Hình dáng Lôi Linh như thế, nàng mới gặp lần đầu, Lôi Linh có thể ngưng hóa thành thực chất không giả, nhưng phải cần chân nguyên của võ giả đè nén, còn Lôi Linh của Lâm Minh dường như không cần chân nguyên đè nén nó, bản thân nó đã là như vậy.
- Ta có thể... Sờ nó được không?
Mục Thiên Vũ do dự hỏi.
- Đương nhiên là được.
Lâm Minh đáp, đừng nói Lôi Linh Tà Thần ở trạng thái này không có tính nguy hiểm gì, kỳ thật dù hắn toàn lực thúc giục Lôi Linh Tà Thần cũng không thể nào làm bị thương tới Mục Thiên Vũ tu vi Tiên Thiên Chí Cực.
Mục Thiên Vũ đưa ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng nắm lấy Tà Thần, từng cơn cảm giác tê dại, cùng cảm xúc lạnh băng, khiến nàng cảm thấy cương châm Lôi Linh này quả thật như rèn bằng kim loại.
- Thật thần kỳ.
Trong lòng Mục Thiên Vũ biết rõ, đây là bí mật của Lâm Minh, đương nhiên có liên quan tới thể chất đặc thù của hắn. Có thể không giữ bí mật với Lâm Minh như thế, làm cho trong lòng Mục Thiên Vũ có cảm giác thỏa mãn không rõ.
Nàng mỉm cười, trả lại Lôi Linh cho Lâm Minh, nói tiếp:
- Còn nửa tháng sẽ mở ra Thần Hoàng bí cảnh, đêm nay ngươi nghỉ ngơi, ngày mai lão tổ tông muốn gặp ngươi, thuận tiện cấy ghép huyết tinh Chu Tước cho ngươi. Chọn thời điểm này cấy ghép huyết tinh Chu Tước cho ngươi cũng là vì để ngươi lấy được thu hoạch trong Thần Hoàng bí cảnh.
- Ừ, đúng rồi, lúc nãy ta đưa cho cô Ma Tâm Toái Tinh, không bằng cô cũng hấp thu ngay trong này đi.
Mục Thiên Vũ nghĩ lại, nói:
- Được rồi.
Dùng Ma Tâm Toái Tinh cần tinh huyết của mình làm vật dẫn, Mục Thiên Vũ cắt ngón tay, đẩy ra một giọt tinh huyết dung nhập vào bình thủy tinh. Giọt máu đỏ tiếp xúc với Ma Tâm Toái Tinh, lập tức sôi trào, huyết khí quay cuồng, Ma Tâm Toái Tinh bắt đầu hòa tan, cuối cùng trở thành một bình chất lỏng đỏ dính sệt.
Một cỗ khí tức hùng hồn tràn ra, như bình chất lỏng nhỏ này nối liền với một thế giới không rõ, cánh cửa cổ xưa huyền ảo đang chậm rãi mở ra với Mục Thiên Vũ.
- Thật thần kỳ!
Mục Thiên Vũ nói.
- Bên trong Ma Tâm Toái Tinh ẩn chứa ý chí của U Minh đại đế, tiêu hóa ý chí của hắn, lý giải căn nguyên võ đạo sẽ càng sâu sắc hơn.
Mục Thiên Vũ gật đầu, nuốt nửa bình chất lỏng sệt này, mùi tanh ngọt lan truyền khắp miệng.
Chất lỏng màu đỏ vừa vào cơ thể, nàng liền cảm giác khí huyết cả người như bị kéo đi, mơ hồ sôi trào, một dòng ấm áp khuếch tán theo kinh mạch, cả người cũng nóng rực lên.
“Hả?”.
Tâm thần Mục Thiên Vũ chấn động, ý thức bị kéo về tinh thần chi hải, cảnh tượng mà Lâm Minh nhìn thấy lúc trước lại hiện ra trước mặt Mục Thiên Vũ. Mục Thiên Vũ nhìn thấy U Minh đại đế cầm bùa lớn tàn sát vạn ma, cảnh tượng máu nhuộm trời làm lòng người rung động.
Mục Thiên Vũ tu vi cao thâm, tuy rằng không đến cảnh giới Toàn Đ, nhưng chân chính so với võ giả Toàn Đan sơ kỳ bình thường thì sức chiến đấu chỉ hơn không kém. Ý chí của U Minh đại đế đánh vào, cũng không rung động bản tâm của nàng.
Chỉ là năng lượng ẩn chứa trong Ma Tâm Toái Tinh không thể hấp thu trong thời gian ngắn, đây là cả một viên Ma Tâm Toái Tinh hoàn chỉnh, còn nhiều hơn cả Kim trưởng lão và Bạch trưởng lão hấp thu, Mục Thiên Vũ hít thở dồn dập, mồ hôi đầm đìa.
- Cảm giác thế nào?
- Hơi nóng.
Mục Thiên Vũ rút ra khăn tay, lau đi mồ hôi, làn da dưới cổ nàng đã ửng hồng.
