Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 759: Cô gái bí ẩn, Thần Khí bộ tộc



Vạn Cổ Ma Khanh đối với võ giả Thánh Ma đại lục mà nói thì có ma lực cực kỳ lớn, rất nhiều cường giả phong hoàng khi không còn hy vọng đột phá, thì đều nghĩ tới việc vào trong Vạn Cổ Ma Khanh tìm kiếm cơ duyên, kết quả là đi mà không về, cho dù là đệ nhất nhân của Thánh Ma đại lục khi trước thì cũng không ngoại lệ.

Mặc dù như vậy, vẫn có rất nhiều cường giả có nguyện vọng cả đời chính là được đi Vạn Cổ Ma Khanh nhìn một cái, bởi vì nơi đó quá mức thần bí, những tồn tại cường đại ngủ say trong Vạn Cổ Ma Khanh kia làm cho mọi người cực kỳ rung động!

Lâm Minh cũng cực kỳ hứng thú với Vạn Cổ Ma Khanh, lúc trước, Lâm Minh cũng tràn ngập tò mò với Thần Hoàng bí cảnh và thượng cổ Phượng tộc, nhưng hiện tại, đáp án của Thần Hoàng bí cảnh đã bị vạch trần rồi.

Bởi vì Thần Vực có quá nhiều dân cư, rất nhiều chi nhánh của đại gia tộc sẽ di dời toàn tộc tới hạ giới, chi nhánh của Thần Vực Phượng tộc cũng không ngoại lệ, vì thế mới có Thần Hoàng bí cảnh.

Nhưng về Vạn Cổ Ma Khanh, Lâm Minh vẫn cảm giác nó như một luồng sương mù.

Nhớ lại ngày đó trong vùng cấm ngàn dặm, nhìn thấy con thần thú khổng lồ, thân thể dài mấy ngàn dặm, còn cả viên trái tim đại đế sau mười vạn năm vẫn còn đập, cùng với thi thể thần nữ mang dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết, trải qua mười vạn năm vẫn trông rất sống động, những thứ này, nếu nói rằng chúng là do chi nhánh của một đại gia tộc Thần Vực nào đó làm ra, thì thật sự rất không có sức thuyết phục.

Lâm Minh hoài nghi, chủ nhân của viên đại đế chi tâm kia cho dù ở Thần Vực, thì cũng là nhân vật đứng trên đỉnh phong, hắn cũng không phải là kẻ mà đám người Ma Đế, Nam Cương thần quốc quốc chủ có thể sánh bằng được.

Nhân vật như vậy, vì sao lại xuất hiện tại Thiên Diễn đại lục?

Trái tim của hắn vì sao lại được phong ấn trong thân thể thần nữ, bản thân hắn còn sống hay đã chết?

Nếu thần nữ kia là người quan trọng nhất trong đời của đại đế, thì vì sao hắn lại bỏ mặc nàng trong cổ mộ tại vùng cấm ngàn dặm như thế?

Lâm Minh và Mục Thiên Vũ cùng đi tới căn phòng của cô gái thần bí kia, bước vào thì thấy nàng đang mặc áo trắng, đưa lưng về phía bọn họ, ngồi trước cửa sổ, mái tóc màu đen như thác nước đổ xuống.

Bên cạnh nữ nhân này là căn giường vẫn còn mới nguyên như cũ, dường như nữ nhân này cả đêm qua không ngủ, mà chỉ ngồi trước cửa sổ cả một đêm.

Nhìn bóng dáng của nàng, Mục Thiên Vũ âm thầm chua xót:

- Cô nương, ngươi tên là gì?

Cô gái quay đầu lại nhìn hai người một cái, trong cặp mắt màu xám trắng hiện lên một tia bình tĩnh và lạnh lùng, nàng không nói gì, không để ý tới câu hỏi của Mục Thiên Vũ.

- Nàng dường như đã đóng kín nội tâm, đối với bất kỳ ai cũng đều không tin tưởng, thật sự không biết được cô gái này có thân thế như thế nào.

