Hoàng Tử Hiên nhìn thấy Hoàng Tam Bình bị một thương đâm trúng, ánh mắt đỏ lên:
- Bọn chuột nhắt! Ta giết ngươi!
Lúc này, tự nhiên giết chết Lâm Minh đầu tiên, nhưng mà mắt bắn hung quang, Hoàng Tử Hiên đang muốn xuất ra tuyệt chiêu, đúng lúc này, sắc mặt hắn liền thay đổi.
Chỉ thấy trong tay Lâm Minh xuất hiện một cây trường thương khác, tay cầm trường thương, chân nguyên toàn thân vận chuyển tới cực hạn, trong nháy mắt lực lượng thân thể gần hai vạn cân bùng nổ.
- Vù!
Trường thương rời tay phóng đi, như mũi tên bắn thẳng tới Hoàng Tam Bình, không khí chấn động, tiếng xé gió vang lên, uy lực một thương này, tuyệt đối có thể đánh sụp một tòa cung điện.
Hoàng Tử Hiên hai mắt đỏ lòm:
- Bọn chuột nhắt, ngươi nhớ kỹ cho ta!
Lúc này hắn cũng không thể bất chấp mà tấn công Lâm Minh nữa, thi triển thân pháp đuổi theo trường thương, nếu không Hoàng Tam Bình đang bị hôn mê bị trường thương đâm trúng thì chết không phải nghi ngờ.
- Đi!
Cả người Lâm Minh trầm xuống, chụp lấy Chu Tâm Ngữ còn đang phát mộng, hướng bên ngoài đại doanh vọt đi.
Nếu muốn ở trước mặt Hoàng Tử Hiên cứu được Chu Tâm Ngữ cũng chỉ còn một biện pháp này, nếu không với tốc độ của Lâm Minh muốn mang người thoát khỏi tay Hoàng Tử Hiên là không có khả năng, chỉ có bắt được Hoàng Tam Bình mới có cửa thoát đi, ép Hoàng Tử Hiên trở lại cứu hắn, mới có một đường sinh cơ.
- Chạy đi đâu!
Trong lúc chạy, đột nhiên Lâm Minh nghe một tiếng quát chói tai, kiếm khí lập tức gào thét, đúng là của tên võ giả Hậu Thiên trung kỳ đứng song song với Hoàng Tử Hiên lúc trước.
Hắn cảm thấy thực lực Lâm Minh không kém mình, ra tay chỉ là muốn kìm chế hắnchút, chờ Hoàng Tử Hiên giết trở về, cho nên hắn phát ra kiếm khí, tạo thành tình thế bó buộc, để cản đường Lâm Minh.
- Cút!
Lúc này Lâm Minh đằng đằng sát khí, người ngăn người chết, ngón tay bắn ra, Bàn Long cương châm gào thét bắn tới!
- Rầm rầm ầm!
Toàn bộ kiếm khí bạo toái, Bàn Long cương châm gào thét một tiếng, đâm thẳng tới tên nam nhân Hậu Thiên trung kỳ kia, tên này sắc mặt đại biến, hai tay đan lại, ngưng tụ thành bốn năm tấm thuẫn chân nguyên trước người, nhưng mà chỉ nghe tiếng bụp bụp, từng tấm thuẫn chân nguyên liên tiếp vỡ nát, trong lúc phá vỡ tấm thuẫn chân nguyên cuối cùng, Bàn Long cương châm bùng nổ. Tử lôi bùng nổ, hắn kêu thảm một tiếng, nửa người bị đánh cho máu thịt bầy nhầy, từ trên không trung rơi xuống.
Lâm Minh căn bản không thèm liếc hắn một cái, hai chân đạp mạnh, với tốc độ cao nhất vọt ra ngoài khốn trận, sau khi dùng Bàn Long cương châm đả thương nam nhân Hậu Thiên trung kỳ đang gào thét đuổi theo Lâm Minh, sau đó biến mất trong người hắn.
Phong chi ý cảnh dung nhập vào trong thân pháp, thân thể Lâm Minh càng lúc càng cao. Trong khoảnh khắc kia, Chu Tâm Ngữ cảm giác bàn tay bị Lâm Minh kéo lấy, tiếng gió vù vù vang lên, sau đó nàng liền nhìn hai chân mình cách đất càng lúc càng xa, khó tin nhìn mình đã cách đất mười mấy trượng. Biến hóa liên tiếp nhanh như một tia chớp khiến cho nàng có chút mê man, rốt cuộc ý thức được một chuyện không có khả năng.
Chúng ta... Bay... Bay lên?
Điều này làm sao có thể?
Lâm Minh sao lại biết bay?
Đây rõ ràng là năng lực chỉ có cao thủ Tiên Thiên mới có!
Trong hỗn loạn, cũng không cho phép Chu Tâm Ngữ nghĩ nhiều, mắt thấy càng lúc càng gần một mảnh màu xám, Chu Tâm Ngữ biến sắc, đã tới khốn trận!
Ánh mắt Lâm Minh hơi ngưng lại. Tuy rằng hắn chưa từng quay đầu liếc mắt một cái, nhưng mà vẫn cảm giác nam nhân sương mù đen kia đã cứu được Hoàng Tam Bình, còn đang đuổi theo mình!
Thời gian vô cùng gấp gáp, nếu dừng lại công kích khốn trận, cho dù chỉ chậm mấy giây, cũng sẽ bị nam nhân sương mù đen đuổi tới.
- Tiểu tử, ngươi không chạy thoát được đâu!
Hoàng Tử Hiên đuổi theo phía sau Lâm Minh, mắt thấy Lâm Minh mang theo Chu Tâm Ngữ bay lên, cũng kinh hãi không thôi.
- Tiểu tử này, chẳng lẽ có dị bảo phi hành gì? Hừ, mặc kệ ra sao, khốn trận c lão tam ở bên ngoài chống đỡ, hắn muốn phá vỡ cũng phải mất một chút thời gian, ta nhất định phải bắt sống tiểu tử này, xem trên người hắn rốt cuộc có bí mật gì.
- Lâm công tử, trước... Phía trước!
Mắt thấy tốc độ Lâm Minh đối mặt với khốn trận mà vẫn không giảm, gương mặt xinh đẹp Chu Tâm Ngữ không còn chút máu, nàng còn tưởng Lâm Minh không có khả năng phát hiện khốn trận này, nhưng bây giờ, lại trơ mắt thấy Lâm Minh trực tiếp va chạm vào khốn trận.
Tốc độ của hắn quá nhanh, từ lúc Chu Tâm Ngữ phát hiện không thích hợp đến lúc nhắc nhở thì đã không kịp rồi.
- A!
Chu Tâm Ngữ thét lên một tiếng chói tai, kinh hãi nhắm chặt mắt lại, tốc độ nhanh như vậy, tương đương với từ độ cao mấy trăm thước trên cao rơi xuống, một khi đập vào không chết thì cũng trọng thương.
- Vù!
Trong nháy mắt Lâm Minh và Chu Tâm Ngữ va chạm vào trong khốn trận, không gian dường như biến hóa kỳ dị, Lâm Minh và Chu Tâm Ngữ lại như chim én xuyên qua khói bếp, xuyên qua khốn trận bay đi.
Theo sát phía sau Lâm Minh, Hoàng Tử Hiên vẫn trông mong khốn trận ngăn lại Lâm Minh một chút, không khỏi trợn tròn mắt.
Điều này sao có thể?
Lúc này, phía sau Lâm Minh, Chu Tâm Ngữ hai mắt nhắm tịt, sắc mặt trắng bệch vẫn tiếp tục thét lên chói tai, đàn bà thét lên, năng lượng quả là vô cùng khủng bố.
Nàng thét lên khoảng mấy giây, mới phát hiện có chút không thích hợp, mở mắt nhìn lại, phát hiện cảnh sắc chung quanh nhanh chóng bị bỏ lại, rõ ràng bọn họ đã ra khỏi quân doanh.
Xuyên qua khốn trận?
Nhìn lại, quả thực khốn trận ở phía sau!
Đây... Đây là... Sao... Sao lại thế này?
Chu Tâm Ngữ đầu óc hoàn toàn mê man, chúng ta... Làm sao xuyên qua được?
Đầu tiên là Lâm Minh gần như dưới tình huống không có khả năng cứu nàng trước mắt Hoàng Tử Hiên, sau đó không mượn bất kỳ thứ gì, cứ vậy bay lên không trung, tiếp đó lại không chút trở ngại xuyên qua khốn trân.
Những chuyện không có khả năng liên tiếp phát sinh, Chu Tâm Ngữ có chút phát mộng, nàng không thể tin nhìn Lâm Minh còn đang cầm lấy cánh tay mình, từ góc độ của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt Lâm Minh mà thôi.
Khuôn mặt không thay đổi, mặc kệ nàng thét lên chói tai hay là giả vờ ngớ ngẩn, hắn cũng không chút động tâm, chỉ cấp bách bay về phía trước, đối mặt với những cảnh tượng vừa rồi Chu Tâm Ngữ hoàn toàn xem là một đường sinh tử, hắn lại chưa từng mất đi trấn định, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, như tinh tú khiến cho người ta có cảm giác an toàn vô hình, muốn được dựa vào, dường như hắn không có gì không làm được...
Trong khoảnh khắc kia, trong lòng Chu Tâm Ngữ nổi lên gợn sóng khó hiểu.
- Chết tiệt, khốn trận làm sao không tác dụng đúng lúc này! Lão tam làm ăn kiểu gì thế?
Hoàng Tử Hiên giận dữ, hắn nhanh chóng quy kết tất cả sự tình cho khốn trận, tam đệ hắn chỉ là một tên Trận Pháp sư gà mờ, trận pháp đột nhiên vô dụng, không phải chưa từng phát sinh.
Trong lòng thầm mắng lão tam một câu thành sự không đủ bại sự có thừa, Hoàng Tử Hiên cũng triển khai thân pháp vọt tới khốn trận. Khốn trận thô thiển bậc này, tự nhiên là không giữ người được, Hoàng Tử Hiên muốn đi qua, tuy rằng không cần mạnh mẽ phá hư, nhưng mà cũng phải dừng lại động tay chân một chút.
Tuy nhiên nếu khốn trận không nhạy, tự nhiên không cần phải phiền toái như vậy, trực tiếp vọt lên, có thể tiết kiệm thời gian.
Khoảng cách mấy chục trượng, lướt qua chỉ trong giây lát.
Trong lúc Hoàng Tử Hiên dùng tốc độ cao nhất muốn vượt qua khốn trận, đột nhiên hắn cảm thấy không thích hợp.
- Hả?
Muốn đột ngột dừng lại, nhưng mà làm sao còn kịp, chỉ nghe uỳnh một tiếng, giống như tiếng thịt heo nện lên thớt, thân thể rắn chắc của Hoàng Tử Hiên đập vào khốn trận, đầu đập vào đến thất điên bát đảo, ruột gan bị va chạm co cụm lại một chỗ.
Mà một màn này lại bị Chu Tâm Ngữ nhìn thấy, nàng trợn tròn mắt, thấy Hoàng Tử Hiên như ruồi bọ, cái đầu đập lên khốn trận, bị đập cho hộc máu, sau đó mềm nhũn tụt xuống đất...
Chu Tâm Ngữ há to miệng, Hoàng Tử Hiên hắn... Rốt cuộc... Sao lại thế này?
Chu Tâm Ngữ vốn định muốn xem rốt cuộc còn có chuyện gì kỳ lạ nữa, nhưng tốc độ Lâm Minh quá nhanh, trong nháy mắt, Hoàng Tử Hiên đã biến mất trong bóng đêm, biến mất không thấy!
- Hỗn đản!
Mặt đỏ rực, Hoàng Tử Hiên giận dữ, hắn ném vào miệng một viên đan dược, hét lớn một tiếng:
- Lão tam cái tên ngu ngốc ngươi, lập tức giải trừ trận, đuổi theo hắn.
- Kíu!
Một tiếng chim cao vút truyền tới, Kim Sí Thần Phong điêu phóng lên cao, Hoàng Tử Hiên, còn tên lùn diện mạo đáng khinh, Hoàng Tam Bình trọng thương, tam đệ Hoàng Tử Hiên, còn có một tên nam nhân Hậu Thiên trung kỳ, năm nhân cùng nhau nhảy lên Kim Sí Thần Phong điêu, đuổi theo Lâm Minh.
Nghe tiếng chim kêu, Chu Tâm Ngữ lập tức luống cuống, lúc này nàng mới cẩn thận suy nghĩ, vì sao đám người Hoàng Tử Hiên có thể tìm được mình, chỉ sợ vấn đề nằm ở trên người Kim Sí Thần Phong điêu!
Đáng tiếc, điều này không chỉ nàng không nghĩ tới, mà còn không thay đổi phương tiện, thậm chí còn trang bị công cụ bảo mệnh cho Kim Sí Thần Phong điêu, sau nó lại thiếu chút nữa khiến nàng chết rồi.
- Lâm... Lâm công tử, bọn họ ngồi trên Kim Sí...
Chu Tâm Ngữ lo lắng nói, nhưng mà nàng còn chưa nói xong, đột nhiên ngậm miệng, nàng mở to mắt nhìn thấy một cự thú hình rồng cánh rộng sáu trượng, cả người được bao phủ lân giáp, từ chỗ u ám trong thung lũng bay lên.
Vảy đỏ rực như lửa, con ngươi màu vàng lợt, răng nanh sắc bén, mang theo một cỗ khí tức khiến người ta kinh sợ, đây rõ ràng là một con xích long cánh dài.
Đây... Đây là...
Chu Tâm Ngữ nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng đăng đắng, hiện giờ thú triều tàn sát bừa bãi, bên ngoài nơi hoang dã gặp phải cự thú là chuyện rất bình thường, nhưng lại cố tình xuất hiện trong lúc này, một khi bị hung thú này quấn lấy, vậy thì nguy to rồi.
Chu Tâm Ngữ không biết nên làm thế nào cho phải, mà lúc này Lâm Minh lại kéo tay nàng, vọt thẳng tới Phi Thiên Giao.
- Rống!
Một tiếng long ngâm cao vút, vang vọng thiên địa, vang vọng núi sông.
Trong lúc Chu Tâm Ngữ trợn mắt há hốc mồm, Lâm Minh đã một cước bước lưng Phi Thiên Giao, Phi Thiên Giao dang rộng đôi cánh thùng thình, giống như một mũi tên lửa khổng lồ, bắn thẳng lên trời xanh!
Chu Tâm Ngữ kinh hãi không nói nên lời, nàng bây giờ đang giẫm lên lân giáp trên lưng hung thú xích long, nghe tiếng gió gào thét bên tai, giống như dao kéo trên thủy tinh, chỉ bằng vào tiếng gió này có thể tưởng tượng tốc độ ra tốc độ của hung thú xích long.
Đây là... Tọa kị của Lâm công tử?
Chẳng lẽ là... Phi Thiên Giao?
Vừa rồi trong lúc vội vàng, Chu Tâm Ngữ không nghĩ ra lai lịch của hung thú này, bây giờ đột nhiên nhớ ra, trong điển tịch nàng xem qua từng ghi lại Phi Thiên Giao, giá trị so với Kim Sí Thần Phong điêu cao hơn gấp mười! Sau khi trưởng thành, tương đương với cao thủ Tiên Thiên!
Nàng há miệng mấy lần muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Lâm Minh đứng trước mình, bộ dáng lạnh lùng, cho nên không biết mở miệng thế nào.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Lâm Minh đột nhiên quay đầu lại nhìn Chu Tâm Ngữ.