Trên quảng trường, thân thể Lâm Động cứng ngắc đứng yên một chỗ, cuối cùng theo đạo Tinh Thần Thể vừa rồi xâm nhập vào bị tiêu diệt mà dần dịu xuống, cùng lúc đó, từng luồng sóng tinh thần ba động kinh người không ngừng từ bên trong nê hoàn cung cuốn ra, khiến thiên địa đều trở nên chấn động.
Tinh thần lực của Lâm Động hiện nay so với lúc trước quả không thể so sánh, chênh lệch vô cùng to lớn, giống như Tạo Hóa Cảnh và Niết Bàn Cảnh vậy.
Hai mắt Lâm Động đóng chặt, sau đó chậm rãi mở ra, trong hai mắt, tinh thần lực rực rỡ gần như ngưng tụ thành thực chất bắn ra mãnh liệt. Bề mặt nền đá cứng rắn trực tiếp bị phá vỡ thành một cái khe lớn, tinh thần lực như vậy đã đạt đến một loại trình độ tương đối mạnh mẽ.
Tiểu Viêm ở một bên nhìn thấy Lâm Động thức tỉnh, toàn thân vừa rồi bộc phát lân phiến lấp lánh quang mang lúc này mới dần hồi phục lại bình thường, đem đầu của mình thân mật dụi lên người Lâm Động.
- Phù!
Lâm Động phun ra một hơi trọc khí, trong mắt vẫn còn chút kinh hãi, hiển nhiên biến cố vừa rồi khiến cực kỳ kinh hãi. Vừa rồi nếu như không phải có Tiểu điêu xuất thủ thì chỉ e mình sẽ gặp phiền toái rất lớn.
- Tên này xem ra cũng không phải là thứ gì tốt!
Tiểu điêu lúc này mới từ trên bờ vai của Lâm Động thoáng hiện ra, nhìn thoáng qua di hài đã nổ tung, sau đó nói.
Lâm Động gật đầu nhè nhẹ, sau khi thôn phệ đạo Tinh Thần Thể muốn cướp lấy thân thể của hắn, hắn cũng từ đó lấy được một phần ký ức của vị cường giả này khi còn sống. Mà trong ký ức này, gã này hoàn toàn không phải là người tốt. Chỉ có điều khiến hắn có chút vui mừng đó là bên trong những ký ức này, lại có một số thủ đoạn đặc biệt đối với tinh thần lực.
Chuyện này đối với Lâm Động mà nói không thể nghi ngờ là của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống. Hắn bây giờ xem như đã bước chân vào cảnh giới Thiên Phù sư, nhưng đối với việc vận dụng tinh thần lực thì vẫn có chút thô thiển. Từ trong ký ức này hắn đã chiếm được không ít thủ đoạn thúc giục tinh thần lực và bí kỹ Tinh Thần, ngược lại vừa vặn bổ sung một vài chỗ thiếu sót.
Mặt khác, lúc có được những kinh nghiệm phong phú có liên quan đến tinh thần lực thì Lâm Động cũng từ trong ký ức này tìm được một vài thông tin về Viễn Cổ Bí Tàng.
Từ trong ký ức mơ hồ, hắn phát hiện Viễn Cổ Bí Tàng dường như là của một tông phái Viễn Cổ cường đại lưu lại. Trong bảo tàng lúc này có rất nhiều thứ cực kỳ hấp dẫn.
Mà ngoài ra, tên này cũng không phải là Thủ Hộ Giả của Viễn Cổ Bí Tàng. Viễn Cổ Bí Thược trong tay hắn chính là do sau khi đánh lén một vị Thủ Hộ Giả của Bí Tàng nên mới có được. Chỉ có điều mặc dù lấy được Viễn Cổ Bí Thược, nhưng gã cũng bị vị Thủ Hộ Giả kia đánh trọng thương, lúc này mới đến đây chữa thương. Nhưng không nghĩ rằng vẫn không thể thoát khỏi kết quả bỏ mình, mà Viễn Cổ Bí Thược mà hắn giành được, cuối cùng lại tiện nghi cho Lâm Động.
Hơn nữa, cùng loại với Viễn Cổ Bí Thược trong tay Lâm Động cũng không phải chỉ có một cái, mà là có bốn cái. Chỉ khi đồng thời xuất ra bốn cái Viễn Cổ Bí Thược thì mới có thể mở ra Viễn Cổ Bí Tàng.
- Cũng không biết những Viễn Cổ Bí Thược khác đã rơi vào tay ai?