Mục Thiên Vũ dùng chân nguyên truyền âm nói.

Lâm Minh hơi trầm ngâm, dưới tình huống như vậy, muốn hỏi được thân thể từ trong miệng nàng thì khả năng không quá lớn.

Hắn đưa tay phải lên Tu Di giới, một ngọc bội màu xanh da trời xuất hiện trong bàn tay, nói:

- Cô nương, ngươi nhận ra thứ này chứ!

Cô gái nhìn thấy ngọc bội trong tay Lâm Minh, lập tức động dung, nàng theo bản năng sờ lên ngực của mình, chạm vào khối ngọc ấm áp kia.

Ngọc bội vẫn còn ở đó, vậy là có hai tấm ngọc bội ư?

- Ngươi...

Cô gái này rốt cuộc cũng mở miệng nói, từ khi Lâm Minh nhìn thấy nàng, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng, thanh âm rất êm tai, nhưng lại mang theo một loại khẩu âm đặc biệt:

- Ngọc bội của ngươi lấy được từ đâu?

Lâm Minh mỉm cười, thu ngọc bội lại, nói:

- Trước khi trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi cần phải trả lời một vấn đề của ta trước, ta muốn biết thân thế của ngươi.

Cô gái do dự một chút, ngay sau đó, trong cặp mắt màu xám trắng hiện lên một tia mê man, nàng nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta... Là Thần Khí bộ tộc...

- Thần Khí bộ tộc?

Lâm Minh nhướng mày:

- Nói rõ xem.

- Chúng ta là gia tộc bị nguyền rủa, không có dòng họ, không có tương lai, tổ tiên của gia tộc làm thần linh tức giận, đánh xuống trừng phạt, bộ tộc ta phải do nhiều thế hệ con cháu chịu đựng, hình xăm chú ấn trên mặt ta chính là dấu hiệu của huyết mạch nguyền rủa.

- Nguyền rủa, nguyền rủa gì?

Lâm Minh đã sớm chú ý tới chú ấn thần bí trên mặt cô gái này, lúc trước hắn chỉ cảm giác nó không tầm thường, những lại không nghĩ tới nó là một loại nguyền rủa.

- Con cháu của gia tộc, từ sau khi sinh ra, mỗi một đoạn thời gian thì sẽ phải chịu đựng một loại tra tấn đau đớn khó có thể chịu được, đó là cảm giác thấu vào tận xương tủy, nó đến từ hình xăm trên mặt chúng ta, khi lớn tuổi hơn, loại đau đớn này càng lúc càng phát tác dày đặc hơn, thời gian đau cũng càng kéo dài hơn, mãi cho tới khi đau mà chết, hoặc là không chịu được phải tự sát.

- Chỉ có tu võ thì mới có thể dùng lực lượng và ý chí của bản thân để trì hoãn, áp chế loại đau đớn này, nhưng thật đáng buồn chính là, mặc dù con cháu gia tộc đều có thiên phú cực cao, nhưng cũng không thể làm trái được vận mệnh, tu luyện đến sau này thì vẫn thất bại trước huyết mạch nguyền rủa này!

Lời này của nàng làm cho Lâm Minh cực kỳ bất ngờ, vốn hắn tưởng rằng, gia tộc liên quan tới thần nữ trong Vạn Cổ Ma Khanh thì rất có thể là một siêu cấp gia tộc có truyền thừa lâu đời, từng lịch sử huy hoàng, nhưng lại không nghĩ tới, nàng lại là Thần Khí bộ tộc, huyết mạch bị nguyền rủa qua nhiều thế hệ!

Bọn họ là hậu đại của thần nữ kia hay sao? Nếu là như vậy, năm đó thần nữ oai phong một cõi, tại sao hậu đại của nàng lại phải rơi vào thảm cảnh này?

- Ngươi có biết tổ tiên của gia tộc các ngươi không? Bọn họ có tên chứ? Hoặc là có biết cuộc đời của họ không, vì sao lại đắc tội cái gọi là thần linh?

Cô gái lắc lắc đầu, thời gian đã quá xa xôi, chân tướng của lịch sử thường thường sẽ bị vùi lấp trong dòng sông thời gian, căn bản không thể ngược dòng được, nàng nói:

- Tổ tiên lưu lại cho chúng ta, chỉ có hai chữ tổ huấn...

- Là cái gì?

- Kéo dài!

Lâm Minh nghe xong mà âm thầm chấn động, hai chữ tổ huấn kia vô cùng đơn giản, dường như ẩn chứa một loại chấp niệm không cam lòng, kéo dài xuống nữa, vẫn luôn kéo dài mãi, không cam lòng!

Lâm Minh lại nhìn cô gái, trong lòng có thêm một chút kính sợ, đây là một gia tộc thần kỳ!

Nếu bọn họ đúng thật là hậu đại của thần nữ, như vậy cũng có nghĩa rằng bọn họ dưới tra tấn của huyết mạch nguyền rủa, đã cố gắng kéo dài cả mười vạn năm!

Cho dù lịch sử của gia tộc đã bị mài mòn, cho dù huy hoàng khi xưa của gia tộc đã bị vùi lấp, nhưng loại bất khuất, loại kiên cường muốn tiếp tục kéo dài này vẫn khắc sâu trong thâm tâm của họ, đi cùng với huyết mạch của gia tộc, vĩnh viễn không tắt.

Lâm Minh khẽ hít một hơi, nói:

- Ta còn có một vấn đề, vì sao Vương Nhất Thiện muốn giữ lại ngươi?

Sau khi Lâm Minh hỏi ra vấn đề này, cô gái lại không lập tức trả lời, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh trở nên rất nghiêm túc.

Lâm Minh hiểu ý, nói:

- Tốt, ta đáp lại vấn đề của ngươi trước, ngọc bội của ta đến từ trong một tòa cổ mộ...

Lâm Minh cũng không miêu tả quá nhiều về Vạn Cổ Ma Khanh, chỉ nói rằng nơi đó là một khu cấm địa sinh mệnh, sau đó kể lại việc mình bám theo Thi Sát đi tới cổ mộ, sau đó nhìn thấy thần nữ, nghe được thần nữ triệu hoán, thậm chí cả sự tồn tại của đại đế chi tâm cũng được hắn kể ra.

Cô gái nghe xong, hoàn toàn ngây dại.

Nàng không thể nói được câu nào, một cảm giác đau đớn bỗng hiện lên trong tim, làm cho nàng gần như không thể hô hấp được, nhưng nàng lại không rõ ràng lắm, vì sao mình lại thấy đau đớn như vậy.

Cô gái trong quan tài đó chính là tổ tiên của gia tộc nàng hay sao?

Gia tộc mình rốt cuộc có lịch sử như thế nào? Vì sao nghe được câu chuyện này, nàng lại cảm giác một nỗi đau đớn, bi ai dường như đến từ sâu trong huyết mạch?

Lâm Minh ngồi một bên, yên lặng không nói gì, chờ đợi cô gái nhớ lại hồi ức, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Một lát sau, cô gái mới nói:

- Vương Nhất Thiện muốn chiếm được ta, là bởi vì huyết mạch chi ấn trong cơ thể ta...

Huyết mạch chi ấn?

Lâm Minh trong lòng vừa động, danh từ này hắn cũng được biết từ trong trí nhớ của Thần Vực đại năng.

Cái gọi là huyết mạch chi ấn chính là năng lực đặc thù truyền đời qua huyết mạch của gia tộc, loại năng lực này chỉ được truyền xuống các huyết mạch thân thuộc.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Cổ Phượng bộ tộc có mức độ hòa hợp với Hỏa hệ pháp tắc thì cũng được coi như một loại huyết mạch chi ấn, chỉ là nó không đủ đặc thù mà thôi.

Có một vài gia tộc có huyết mạch chi ấn cực kỳ đặc biệt, ví dụ như U Minh Nhãn có thể nhìn thấu tất cả quỷ vật trên thế gian, ví dụ như Luyện Thể thuật đặc biệt, có thể tùy ý khống chế cơ thể của mình.

