thành một đạo hồng quang bay ra.
- Tiểu Viêm, động thủ đi! Đánh hết sức đi!
Lâm Động quay lại nhìn đám người của Vương triều Thiên Ưng đang bị bao phủ bởi Thôn Phệ Giới, khóe miệng hắn nhếch lên.
- Vâng!
Tiểu Viêm gật đầu, hung quang lóe lên trong mắt, nắm chặt lấy thiết côn xông tới. Khi Tiểu Viêm vào trong Thôn Phệ Giới, tâm thần Lâm Động khẽ rung lên, rồi quanh người Tiểu Viêm có một lớp lực thôn phệ bao bọc. Như vậy thì sức mạnh của Tiểu Viêm sẽ không mất đi trong Thôn Phệ Giới.
Nhìn Tiểu Viêm cầm thiết côn sát khí đằng đằng xông vào, Lâm Động phẩy ống tay áo, Huyết Linh Khôi xuất hiện, rồi cũng chui vào Thôn Phệ Giới. Với thực lực hiện nay, Lâm Động có thể dùng Thôn Phệ Giới cầm chân được cường giả Niết Bàn Cảnh. Nhưng cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn như Vương Liệt thì có phần khó khăn. Nhưng có Tiểu Viêm thì chắc Vương Liệt hắn không có thời gian rảnh rỗi để mà phá vỡ được Thôn Phệ Giới. Còn về những kẻ khác, Lâm Động hắn và Huyết Linh Khôi sẽ tiếp đãi tử tế.
Trong Thôn Phệ Giới, Vương Liệt cũng phải giật mình vì tấm màn đen quỷ dị đột ngột bao trùm này. Nhưng tốt xấu thế nào hắn cũng là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn, lập tức hét lên:
- Đừng hoảng loạn, cùng ra tay. Bất luận nó là gì, đập tan nó cho ta!
Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời, thiết côn màu đen cùng với sức mạnh đáng sợ xuất hiện trong màn đen, nhanh như chớp đập lên người hắn.
Keng!
Tiếng kim loại giòn tan vang lên, Vương Liệt thối lui về sau, khí huyết trong cơ thể cuộn trào. Hắn vội vàng dùng nguyên lực bảo vệ cơ thể, quét mắt ra xung quanh, nhưng chỉ thấy một màu đen kịt, thậm chí hắn không cảm ứng được bất cứ điều gì.
Ầm ầm ầm!
Trong bóng tối, Vương Liệt chỉ nghe thấy những âm thanh trầm đục, sau đó đến tiếng kêu thảm thiết của đám thủ hạ mình.
- Khốn kiếp, đây rốt cuộc là thứ gì? Lâm Động, đồ rùa rụt cổ, có giỏi thì hiện thân quyết chiến với ta đi!
Vương Liệt không sợ bị đánh bại nhưng rất sợ tình cảnh đến thân ảnh của đối phương cũng không nhìn thấy mà mình đã trọng thương đầy mình.
- Hiện thân rồi thì ngươi có thể làm gì?
Vương Liệt vừa dứt lời, tiếng cười lạnh của Lâm Động vang lên bên tai hắn. Vương Liệt gần như phản xạ có điều kiện, tung quyền ra, nhưng chỉ đánh vào không khí.
Ầm!
Một đạo kình phong ập tới từ phía trước, không chút lưu tình đánh thẳng vào mặt Vương Liệt, khiến cho máu mũi hắn chảy thành dòng.
Ầm!
Mặt bị ăn một quyền, Vương Liệt chưa kịp thối lui thì thiết côn từ trong bóng tối lại đập mạnh vào cánh tay hắn, tiếng xương cốt gãy vang lên.
- Lui, rút lui khỏi đây!
Công thế tới tấp trong bóng tối, cuối cùng đã khiến cho tinh thần Vương Liệt có dấu hiệu suy sụp. Hắn gào lên, mặc cho mấy đòn rơi xuống người rồi nhằm về một hướng mà liều mạng xông tới.
Thôn Phệ Giới mà Lâm Động thi triển không lớn lắm, vì thế khi bọn Vương Liệt liều mạng lao tới trước một lúc thì bóng đen dần biến mất, ánh sáng chói chang xuất hiện.
- Chút bản lĩnh này mà cũng đòi nghênh ngang, đúng là không biết sống chết!
Khi bọn người Vương Liệt người đầy thương tích xông ra khỏi Thôn Phệ Giới, tiếng cười châm chọc của Lâm Động vang lên. Vương Liệt tức đến hộc máu mồm, ánh mắt hung hãn quay lại nhìn đài tu luyện, lúc này Lâm Động đang đứng đó cười nhìn hắn.
- Tụ trận cho ta, hôm nay ta phải khiến cho tên súc sinh này chôn xác tại đây!
Vương Liệt gần như gầm lên. Chuyện mất mặt như thế này hắn không thể chấp nhận được. Hắn thậm chí chưa động được vào người Lâm Động mà đã bị đánh cho thê thảm thế này, chuyện này mà truyền ra ngoài thì Vương triều Thiên Ưng còn mặt mũi nào nữa?
Nghe tiếng gào thét của Vương Liệt, những cường giả còn lại kia vội vàng tản ra. Chỉ có điều ngay khi chúng chuẩn bị tụ trận đối phó Lâm Động, thì đài tu luyện bỗng rung chuyển. Rồi một màn ánh sáng đỏ rực bắn lên, chớp mắt hình thành một vầng sáng che phủ cả đài tu luyện.
- Đây là…
Bọn Vương Liệt há hốc mồm mà nhìn. Bọn chúng có thể cảm nhận được một sức mạnh cực kỳ cuồng bạo từ trong tấm màn ánh sáng đỏ rực kia.
- Vương Liệt đại ca, hình như chúng đã kích hoạt trận pháp ẩn trong đài tu luyện rồi.
Một cường giả lắp bắp nói. Bọn chúng cũng biết một vài thông tin về Đan Hà, đương nhiên biết trận pháp phòng hộ ở đây lớn mạnh thế nào.
- Trấn thủ ở đây cho ta! Ta không tin chúng sẽ không ra. Ngoài ra phát tín hiệu gọi hết người của Vương triều Thiên Ưng đến đây. Đến khi tên tiểu tử đó ra, ta sẽ tặng hắn một đại lễ!
Gương mặt Vương Liệt trở nên méo mó, tiếng gào thét vang vọng khắp Đan Hà.