Lâm Động nhíu mày, Viễn Cổ Bí Tàng này nếu như thực sự mê người như vậy thì hẳn sẽ dẫn đến vô số ánh mắt thèm thuồng. Những Vương triều Cao cấp chắc chắn cũng sẽ động thủ cướp đoạt Viễn Cổ Bí Thược. Nếu như tin tức hắn có được Viễn Cổ Bí Thược truyền đi thì có lẽ sẽ dẫn đến những phiền toái không nhỏ.
Nghĩ đến đây, hai mắt Lâm Động chợt nheo lại, chợt bật cười một tiếng, trước khi hắn chưa bước vào Thiên Phù sư thì hắn đã không sợ những cường giả Niết Bàn Cảnh giống như Trần Mộ, huống chi hiện nay hắn đã bước vào Thiên Phù sư. Hắn bây giờ nếu như gặp lại Trần Mộ thì cho dù không dựa vào Huyết Linh Khôi thì cũng có thể cùng hắn đánh một trận.
- Tên này đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!
Chậm rãi tiêu hóa phần ký ức này, trong mắt Lâm Động cũng dâng lên vẻ vui mừng. Tên này có lẽ lúc còn sống cũng không phải người tốt, chỉ có điều thực lực quả thật không yếu, có phần ký ức những kinh nghiệm này của hắn, đối với Lâm Động mà nói cũng không khác gì một bộ vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cao đẳng.
- Tiểu điêu, lần này phải cảm ơn ngươi rồi!
Ánh mắt Lâm Động chuyển về phía Tiểu điêu, nhẹ giọng cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Bớt khách sáo đi, muốn cám ơn ta thì hãy giúp ta tìm Sinh Tử Chuyển Luân Đan đi.
Tiểu điêu trừng mắt, sau đó lướt qua bên cạnh Lâm Động, chậm rãi nói:
- Thiên Phù sư cũng có phân cấp, Thiên Phù sư có tổng cộng chín ấn, tương đương với chín Nguyên của Niết Bàn Cảnh. Tiểu thiên địa bên trong nê hoàn cung sẽ càng lúc càng hoàn thiệt, đợi đến khi đạt đến Cửu Ấn, tiểu thiên địa sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, đến lúc đó liền có thể rung chuyển thiên địa.
Lâm Động nhún vai, ngược lại cũng không hỏi về biến hóa lớn đó là gì. Hắn bây giờ chỉ e ngay cả Thiên Phù sư Nhất Ấn cũng không phải, về phần Cửu Ấn thì lại càng xa vời, có đôi khi nghĩ quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
- Yên tâm đi, có Viễn Cổ Bí Thược đến tay, Viễn Cổ Bí Tàng nhất định phải đi. Đến lúc đó ta sẽ dốc toàn lực cướp cho ngươi Sinh Tử Chuyển Luân Đan!
Lâm Động cười cười nói. Những năm gần đây, tình hữu nghị giữa hai người đã trở nên sâu đậm, cho dù Tiểu điêu không nói thì hắn cũng sẽ đem toàn lực cướp cho bằng được Sinh Tử Chuyển Luân Đan.
Tiểu điêu lười biếng ừm một cái. Mặc dù biểu hiện bộ dạng hời hợt như vậy, nhưng sâu trong ánh mắt của nó lại xẹt qua một tia cảm động.
Lâm Động cũng không thèm quan tâm đến thái độ của Tiểu điêu, xoay đầu lại, ánh mắt lướt qua Viễn Cổ Bí Thược, phất phất tay nói:
- Đi thôi, cũng nên ra rồi!
Ở đây trốn tránh cũng đã hơn một tháng, cũng nên ra thôi, với thực lực của Lâm Động bây giờ, cho dù đám người Trần Mộ vẫn còn đang thủ tại đó thì hắn vẫn có năng lực toàn vẹn thoát ra.
Đã quyết định như vậy, Lâm Động cũng không hề tiếp tục kéo dài thời gian, tâm thần khẽ động, Viễn Cổ Bí Thược trong tay liền tản mát ra một đạo cường quang, sau đó đem thân thể Lâm Động bao phủ hoàn toàn, cuối cùng thân thể của hắn dần trở nên mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất tại trong không gian của Viễn Cổ Bí Thược.
Mà khi Lâm Động biến mất, mảnh không gian của Viễn Cổ Bí Thược cũng dần trở nên tĩnh lặng, không có chút sinh cơ.
o0o
Bóng tối trước mặt Lâm Động giống như thủy triều, trong khoảnh khắc liền thối lui dần, tinh thần lực hùng hồn gần như trong chốc lát tuôn ra dữ dội, hình thành một phòng ngự cực kỳ cường đại quanh người. Chỉ có điều công kích như trong dự liệu cũng không xuất hiện, Lâm Động trước hết thở phào một hơi, sau đó mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Địa phương xuất hiện cũng không phải là bên trong thạch điện mà Lâm Động nghĩ, mà lại là một ngọn núi trơ trọi lẻ loi. Ánh mắt hắn vừa lướt qua đã dâng lên một cảm giác quen thuộc. Nơi này mặc dù không phải là bên trong thạch điện, nhưng cũng cách Lôi Nham Cốc không xa. Đứng ở nơi này, ánh mắt Lâm Động nhìn về phía xa, vừa vặn có thể nhìn thấy Lôi Nham Cốc tại trong khe nứt của dãy núi cách đó không xa.
- Chậc chậc, Viễn Cổ Bí Thược quả nhiên là một kiện bảo bối tốt.
Tiểu điêu có chút kinh ngạc nhìn Viễn Cổ Bí Thược trong tay Lâm Động, sau đó nói:
- Xem ra thứ này mỗi lần thúc giục sẽ tiến vào trong hư vô, sau đó bắt đầu di chuyển, sau này nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm cận kề thì có thể trốn vào trong khoảng không của Viễn Cổ Bí Thược. Có lẽ chỉ cần không phải gặp loại nhân vật cực kỳ khó giải quyết thì cũng không thể tìm ra vùng không gian của Viễn Cổ Bí Thược trong hư vô.
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Động cũng có chút kinh dị, hiển nhiên là không ngờ rằng Viễn Cổ Bí Thược trong tay này lại còn có hiệu quả đó. Nói như vậy, ngày sau nếu như gặp một vài hiểm cảnh thì hắn vẫn có thủ đoạn để thoát thân.
- Người tại Lôi Nham Cốc dường như cũng rút lui rồi.
Lâm Động thoáng kinh dị một chút, sau đó liền đem ánh mắt chuyển về phía Lôi Nham Cốc. Phía trên mảnh sơn cốc đó lúc này đã tràn ngập lôi vân, thỉnh thoảng có từng đạo lôi điện bổ xuống, khiến cho cả tòa sơn cốc đều phát ra tiếng nổ mạnh ầm ầm ầm!
Lôi Nham Cốc hiện nay là hỗn loạn nhất, cho dù là đám người Trần Mộ cũng không dám ở lâu trong đó, cho nên xem bộ dạng này có lẽ là những đội ngũ nhân mã đã bỏ chạy hết rồi. Mà kết quả này cũng khiến Lâm Động thoáng thở phào một hơi. Mặc dù hiện nay đã tiến vào Thiên Phù sư, hắn cũng không cần phải sợ đám người Trần Mộ, chỉ có điều nếu như thực sự bị bọn chúng ôm cây đợi thỏ thì có lẽ cũng tương đối phiền toái. Loại phiền toái này, nếu như có thể tránh được thì vẫn tốt hơn.
- Ngươi bây giờ định làm gì?
Tiểu điêu nhìn vào lôi điện tràn ngập sơn cốc, trong mắt có chút kinh ngạc, sau đó nói.
- Quay về Dương Thành một chuyến, trước tiên phải gặp bọn người Mạc Lăng.
Lâm Động có chút trầm ngâm. Ba người Mạc Lăng từ lúc bắt đầu đã theo hắn, bất kể như thế nào hắn cũng phải bảo đảm an toàn cho ba người này. Hơn nữa, trong mơ hồ hắn cũng có chút lo lắng, Trần Mộ hiển nhiên cũng không phải là loại người lương thiện, Vương triều Ma Nham bọn hắn hiển nhiên lại càng không phải loại đèn cạn dầu, nếu như hắn không tìm thấy mình, như vậy thì ngược lại rất có thể ra tay với đám người Mạc Lăng.
Bọn hắn đều biết rõ sự hấp dẫn của Viễn Cổ Bí Tàng, cho nên chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha Viễn Cổ Bí Thược.
Rắc rắc!
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Động chậm rãi siết chặt song quyền, sát ý trong mắt lưu động, hy vọng tên kia không làm vậy, bằng không, hắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn!
- Đi thôi!
Lâm Động thở nhẹ ra một hơi, cũng không nhiều lời, bàn tay vung lên, thân hình phóng đi. Hiện nay hắn đã tiến vào Thiên Phù sư, đối với lực lượng thiên địa, hắn phảng phất như có thể hạ bút thành văn. Cuồng phong hình thành dưới chân, Lâm Động với một loại tốc độ kinh người xẹt qua sơn mạch, sau đó phóng về phía Dương Thành ở bên ngoài sơn mạch.