Nhìn những giọt mồ hôi trong suốt chạy dọc theo má rơi xuống suối tóc của Mục Thiên Vũ, Lâm Minh nhất thời thất thần. Nói lại, trong cơ thể Mục Thiên Vũ không có một chút tạp chất, nếu không ăn đan dược tẩy cân phạt tủy ít nhất cũng phải bài tiết ra một chút tạp chất mới phải.
Nhưng ngẫm lại mỗi ngày Mục Thiên Vũ ở trên Thần Hoàng đảo, ăn linh cốc quỳnh hoa, uống suối mát sương sớm, cơ thể không có tạp chất cũng bình thường. Lúc trước Lâm Minh ăn nửa viên Ma Tâm Toái Tinh, cả người chảy máu, còn Mục Thiên Vũ chỉ chảy chút mồ hôi mà thôi.
Mồ hôi ẩm ướt tóc, toàn dán lên mặt, quần áo cũng dính vào người rất không thoải mái, Mục Thiên Vũ không khỏi dùng tay kéo ra hóng chút gió.
Thấy vậy, Lâm Minh không nhịn được nuốt nước miếng, hắn xấu hổ nói:
- Nếu không ta đi lấy chút nước đá đến đây.
- Không sao, một lát là được, đã hấp thu khoảng phân nửa, ta trở về sẽ tắm lại.
Mục Thiên Vũ nói rồi mới ý thức được gì, má đỏ lên, vận hành chân nguyên Hỏa hệ, thoáng cái hong khô bản thân.
Quần áo lại giãn ra, cảnh xuân mờ ảo liền không thấy.
- Sáng sớm mai, ta dẫn ngươi đi gặp lão tổ tông.
Lâm Minh xấu hổ ho khan, nói:
- Được!
Hậu sơn Thần Hoàng đảo, văn trúc xanh biếc phủ kín, lúc này vừa sáng sớm, hơi nước bao phủ lưng chừng núi, nhìn xa như tranh, nước suối róc rách theo gió mát chầm chậm thổi đi, cây cối trên núi dập dờn, dào dạt không ngớt.
Giữa rừng trúc có con đường dài quanh co, lá trúc hai bên còn dính sương, Lâm Minh đi trên đường mòn, cảm khái nơi này thật như tiên cảnh nhân gian.
Rừng trúc này, là chỗ Mục Phượng Tiên ẩn cư... Thúy Trúc hiên.
Cuối đường mòn, một căn phòng trúc tao nhã, đi vào đó có thể ngửi được mùi trúc thơm hòa lẫn vào bùn đất, làm người ta thoải mái.
Mục Thiên Vũ dẫn Lâm Minh đến đây, vừa muốn lên tiếng bẩm báo, bên trong đã truyền ra tiếng của Mục Phượng Tiên:
- Trực tiếp vào đi.
- Lâm Minh, sư tôn gọi ngươi, ta chờ ở đây.
Lâm Minh gật đầu, đẩy cửa đan bằng trúc, đi vào trong.
Trong nhà trúc bố trí đơn sơ, mấy chiếc ghế mây nhìn đã có năm, một cái bàn gỗ cũ, bước trên sàn trúc còn nghe được tiếng kẽo kẹt.
Mục Phượng Tiên ngồi trên ghế mây, mặc trường bào màu đỏ, mái tóc bạc trắng buộc trâm bó lại, cười nhìn Lâm Minh, chỉ vào ghế đối diện:
- Ngồi đi.
- Vâng!
Lâm Minh quy củ ngồi xuống.
Mục Phượng Tiên đã biết tin Lâm Minh đột phá Ngưng Mạch đỉnh phong, không có gì là kinh ngạc. Nàng rót một ly trà, đưa cho Lâm Minh, chậm rãi nói:
- Ngươi là đồ đệ của Dục Hoàng, cũng có thể gọi ta một tiếng sư tổ. Nửa tháng sau sẽ mở ra Thần Hoàng bí cảnh, ngươi có biết bên trong Thần Hoàng bí cảnh có những gì?
Lâm Minh lắc đầu, trước đó hắn nghe sơ qua một ít tư liệu về Thần Hoàng bí cảnh, cụ thể là gì thì không rõ.
- Thần Hoàng bí cảnh là Phượng tộc thượng cổ lưu lại, lịch sử đã phải mấy vạn năm, mười mấy vạn năm, thậm chí càng lâu hơn...
Lâm Minh nghe vậy trong lòng cả kinh.
- Lâu như vậy? Nhưng không phải Thần Hoàng đảo mới...
- Phải, Thần Hoàng đảo chỉ có lịch sử ba ngàn năm, tuy rằng Thần Hoàng đảo tự xưng là truyền nhân Phượng tộc thượng cổ, nhưng thực tế ba ngàn năm trước Thần Hoàng đảo cũng chỉ là tông môn tam phẩm lấy nữ tu làm chủ. Khi đó, U Ma đế thành vừa mới quật khởi, Thần Hoàng đảo bởi vì có đông nữ đệ tử trẻ tuổi, môn chủ sợ tông môn bị U Ma đế thành cướp về làm lô đỉnh tu luyện, liền dời toàn môn phái đi xa Nam Hải Thần Hoàng đảo, vốn mảnh hòn đảo này không gọi là Thần Hoàng đảo, đây là tên về sau.
