- Ngươi nói cái gì? Hộc máu?
Thanh niên họ Kim không thể tin nhìn về phía trung ương quảng trường, vừa lúc Lâm Minh thu thương, ánh sáng màu tím thu liễm, Thổ Nguyên thuẫn cũng ảm đạm xuống dưới. Thạch Hám Sơn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, lỗ mũi đổ máu, trong miệng hộc máu, ngực quần áo đều bị máu nhiễm đỏ.
Thanh niên họ Kim ngây dại, hắn há to miệng, không thể tin nhìn bộ dáng Thạch Hám Sơn bi thảm, kinh hãi nói không ra lời.
Lúc này Thạch Hám Sơn có thể nói khổ không nói nổi, hắn đã sớm không chống đỡ được, nhưng nếu không cứng rắn chống, một khi Thổ Nguyên thuẫn vỡ nát, hắn sẽ bị thua thảm hại hơn!
Mắt thấy Lâm Minh lại súc lực một thương, Thạch Hám Sơn chỉ cảm thấy cả người đều run rẩy, chính mình rốt cuộc gặp người nào a, quả thực là một hung thú hình người, lại là cấp năm trở lên!
Hắn nguyên bản là ngại thể diện, cứng rắn chống không nghĩ nhận thua, nghĩ đến Lâm Minh duy trì cường độ công kích cao như vậy sẽ không chống đỡ được bao lâu, dù sao hắn bị vây trong phòng thủ, nguyên bản đánh lâu dài còn có ưu thế, huống chi Thổ Nguyên thuẫn Hậu Thổ tông có năng lực tiết kiệm chân nguyên rất lớn, đối phương tiêu hao nhất định hơn chính mình nhiều.
Nhưng ngay cả chống đỡ bốn năm thương, Thạch Hám Sơn cảm giác chống đỡ không được, nghịch huyết quay cuồng... Không áp chế được nữa, nội tạng dường như muốn nhảy ra khỏi miệng, mà nhìn lại Lâm Minh nhàn rỗi không có việc gì, một thương tiếp tục một thương, thương sau nhanh hơn thương trước, thương sau độc hơn thương trước!
Thời điểm này hắn muốn hô lên nhận thua, nhưng Lâm Minh ra thương quá nhanh, làm sao cho hắn cơ hội, hắn vừa định há mồm, lại một thương nữa đến!
Mà một thương này, khiến sắc mặt Thạch Hám Sơn tái nhợt, tâm thần run rẩy, hắn căn bản không ngăn được!
- Dừng tay!
Một lão nhân Hậu Thổ tông áo vàng đứng lên. Nhưng mà cùng lúc đó, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương đã hạ xuống.
Ầm!!
Lôi quang lóe ra, thanh mang phun ra nuốt vào, Thổ Nguyên thuẫn rốt cuộc chống đỡ đến cực hạn, giống như trứng gà bị búa tạ đập trúng, nổ lớn vỡ nát!
Thạch Hám Sơn chỉ cảm thấy ngực dường như bị một tòa núi lớn đánh trúng, quần áo cùng nhuyễn giáp trong nháy mắt bị cán thương đập dập nát, yết hầu cảm thấy ngọt. Một ngụm nghịch huyết phun ra, xương ngực không biết nát bao nhiêu chiếc, cả người giống như đạn pháo bay ra ngoài.
Ở thời điểm Thạch Hám Sơn sắp ngã vào pháp trận phòng hộ, một lão nhân áo vàng như thuấn di xuất hiện ở phía sau Thạch Hám Sơn. Tiện tay xé mở pháp trận, một động tác tiếp nhận Thạch Hám Sơn, cùng hắn bay xuống tràng.
Toàn trường một mảnh yên tĩnh, thanh niên họ Kim đã hoàn toàn dại ra, Thổ Nguyên thuẫn của Thạch Hám Sơn lại bị... Phá? Hơn nữa đối phương thậm chí chỉ là một võ giả Ngưng Mạch kỳ?
Đại đa số người trên yến hội lúc trước thậm chí không chú ý tới Thạch Hám Sơn hộc máu. Bọn họ xem náo nhiệt vốn đều nghĩ Lâm Minh không chống đỡ được, nhưng bất ngờ nổ vang một tiếng, Thổ Nguyên thuẫn vỡ nát. Thạch Hám Sơn bay ngược đi ra ngoài, tình thế nghịch chuyển phát sinh cực nhanh khiến người khác bất ngờ!
Mục Chiếu Hiên, Mục Điện Thanh, Hoa Hồng cùng những đệ tử Thần Hoàng đảo đều cảm thấy hết thảy phát sinh như mộng ảo, Lâm Minh lại với phương thức này lấy được thắng lợi?
Triển Vân Gian hít ngược một hơi khí lạnh. Hắn lơ đãng nhìn Lôi Chấn Tử một cái, đã thấy đối phương cũng đần mặt:
- Lâm Minh rất khủng bố, còn không trưởng thành đã có thể đánh bại đệ tử Hậu Thiên hạch tâm! Hơn nữa xem ra còn có dư lực!
- Thiên phú khủng bố như vậy, một khi hắn bước vào Hậu Thiên...
Triển Vân Gian không dám suy nghĩ, hai chữ quanh quẩn ở trong óc hắn, khiến hắn run rẩy trong lòng.
Cấp thánh!!
Chỉ cần tiếp qua một hai năm, Lâm Minh đi vào Hậu Thiên, hắn chính là cấp thánh!
Làm sao có thể? Lâm Minh nghe nói chỉ là đào được từ một cái tiểu tông môn tam phẩm, ở tiểu tông môn tam phẩm sao có thể đào ra một người có thiên phú như thế!
Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân, một đôi tỷ muội song sinh cấp thánh đã khiến Ngũ Hành Vực thất tông ghen tị đến cực điểm, lại thêm một cái Lâm Minh nữa...
Triển Vân Gian không muốn nghĩ tiếp, mới mười năm đã sinh ra ba đại thiên tài cấp thánh a!
Hắn có một loại dự cảm, chỉ cần Thần Hoàng đảo sống qua một cửa Nam Hải Ma Vực này, vô cùng có khả năng hoàn thành Phượng Hoàng Niết Bàn, trở thành tông môn ngũ phẩm chân chính!
Lúc này không chỉ Triển Vân Gian... Mà còn rất nhiều người đều nghĩ tới vấn đề này, thiên phú Lâm Minh đã đủ cấp thánh, chỉ là tuổi quá nhỏ, làm cho thực lực không đủ mà thôi. Hắn bước vào cấp thánh chỉ là vấn đề thời gian, nhiều nhất cũng không dùng đến hai năm, thậm chí một năm là đủ.
Hỏa Dương công chúa mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm Lâm Minh, Thiên Quang thượng nhân cười ha ha vuốt râu, ánh mắt đệ tử Thần Hoàng đảo xem Lâm Minh mang theo một ít thần sắc không thể tin cùng sùng kính giao tạp, ngay cả Mục Băng Vân lúc trước luôn luôn đạm mạc, đều kinh ngạc nhìn Lâm Minh, người tỷ tỷ tìm về quả thật vượt qua dự kiến của nàng.
Lão nhân áo vàng Hậu Thổ tông tra xét tình huống thân thể Thạch Hám Sơn một lần, mặt trầm như nước, mắt lộ ra sát khí, hắn nhìn chằm chằm Lâm Minh, trong ánh mắt hiện lên một tia hung lệ:
- Hảo tiểu tử, xuống tay đủ độc! Xương sườn gãy toàn bộ, xương ngực dập nát, nội tạng bị thương nghiêm trọng! Chỉ là luận bàn mà thôi, ngươi lại ác độc như thế!
Lão nhân áo vàng lúc này hận không thể một chưởng đập chết Lâm Minh, tuy nhiên trong nháy mắt hắn lộ ra sát khí, hắn cảm giác chính mình bị một cỗ khí tức nồng đậm mà mãnh liệt tập trung, đó là khí tức thuộc về Mục Dục Hoàng, tuy rằng nóng cháy, nhưng truyền đến trên thân lại khiến người ta cảm giác cả người lạnh như băng, giống như đặt mình trong cửu u vực sâu.
Đây là cảm giác đến gần tử vong mới có.
Lão nhân áo vàng chấn động tâm thần, hắn đương nhiên cũng chỉ suy nghĩ, không có khả năng thật sự làm Lâm Minh thế nào, nhiều nhất là thả ra khí thế áp bách hắn một chút mà thôi, không nghĩ tới sát khí Mục Dục Hoàng trong nháy mắt tập trung vào chính mình, hơn nữa khủng bố như thế!
- Đều nói lão thái bà Thần Hoàng đảo này chẳng những tu vi đạt tới Toàn Đan hậu kỳ, hơn nữa bản mạng chi hỏa cũng là đến từ Cửu U Thương Viêm vực sâu không đáy, lửa hóa chín luồng, cực lãnh cùng cực nhiệt hỗn cùng một chỗ, bị dính một chút rất có thể xương cốt cũng không còn, uy lực khủng bố đến cực điểm...
Lão nhân áo vàng cũng không dám trêu chọc Mục Dục Hoàng, nhân vật có thể đảm nhiệm Thần Hoàng đảo đảo chủ, há là hạng người hời hợt, hơn nữa đây còn là địa bàn của Thần Hoàng đảo.
Hắn lập tức bỏ tâm tư dùng khí thế áp bách Lâm Minh, một động tác đỡ lấy Thạch Hám Sơn, tay kia thì bấm tay bắn ra, một viên thuốc màu trắng liền bay vào trong miệng Thạch Hám Sơn.
Hắn âm lãnh trừng mắt nhìn Lâm Minh một cái, hừ lạnh nói:
- Còn tuổi nhỏ, xuống tay lại ác độc như thế, với hành vi của ngươi cũng có mặt mũi đi thuyết giáo Lôi Cực tông Chu Tiểu Liên, thật sự là cực kỳ buồn cười!