Cô gái nói tiếp:

- Huyết mạch chi ấn của gia tộc ta là một loại năng lực cực kỳ đặc biệt, chỉ có một số ít hậu đại mới có thể thể hiện ra loại năng lực này, ta chính là một trong số đó, đó là một loại lực trường đặc biệt, được xưng là lĩnh vực trợ giúp.

- Lĩnh vực trợ giúp?

Lâm Minh khẽ nhướng mày, đây là lĩnh vực có tính chất năng lực hay sao?

- Con cháu gia tộc ta, có thể hình thành quanh người một lực trường, tăng cường chiến lực của võ giả trong lực trường đó, bao gồm nhanh chóng khôi phục thể lực, trị liệu thương thế, đề cao tốc độ, phòng ngự, lực công kích của võ giả, thậm chí còn tăng phúc cả ý chí, linh hồn lực và cảm giác nữa, mà lĩnh vực ta làm được chính là tăng phúc tốc độ, công kích cùng ý chí của võ giả.

- Thì ra là như vậy!

Lâm Minh hiểu ra, loại năng lực này quả thật rất đặc thù, hơn nữa cô gái này có thể tăng phúc ý chí của, bản chất của Chiến Linh chính là ý chí võ đạo của, ý chí mạnh thì Chiến Linh tất nhiên cũng càng mạnh, mà bản thân Vương Nhất Thiện có thiên phú cao về mặt ý chí võ đạo, tất nhiên hắn muốn giữ lấy cô gái này rồi.

Cô gái lại nói:

- Sau khi Vương Nhất Thiện bắt cóc ta, từng thử hạ cấm chế trong tinh thần chi hải của ta, hạ nô ấn, làm đủ loại, nhưng do ta có huyết mạch chi ấn và ý niệm đặc thù, nên toàn bộ đều thất bại.

- Hắn muốn để cho ta nhanh chóng tu luyện, đạt tới Toàn Đan, Mệnh Vẫn, tương lai trở thành trợ lực cho hắn chiến đấu. Chỉ là ta không muốn làm quân cờ của người khác, liên tục hai năm, ta cự tuyệt tu luyện, tu vi chẳng những không tiến thêm nửa bước, mà ngược lại còn lui lại, Vương Nhất Thiện để làm dịu quan hệ với ta, mỗi ngày đều mang ta theo người, đối nội cực kỳ che chở ta, đối ngoại thì tuyên bố rằng ta là thị thiếp của hắn, muốn chuyển biến tư tưởng của ta.

Thì ra là thế... Lâm Minh cuối cùng cũng hiểu được, cô gái này có tính cách cương liệt, có lẽ Vương Nhất Thiện cũng không có cách nào cả, nếu đây là một trợ lực đã được bồi dưỡng trưởng thành, thì Vương Nhất Thiện có liều mạng thì cũng sẽ không tặng nàng cho mình được.

- Ngươi tên là gì.

Cô gái do dự một chút, nói:

- Giác.

Chỉ có một chữ, vừa nghĩa là mỹ ngọc, lại đồng âm với từ “quyết”, làm cho người ta có cảm giác vừa dịu dàng, lại vừa cương liệt, rất tương xứng với tính cách của nàng.

- Ngươi bao nhiêu tuổi?

- Mười chín!

- Mười chín ư...

Lâm Minh thất kinh, mười chín tuổi, hai năm không tu luyện, lại vẫn có tu vi Hậu Thiên hậu kỳ, nếu nàng tu luyện, hẳn là có thể đột phá Tiên Thiên, cô gái này có thiên phú còn tốt hơn hắn tưởng rất nhiều, nếu nàng nguyện ý phối hợp với Vương Nhất Thiện, thì tương lai sẽ phát huy ra tác dụng không thể đo lường được.

Chỉ là thật đáng tiếc, Lâm Minh vẫn không tìm được từ nàng chút tin tức nào liên quan tới thần nữ cả, nàng vẫn còn là một điều bí ẩn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv