Một đạo thân ảnh mơ hồ nhanh như tia chớp từ trên đỉnh Huyền Âm Sơn lao ra, mơ hồ phát ra tiếng không khí ma sát. Tiếng không khí ma sát quanh thân tạo thành từng tiếng phần phật khếch tán rất nhanh trong đêm tối. Trong ngoài thành Âm Khôi vốn yên tĩnh lập tức bùng nổ từng đạo thanh âm kinh hãi với một loại tốc độ kinh người. Từng tiếng la hét vang lên trong đêm tối hết sức chói tai.
- Trời ạ! Gã đó đem bảo vật cướp chạy rồi?
- Như thế nào có thể chứ? Như thế nào có thể như vậy được? Phong ấn trên bảo vật ngay cả chín cường giả Tạo Hóa Cảnh liên thủ cũng không làm gì được, gã kia sao có thể cướp đi được?
- Loạn rồi, đại loạn rồi!
Trong đêm tối yên tĩnh, vô số tiếng thét chói tai giống như châm lửa vào ngòi thuốc nổ. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt vô số người đỏ rực lên như máu. Nếu như bảo vật ở trong tay Âm Khôi Tông, dưới sự chấn nhiếp của bọn họ có lẽ thực sự không có ai dám có tâm tư riêng. Thế nhưng bảo vật kia cứ như vậy bị đoạt đi, mà nếu vậy thì chỉ cần giết chết tên trộm bảo kia thì không phải sẽ có cơ hội đoạt được bảo vật sao?
- Tên kia đã trộm nó đi rồi?
Trên đỉnh Huyền Âm Sơn, Tả Hữu Trưởng lão há hốc mồm nhìn thân ảnh liều mạng bỏ trốn, nhất thời còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
- Toàn bộ cường giả Âm Khôi Tông nghe lệnh, không tiếc bất cứ giá nào chặn tên đó lại!
Trạng thái ngây ngốc này cũng không kéo dài quá lâu, chỉ chốc lát sau, hai vị Trưởng lão kinh hãi gào thét, âm thanh phát ra như sấm, vang vọng khắp bầu trời.
Tiếng thét vừa dứt, hai vị Trưởng lão vội nhìn về phía Đằng Sát ở phía sau. Chỉ thấy thân thể của hắn không ngừng run rẩy, trong hai mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ điên cuồng.
Tối nay hắn cuối cùng đã không kìm được cơn phẫn nộ. Không nghĩ rằng hôm nay dưới mí mắt của chính mình lại bị người khác cướp bảo vật đi. Điều này không thể nghi ngờ giống như hung hăng giáng lên mặt Đằng Sát một cái tát thật kêu. Hiển nhiên cơn phẫn nộ đã dâng lên tới đỉnh điểm.
- Tông chủ, tên kia có chút cổ quái, phù văn trong tay hắn có chút kỳ lạ, giống như phù văn ở mặt trên của phong ấn. Nếu chúng ta có thể tìm được hắn thì chắc chắn có thể phá giải phong ấn!
Mặc dù biết Đằng Sát bây giờ giống như một thùng thuốc súng chạm vào là nổ ngay, thế nhưng hai vị Trưởng lão hiển nhiên là vô cùng xảo quyệt, lập tức vội vàng nói.
- Đúng vậy, nhất định không thể để hắn chạy thoát!
Nghe thấy lời này của hai vị Trưởng lão, ngọn lửa giận trong mắt Đằng Sát vừa mới bùng lên bị mạnh mẽ kiềm hãm lại. Trên mặt chợt lộ vẻ mừng như điên, ánh mắt âm lệ nhìn về phía thân ảnh mơ hồ đang chạy trốn, âm trầm cười nói:
- Yên tâm, hắn trốn không thoát đâu!
Ầm!
Tiếng cười của Đằng Sát vừa dứt, còn không đợi hai vị Trưởng lão nói chuyện thì thân thể hắn đột nhiên bùng nổ nguyên lực cường hãn. Một đạo tàn ảnh mơ hồ lướt qua, mà bản thể giống như quỷ mị không biết đã biến mất từ khi nào.
- Bắt lấy gã đó!
Lúc thân thể Đằng Sát biến mất, các cường giả Âm Khôi Tông với khí thế nghiêng trời lệch đất cũng lao theo. Bất kể nói thế nào thì đây cũng là địa bàn của Âm Khôi Tông, cường giả ở đây phần lớn đều có chút năng lực, từng đạo thân ảnh phân ra bốn phương tám hướng lao đi giống như mạng nhện bắt đầu bao vây lấy Lâm Động mà truy sát.
Lâm Động gần như thi triển tốc độ đến cực hạn, chỉ có điều số lượng cường giả của Âm Khôi Tông thực sự là quá nhiều, bốn phương tám hướng đông nghìn nghịt, chỉ trong chốc lát đã có bốn gã cường giả Tạo Khí Cảnh dẫn đầu ra tay. Nguyên lực hùng hậu mang theo vũ kỹ cường hãn thúc dục đánh tới.
- Cút!
Ánh mắt Lâm Động lạnh như băng, bàn tay siết chặt, kim đài khổng lồ rất nhanh ngưng tụ, không chút lưu tình nện mạnh xuống, trực tiếp đem bốn gã cường giả Tạo Khí Cảnh nện đến hộc máu văng ngược trở lại.
- Tên này là Lâm Động!
Lúc Lâm Động ngưng tụ kim đài đánh văng bốn gã cường giả Tạo Khí Cảnh, thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét quen thuộc. Ánh mắt hắn nhất thời trở nên ngưng đọng. Nghe thanh âm thì đó chính là gã Tào Chấn đã từng giao thủ ở thành Đại Khôi. Có lẽ gã chính là người nhận ra Kim Đài Trấn Ma Chưởng của hắn!
- Lâm Động? Chính là tên Lâm Động đã bắt Đằng Lỗi đi ư?
- Hắn chẳng lẽ không biết Âm Khôi Tông đang truy nã hắn sao? Không ngờ lại còn dám đến thành Âm Khôi đoạt bảo.
- Lá gan của kẻ này quả thực là lớn vô cùng!
Tiếng quát của Tào Chấn không thể nghi ngờ đã khiến cho trong ngoài thành Âm Khôi vốn đã náo nhiệt lại càng thêm phần điên cuồng. Vô số đạo ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía hắc ảnh đang không ngừng chạy trốn kia. Hiển nhiên bọn hắn chưa từng nghĩ rằng người đoạt bảo không ngờ lại chính là Lâm Động, kẻ sớm đã có ân oán sinh tử với Âm Khôi Tông.
Ầm ầm ầm!
Thân hình của Lâm Động lao nhanh đi, kim đài trong tay vũ động, lại đem mấy tên cường giả của Âm Khôi Tông đánh cho hộc máu văng ra. Mà lúc hắn sắp lao ra ngoài không trung của Âm Khôi Tông, thì phía sau bỗng nhiên vang lên một đạo kình phong lăng lệ, nện mạnh về phía hắn.
- Lâm Động, chết đi cho ta!
Cùng với kình phong sắc bén đánh đến còn có tiếng rống giận của Tào Chấn. Ngày đó Lâm Động bắt đi Đằng Lỗi ngay trước mặt hắn, vì thế đã khiến hắn chịu không ít quở trách. Bây giờ gặp lại, nói gì cũng phải thu hồi lại mặt mũi mới được.
- Cút qua một bên!
Nhìn thấy kẻ này gắt gao quấn lấy, ánh mắt Lâm Động trở nên âm lãnh, mạnh mẽ xoay người lại, quang mang tử hắc sắc trong hai mắt lóe lên, sau đó vung ra một quyền.
Lúc này từ trong cơ thể Lâm Động tràn ra không phải là nguyên lực màu vàng mà là một loại năng lượng kỳ dị tử hắc sắc, năng lượng này nhanh chóng ngưng tụ, trực tiếp hóa thành một đạo quyền ảnh, hung hăng lấy cứng chọi cứng với Tào Chấn.
- Ngươi muốn chết!
Nhìn thấy Lâm Động dám cùng mình lấy cứng đối cứng, Tào Chấn cười lạnh một tiếng. Thế nhưng nụ cười lạnh trên miệng hắn còn chưa dứt thì đột nhiên nhưng đọng lại. Bởi vì hắn phát hiện ra đạo quyền ảnh tử hắc sắc đang lao đến với tốc độ cực kỳ mãnh liệt kia, không những đánh tan vũ kỹ của hắn mà dư thế còn không giảm, hung hăng nện lên người hắn.
- Phốc xuy!
Phòng ngự bằng nguyên lực trên cơ thể hắn gần như chỉ trong chốc lát liền sụp đổ. Thậm chí kiện nội giáp Linh bảo Trung cấp mà Tào Chấn mặc bên trong cũng trực tiếp bị đánh nát. Thân hình hắn ở trên bầu trời bắn đi, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, kèm theo đó là từng đoàn huyết vụ phun ra, cực kỳ chật vật rơi xuống mặt đất.
Một quyền đánh bay một gã cường giả Bán Bộ Tạo Hóa!
Một màn khủng bố chỉ trong khoảnh khắc như vậy khiến cho đám cường giả đang muốn đánh tới phía Lâm Động chợt khựng lại, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi vô tận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Làm sao có thể như vậy chứ? Tên Lâm Động kia như thế nào có thể một quyền đánh bay Tào Chấn cảnh giới Bán Bộ Tạo Hóa thành ra như vậy được? Chẳng lẽ hắn đã đột phá đến cảnh giới Tạo Hóa Cảnh? Thế nhưng tại sao khí tức của hắn vẫn là Tạo Khí Cảnh?
Một màn này đồng dạng cũng khiến cho đám đông cường giả chú ý và phát hiện. Lập tức trong ngoài thành Âm Khôi liền bộc phát ra từng tiếng la hét kinh hãi. Một ít người còn cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, sự tình phát sinh đêm nay quả thực quá mức ly kỳ!
- Trốn!
Mà lúc vô số người bị hung uy của Lâm Động dọa cho thất thần, thì Lâm Động cũng nhanh chóng thu quyền lại, điên cuồng phóng đi. Hắn tự nhiên hiểu rằng loại uy lực này là bởi vì tiểu điêu đang âm thần xuất lực, bằng không hắn tất sẽ bị Tào Chấn giữ chân. Đến lúc đó, một khi cường giả Âm Khôi Tông xúm lại thì hôm nay cho dù hắn có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được.
Tốc độ đã thi triển đến mức tận cùng, thân hình Lâm Động chợt lóe lên, rốt cuộc cũng đã chạy ra khỏi phạm vi của thành Âm Khôi. Một tiếng huýt sáo truyền đi, với tốc độ của hắn dĩ nhiên không thể thoát được sự truy đuổi của cường giả Âm Khôi Tông, phải dựa vào Tiểu Viêm mới được!
- Grào!
Tiếng huýt sáo của Lâm Động vừa phát ra, thì một tiếng hổ gầm trong đêm đen liền vang lên, hồng mang phía chân trời lao đến, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Lâm Động. Hắn cũng không chút chần chờ, liền xoay người nhảy lên lưng hổ, mà Tiểu Viêm cũng nhanh chóng dang rộng cặp cánh huyết sắc. Vừa muốn động thân chạy trốn, thì tiểu điêu đột nhiên hiện lên trên vai Lâm Động, khẽ giọng nói:
- Cẩn thận!
Ầm ầm!
Thanh âm của tiểu điêu vừa dứt, thì phía trước Lâm Động đột nhiên truyền đến từng đạo gợn sóng. Một đạo thân ảnh giống như Ma Thần vô cùng quỷ mị thoáng hiện, hiển nhiên chính là Đằng Sát!
- Ngươi chính là Lâm Động? Đem bảo vật giao ra cho bản Tông chủ!
Đằng Sát vừa hiện thân, thì ánh mắt ẩn chứa tràn đầy sát khí đã nhìn chằm chằm về phía Lâm Động. Bàn tay vung ra một trảo, nguyên lực cực kỳ hùng hậu ngưng tụ thành một cái khô lâu lao về phía Lâm Động.
- Nhanh lùi lại!
Nhìn thấy Đằng Sát xuất thủ, ánh mắt tiểu điêu nhất thời trở nên ngưng trọng, vội vàng quát lớn một tiếng. Móng vuốt rất nhanh vũ động, năng lượng tử hắc sắc nồng đậm từ trong cơ thể tràn ra, cuối cùng hóa thành một đạo ánh sáng tử hắc sắc bắn ra, cùng va chạm với khô lâu tạo thành từ nguyên lực.
Ầm!
Năng lượng kinh người ba động, trên bầu trời lập tức bùng nổ, ánh sáng tử hắc sắc cùng với khô lâu bằng nguyên lực đồng thời tiêu tán, một màn như vậy lập tức khiến vô số ánh mắt trở nên khiếp sợ, ai cũng không nghĩ rằng Lâm Động lại có thể đón đỡ được công kích của Đằng Sát cảnh giới Tạo Hóa Cảnh đại thành như thế.
- Muốn mang bảo vật đi trước mặt bản Tông chủ? Ngươi quả là nghĩ ngợi viễn vông, giao ra cho ta!
Công kích bị đánh tan, ánh mắt Đằng Sát liền trở nên ngưng trọng. Khẽ cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, khí tức càng thêm khủng bố mấy phần. Đột nhiên nguyên lực trong cơ thể hắn bạo phát, thậm chí ngay cả nguyên lực thiên địa lúc này cũng mơ hồ có dấu hiệu ngưng tụ lại.
- Đằng Sát, ngươi nếu còn dám động thủ thì ta sẽ làm thịt Đằng Lỗi!
Nhìn nguyên lực đầy trời bắt đầu chuyển động, lại nhìn Đằng Sát giống như Ma Thần, ánh mắt Lâm Động chợt trở nên lạnh lẽo. Hắn khẽ vung ra một trảo, một nhân ảnh ở trên người Tiểu Viêm liền bị chụp lấy, sau đó lập tức hét lớn một tiếng.
Vô số đạo ánh mắt chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trong tay Lâm Động là một thân ảnh đang ra sức giãy dụa. Bộ dạng này rõ ràng chính là Đằng Lỗi đã bị Lâm Động bắt đi trước kia, không ngờ bây giờ lại bị hắn đem ra làm con tin.
- Tiểu tử này thật ngoan độc!
Nhìn thấy Đằng Lỗi bị Lâm Động chụp lấy cổ họng giơ lên, sắc mặt Đằng Lỗi dần dần tím tái đi còn sắc mặt Lâm Động thì lại lạnh lùng tàn nhẫn, bên dưới đã có không ít người đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng lẩm bẩm.
- Chẳng qua, chỉ dựa vào như vậy mà muốn bình yên rời đi thì có lẽ là có chút khó khăn.