Nếu không có biện pháp giáo huấn Lâm Minh, lão nhân áo vàng cũng chỉ có thể trào phúng vài câu, nửa canh giờ trước, Lâm Minh dùng từ ngữ giáo huấn Chu Tiểu Liên, lão nhân áo vàng lấy ra chuyện này, cố ý khiến Lâm Minh khó chịu.
Lâm Minh không nhúc nhích, hắn không chút hoang mang thu hồi Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, chậm rãi nói:
- Ta không hiểu tiền bối muốn nói cái gì, Thạch Hám Sơn phun ác ngôn, nhục nhã tại hạ, kích tại hạ ra tay, chẳng lẽ tại hạ còn phải chịu nhục, thu lễ lại khi công kích? Võ kỹ hộ thuẫn Hậu Thổ tông, cứng cỏi chịu đựng lại tiết kiệm chân nguyên, nếu ta không toàn lực công kích, chẳng lẽ cứ để tiêu hao thể lực của ta? Đợi cho ta thể lực hao hết là lúc, hảo đồ đệ của ngươi có thể thoải mái đả bại ta, sau đó kêu gào đắc ý một phen, vểnh lên cái đuôi?
- Bị người khác nhục nhã, ta còn phải vươn mặt cho người khác đánh, tiền bối cho rằng, ta nên như vậy? Hay là cho rằng đệ tử Thần Hoàng đảo bị Hậu Thổ tông nhục nhã mà không thể phản kích?
Lâm Minh nói chuyện có thể nói âm độc đến cực điểm, chẳng những châm chọc khiêu khích, còn mở rộng mâu thuẫn đến Thần Hoàng đảo cùng Hậu Thổ tông, trực tiếp chụp mũ cho lão nhân áo vàng, đệ tử Thần Hoàng đảo nghe xong đều cảm giác trong lòng vui sướng vạn phần.
Lão nhân áo vàng co rúm khóe miệng, hừ lạnh nói:
- Khua môi múa mép! Đừng cho là ta không nhìn ra, thực lực ngươi rõ ràng vượt qua Hám Sơn một mảng lớn, hoàn toàn có thể trong nháy mắt công phá cái lồng phòng hộ thu tay lại, không làm thương Hám Sơn, lại như trước làm ra một kích ác độc, đánh người thành trọng thương, ngươi giải thích như thế nào!
Lâm Minh không nhanh không chậm nói:
- Ta không có biện pháp giải thích, cũng không muốn giải thích, nếu tiền bối cứng rắn muốn ta giải thích, ta đây cũng muốn hỏi tiền bối giải thích một chút, Ngũ Hành Vực lục tông thực lực cộng hết lại, rõ ràng vượt qua Thần Hoàng đảo một mảng lớn, lại ở yến hội liên thủ ức hiếp Thần Hoàng đảo, với loại phương thức xa luân chiến không vẻ vang này, bức Thần Hoàng đảo không còn người có thể xuất chiến, tiền bối giải thích như thế nào?
Lão nhân áo vàng lập tức xanh mét mặt, một câu nói không nên lời, đối thủ dùng câu của ngươi phản kích ngươi, lại hoàn toàn không có biện pháp phản bác. Đáng thương hắn là một đại năng Toàn Đan, thực lực vượt xa Lâm Minh mười vạn tám ngàn dặm, lại bại bởi Lâm Minh ở trên biện luận, truyền ra đi quả thực thành trò cười của Ngũ Hành Vực.
- Nói rất hay!
Đệ Tử Thần Hoàng đảo không kìm nổi trầm trồ khen ngợi, bọn họ đã sớm nghẹn một hơi, lúc này bị Lâm Minh nói ra trước mặt mọi người, hung hăng vả thẳng mặt trưởng lão Hậu Thổ tông, ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ, con mẹ nó rất thích.
Ngay từ lúc yến hội bắt đầu, Dục Hoàng lão thái luôn bình tĩnh, lúc này trên mặt cũng có vài phần ý cười:
- Thạch Trọng Khôn, ngươi cũng có một ngày bị tiểu bối chặn họng, ta xem ngươi nuốt trôi khẩu khí này thế nào!
Tuy rằng Lâm Minh nói chuyện, còn không đến mức dao động võ đạo chi tâm của Thạch Trọng Khôn, nhưng khiến hắn như ngậm phải bọ, mười ngày nửa tháng trong lòng không thoải mái cũng khiến Mục Dục Hoàng cảm thấy phi thường vui vẻ.
- Tiểu tử, làm rất hay, một trận này ta ghi nhớ cho ngươi, tính ở phần thưởng.
Mục Dục Hoàng e sợ thiên hạ bất loạn dùng chân nguyên truyền âm.
Lâm Minh vui vẻ nói:
- Cảm ơn Dục Hoàng tiền bối.
Lâm Minh theo bản năng liền đổi Dục Hoàng sư tổ thành Dục Hoàng tiền bối, kêu Dục Hoàng sư tổ thật sự cảm thấy không được tự nhiên.
Mà Mục Dục Hoàng lúc này đang vui vẻ, tự nhiên cũng không chấp nhặt những chuyện này.
Ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Mục Thiên Vũ, đối phương cho một cái tươi cười sáng lạn, chân nguyên truyền âm: