Bên ngoài Hóa Long Đàm, tất cả mọi người trên những ngọn núi xung quanh đó đều mang ánh mắt kinh dị nhìn Hóa Long Đàm đang sôi sục.
Mọi người trong Long tộc đều biết rõ năng lượng ở đây đạt đến mức khủng khiếp. Vì thế nước trong đầm đặc quánh không thể có sóng nổi. Thế nhưng Hóa Long Đàm bình thường có ném cả ngọn núi vào cũng không gợn sóng thì giờ đang nổi lên những đợt sóng lớn.
- Chuyện gì vậy?
Nhiều đệ tử trẻ nhìn nhau, rõ ràng họ không biết về mai cốt chi địa ở trong Hóa Long Đàm, còn về Lục Chỉ Thánh Long Đế thì càng chỉ biết đến trong cổ tịch. Nhưng dù thế cũng khiến huyết dịch trong người họ sục sôi. Dù gì thì trong lịch sử lâu dài của yêu thú giới cũng chỉ có một mình vị Lục Chỉ Thánh Long Đế đây là thống nhất được các đại chủng tộc.
- Đó là…
Các trưởng lão quanh Nguyên Càn lúc này không thể thản nhiên được như trước nữa, trên gương mặt già nua đều hiện vẻ chấn động. Với thân phận của họ đương nhiên biết ít nhiều về mai cốt chi địa, nhưng thường thì chỉ khi có đại cơ duyên thì mới vào được đó…
- Thứ năng lượng này là của tiên tổ.
Sắc mặt Nguyên Càn có phần ngưng trọng, nhìn mấy vị trưởng lão nói:
- Có người đã vào Táng Cốt Điện, hơn nữa còn tiếp xúc với ý chí của tiên tổ.
- Là ai?
Một trưởng lão nóng ruột hỏi. Không phải ai cũng vào được Táng Cốt Điện. Chỉ những ai có đại cơ duyên và nghị lực cực lớn mới thành công. Hơn nữa một khi đã vào thì sẽ có cơ hội có được long cốt Viễn Cổ. Nếu thật sự có được thì đó sẽ là sự kiện trọng đại của Long tộc.
- Tạm thời vẫn chưa rõ.
Nguyên Càn lắc đầu, ánh mắt rực cháy nhìn Hóa Long Đàm, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Lâm Động. Nhưng ngay lập tức hắn lắc đầu…có lẽ không phải chứ?
- Nếu là Lâm Động có được long cốt Viễn Cổ…
Một vị trưởng lão nói nhỏ. long cốt Viễn Cổ là trọng bảo của Long tộc, chỉ cần có được nó là sẽ có được một tộc nhân tiềm lực kinh người. Nhưng nếu Lâm Động có thì sẽ thành phí mất, vì Lâm Động không phải người trong tộc, thậm chí trong người hắn không có chút huyết mạch nào của Long tộc.
- Yên lặng quan sát đã.
Nguyên Càn nhìn sắc mặt kỳ lạ của mấy vị trưởng lão, trong lòng cũng đành thở dài bất lực.
Động tĩnh ở Hóa Long Đàm vàng ngày càng mạnh, khoảng nửa giờ sau, từ trong Hóa Long Đàm bỗng hình thành hai vòng xoáy nước, rồi bắn ra hai thân ảnh.
Soạt!
Mọi ánh mắt đều lập tức nhìn về hai thân ảnh đó, tiếp đó là những tiếng kêu lên kinh ngạc.
- Đó là Nghiêm Phong và Nguyên Hinh, họ thành công rồi.
- Năng lượng như vậy chắc là long cốt thượng đẳng đúng không? Lợi hại thật.
Trên bầu trời, quang ảnh tan đi, chính là Nguyên Hinh và Nghiêm Phong. Thân thể họ dường như cao lớn hơn, ánh mắt lóe tinh quang sắc bén, dưới lớp da còn hắc quang lưu chuyển.
- Là long cốt thượng đẳng.
Những vị trưởng lão kia vừa nhìn là nhận ra đẳng cấp long cốt của hai người, rồi tất cả cùng cười khổ. Nếu là bình thường có hai tộc nhân có được long cốt thượng đẳng thì đó là tin vui. Nhưng lúc này họ lại chẳng thể vui được.
Nếu hai người họ đã ra, vậy thì người còn lại trong Hóa Long Đàm chính là Lâm Động rồi. Như vậy thì hiển nhiên người đã tiếp xúc với ý chí của tiên tổ cũng chính là hắn.
- Ài, năm đó Thanh Trĩ cũng vậy. Nhưng dù thế nào hắn cũng có huyết mạch của Long tộc. Nhưng bây giờ Lâm Động lại chẳng có can hệ gì.
Một trưởng lão thở dài.
Những trưởng lão khác vẻ mặt cũng cổ quái. Nếu Lâm Động có dù chỉ một chút huyết mạch Long tộc thì chắc hẳn họ sẽ mừng đến nhảy cẫng lên. Nhưng đáng tiếc hắn ta lại là một con người thật sự, lại chẳng có chút liên hệ gì với Long tộc cả.
- Tộc trưởng…
Các trưởng lão nhìn về Nguyên Càn, rõ ràng chuyện này khiến họ rất đau đầu.
- Cứ xem tình hình thế nào đã. Tuy Lâm Động đã vào Táng Cốt Điện nhưng không có nghĩa là hắn lấy được long cốt Viễn Cổ. Hơn nữa có lấy được cũng không sao. Có lẽ cũng đến lúc chúng ta thay đổi quy tắc cũ rồi.
Nguyên Càn chắp tay sau lưng, nhìn về Hóa Long Đàm lẩm nhẩm.
- Lâm Động…nếu ngươi có bản lĩnh đó, Long tộc có thể phá lệ cho ngươi một lần…
…
Bùm!
Trên đại địa hoang vu, đột nhiên tỏa ra một luồng áp lực mạnh mẽ, một cái bàn vuốt rồng màu tử kim dường như xé tan không gian, bằng tốc độ kinh người đập xuống thân ảnh trên không trung.
Âm thanh trầm đục vang lên, thân ảnh đó lập tức lao thẳng xuống mặt đất tạo nên một cái hố sâu hàng nghìn trượng.
- Khụ!
Trong cái hố to, một thân ảnh ho sù sụ một cách khổ sở. Thân thể hắn lúc này đã nhuốm đầy máu tươi, đôi mắt vốn lấp lánh thanh quang cũng tối đi nhiều.
Thân ảnh đó đương nhiên là Lâm Động vừa khiêu chiến với Lục Chỉ Thánh Long Đế. Nhưng trước đại nhân vật đó, hắn đúng là châu chấu đá xe.
Tuyệt thế nhân vậy từng sánh ngang với Bát Chủ thời Viễn Cổ, dù bây giờ chỉ còn lại chút ý chí nhưng vẫn khủng khiếp như vậy.
- Sức mạnh và dũng khí của ngươi không tương xứng với nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lục Chỉ Thánh Long Đế ngồi trên thạch đài hoa sen, ánh mắt bình thản nhìn xuống thân ảnh kia.
- Ngươi hiện giờ không thể được sự khẳng định của ta đâu. Vì thế hãy từ bỏ đi.
Lâm Động quệt vết máu ở khóe miệng, ngẩng lên nhìn Lục Chỉ Thánh Long Đế với đôi mắt vẫn tràn ngập chiến ý. Hắn không phản bác lời của Lục Chỉ Thánh Long Đế, nhưng hắn vẫn bước chân ra, thanh quang hùng hồn lại bùng nổ, tiếng long ngâm vang lên. Thanh quang bao quanh người hắn rồi biến thành một con thanh long dài đến nghìn trượng.
Thanh long cuộn mình, chiến ý dâng lên trong mắt, lớp vẩy quanh người phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, rắn chắc.
Vút!
Đột nhiên thanh long biến thành thanh quang đem theo sức mạnh đáng sợ lao thẳng tới Lục Chỉ Thánh Long Đế. Những nơi nó bay qua đều để lại dấu thanh quang.
- Ồ? Năng lượng quen thật. Hình như cũng từng có người tu luyện loại võ học này đến đây…
Lục Chỉ Thánh Long Đế nhìn con thanh long mỉm cười rồi lắc đầu:
- Nhưng như vậy là chưa đủ.
Dứt lời hắn giơ bàn tay ra rồi khẽ phẩy xuống. Bàn tay hắn lập tức phình to đến hàng vạn trượng, che lấp cả mặt trời rồi đập mạnh xuống con thanh long.
Bùm!
Máu tươi bắn ra tứ phía, lớp vảy vỡ vụn, thanh long gầm lên thảm thiết. Đòn xung kích dường như rất mạnh nhưng lại không hề gây được tổn thương gì tới bàn tay khổng lồ kia, ngược lại bị bàn tay đó đập xuống tạo nên trên đất một khe nứt sâu hàng vạn trượng.
Thanh quang tan đi, thanh long biến thành hình người, sắc mặt Lâm Động tái nhợt, từ lỗ chân lông toàn thân hắn không ngừng rỉ máu, nhìn vô cùng thê thảm.
- Năm đó cũng có người tu luyện môn võ học này. Thành tựu của hắn còn hơn ngươi một bậc nhưng cuối cùng cũng thất bại. Chắc ngươi có quan hệ gì đó với hắn?
Lục Chỉ Thánh Long Đế cười nhạt.
Lâm Động cười khổ, Thanh Trĩ tiền bối cũng từng đến đây sao? Không ngờ thực lực như vậy mà cuối cùng cũng thất bại. Lẽ nào hắn thật sự không thể có được long cốt Hồng Hoang mạnh nhất sao?
Thật sự là không cam tâm!
- Cũng không phải hoàn toàn không thể.
Lúc này đột nhiên Nham lên tiếng.
- Ngươi có cách gì?
Lâm Động liếm vết máu ở môi.
- Lục Chỉ Thánh Long Đế trước mặt chỉ là ý chú, muốn chiến thắng hắn thì ngươi phải chiến thắng được ý chí này. Nhưng với ý chí của ngươi hiện giờ thì căn bản không phải đối thủ của hắn.
- Vì thế, ngươi cần có trợ thủ.
- Trợ thủ? Ngươi?
Lâm Động khựng người.
- Giờ ta cũng không làm được gì.
Nham uể oải nói:
- Ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù, Thôn Phệ Chủ đã qua đời, có lẽ bên trong ít nhiều vẫn còn ý chí của Thôn Phệ Chủ. Nếu ngươi giao lưu được với ý chí đó thì có lẽ sẽ triệu hồi được Thôn Phệ Chủ. Cũng chỉ có vậy mới đánh bại được Lục Chỉ Thánh Long Đế.
Lâm Động nghe vậy trầm mặc một lúc rồi ngồi xuống nhắm mắt lại, năng lượng quanh người đều dần tan biến.
Trên trời, Lục Chỉ Thánh Long Đế thấy hắn như vậy thì nhướn mày, nhìn hắn thích thú. Lục Chỉ Thánh Long Đế muốn biết rốt cuộc kẻ kia còn có được thủ đoạn gì nữa…
Đại địa rơi vào sự tĩnh lặng kỳ lạ kéo dài đúng ba ngày. Lục Chỉ Thánh Long Đế cũng không quấy nhiễu gì, hắn từ trên cao nhìn xuống thân ảnh gầy gò kia.
Từng là vương giả của yêu thú giới, dù chỉ là một chút ý chí còn sót lại nhưng vẫn mang đầy ngạo khí.
Nhưng rõ ràng Lục Chỉ Thánh Long Đế cũng không muốn kéo dài thêm thời gian vô vị thế này nữa. Cuối cùng hắn lên tiếng:
- Anh bạn trẻ, thời gian không còn sớm. Nếu ngươi muốn long cốt thì cứ thử những cái dưới kia đi.
Dứt lời, hắn vung tay áo bắn ra một chùm sáng tử kim bọc lấy Lâm Động.
Thế nhưng khi ánh sáng sắp bắn trúng Lâm Động thì không gian phía trước hắn bỗng tách ra, giống như cái miệng lớn nuốt chửng cột sáng.
- Hửm?
Cảnh tượng đột ngột đó khiến Lục Chỉ Thánh Long Đế khựng người, rồi chau mày nhìn phía sau Lâm Động. Không gian ở đó chầm chậm biến dạng rồi dần dần có một thân ảnh bước ra.
- Ha ha, Lục Chỉ Thánh Long Đế, đã chết rồi mà còn bắt nạt tiểu bối. Ngươi không thấy vô vị sao?
Một tiếng cười trong trẻo vang lên sau khi thân ảnh kia bước ra.
Lục Chỉ Thánh Long Đế vốn rất bình tĩnh đột nhiên đồng tử co lại, giọng nói trầm khàn có phần kinh ngạc.
- Thôn Phệ…Chủ?