- Tông môn đóng lại chỗ này, tiếp theo thiếu môn chủ gặp đại cơ duyên trên Thần Hoàng sơn, nàng là người đầu tiên tiến vào Thần Hoàng bí cảnh. Sau khi đi ra từ Thần Hoàng bí cảnh, đồng thời nàng nhận được huyết mạch Chu Tước và huyết mạch Thanh Loan, cũng lấy được rất nhiều bảo vật, về sau là một loạt hành động xây dựng Thần Hoàng đảo, cho nên đối với Thần Hoàng đảo mà nói, Thần Hoàng bí cảnh chính là nơi mạch máu.
Lâm Minh nghe mà trong lòng rung động, hắn lần đầu nghe qua lịch sử Thần Hoàng đảo, thì ra là vì có Thần Hoàng bí cảnh mới có Thần Hoàng đảo, vốn hắn tưởng rằng Thần Hoàng bí cảnh chỉ là nơi Thần Hoàng đảo dùng để thí luyện đệ tử.
Giải thích này, cũng nằm trong tình lý.
- Sư tổ, về sau vị thiếu môn chủ đó thế nào?
Lâm Minh không khỏi hỏi.
- Thiếu môn chủ, cũng chính là khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo, về sau nàng dừng lại ở Toàn Đan Chí Cực, hơn hai ngàn năm trước đã thi giải luân hồi.
Lâm Minh thở dài, đây cũng là trong dự kiến, bằng không Thần Hoàng đảo đã không chỉ là tông môn tứ phẩm.
- Khai môn tổ sư lấy được cơ duyên lớn như thế, cũng không thể phong hoàng xưng đế, chẳng trách toàn bộ Thiên Diễn đại lục, cường giả phong hoàng mọi người đều biết cũng chỉ có mười người mà thôi.
- Ha ha!
Mục Phượng Tiên cười.
- Từ Toàn Đan Chí Cực đến phong hoàng xưng đế, quả thật là gang tấc tận trời. Trước ba mươi tuổi phá Toàn Đan, trước năm mươi tuổi Toàn Đan Chí Cực, trăm tuổi mới có thể phong hoàng xưng đế! Một bước này có thể kéo chân tuyệt thế thiên tài năm mươi năm, chẳng qua dù muôn ngàn khó khăn, nhưng cường giả phong hoàng không chỉ có mười người ít ỏi, chỉ là thực lực của ngươi quá thấp, không tiếp xúc tới, rất nhiều cường giả phong hoàng xưng đế ẩn cư ở góc đại lục, còn có một số dù ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng cũng không để người biết.
Lâm Minh gật đầu, mỗi lần leo lên đỉnh núi liền nhìn thấy phong cảnh tương ứng với độ cao này, chỉ có khi mình cũng trở thành cường giả phong hoàng, mới có thể chân chính tiếp xúc với thế giới của cường giả phong hoàng.
Mục Phượng Tiên đứng lên, lấy ra một hộp đỏ từ Tu Di giới, đưa cho Lâm Minh.
- Đây là tinh huyết Chu Tước, nhỏ từng giọt lên khiếu huyết trong người, sẽ đủ cho ngươi dùng tu luyện bộ phận trung tâm Chu Tước Cấm Thần lục. Ngươi phải tu luyện chăm chỉ, sớm ngày đặt chân Toàn Đan, về phần phong hoàng xưng đế, thiên phú của ngươi đã đủ, phải xem số mệnh!
Từ xưa đến nay có rất nhiều võ giả đủ thiên phú phong hoàng xưng đế, nhưng đa số trong đó hoặc là ngã xuống hoặc là gặp chuyện, cuối cùng không thể đặt chân lên cảnh giới này.
Lâm Minh hít sâu một hơi, cung kính cảm tạ, thu hồi tinh huyết Chu Tước. Phần ân tình này, hắn sẽ ghi trong lòng.
Mục Phượng Tiên gật đầu, nói:
- Ngươi đi đi, nửa tháng sau mở ra Thần Hoàng bí cảnh, ngươi sẽ có một chỗ tiến vào Cổ Phượng đại điện, trong thời gian này, ngươi chú ý tu luyện.
Lâm Minh hành lễ bước đi, trong lòng Mục Phượng Tiên cảm khái, số mệnh hư vô mờ mịt, số mệnh Lâm Minh như thế nào, lần đi Thần Hoàng bí cảnh này sẽ thể hiện ra.
Người có số mệnh sáng ngời, ví dụ như khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo, sẽ có được đại cơ duyên bên trong, đáng tiếc thiên phú của khai môn tổ sư vẫn kém một bước, không thể phong hậu xưng đế.