Hung thú cấp ba cũng có mạnh có yếu, trình độ thực lực nằm ngang võ giả Luyện Cốt hậu kỳ đến Ngưng Mạch đỉnh phong.
Con bị Thạch Lâm Khai một đao đánh xuống chỉ là yếu ớt trong những hung thú cấp ba này, thực lực chỉ tương đương với võ giả Ngưng Mạch sơ kỳ.
Lần này có mười mấy con hung thú cấp ba xông tới, sáu võ giả Ngưng Mạch kỳ Diêm bang lập tức không gánh nổi.
- Chết đi!
Nhị đương gia Diêm bang rút đao ra, một đao đánh bay một con Thiết Dực Lang, tuy nhiên cũng chỉ là đánh bay mà thôi, thân thể Thiết Dực Lang cứng như kim cương, căn bản không bị thương nặng.
Nhất thời, các võ giả Diêm bang cực kỳ nguy hiểm, còn ánh mắt Lâm Minh lại sáng lên, mục tiêu hắn chọn tự nhiên là những hung thú đẳng cấp cao, vốn còn lo chúng phân tán ra sẽ không dễ đánh chết, không ngờ vì Thạch Lâm Khai thu hút, những hung thú cấp ba này lại tụ tập lại một chỗ, đúng là cơ hội tốt để tấn công.
- Đội trường thương thứ nhất, giúp bọn họ!
Tuy rằng Chu Bình rất hy vọng những tên Diêm bang ảnh hưởng thu thuế hàng năm nộp lên Thanh Tang thành đều chết sạch ở đây, nhưng lúc này lại còn trông cậy vào bọn họ thủ thành.
Cao thủ Diêm bang vốn ở cùng một chỗ với cung tiễn thủ và phóng lao, bây giờ cung tiễn thủ lui lại, bộ đội trường thương bù vào, giữa phương trận quân đội dày đặc, biến hóa như vậy cũng không dễ dàng. Hơn nữa bộ đội Thanh Tang thành cũng không phải tinh nhuệ, nhất thời trận hình có chút lộn xộn.
Két!
Một con Huyết Ô Nha thực lực tương đương với võ giả Ngưng Mạch hậu kỳ rít lên, trực tiếp xé ra một lỗ hổng giữa bộ đội trường thương lộn xộn. Nhưng khi nó quắp lấy mấy trường thương đang muốn phóng lên cao, cả ngàn chùm tia sáng xanh bắn tới.
Những tia sáng này tụ lại thành luồng, trực tiến nhập vào cơ thể Huyết Ô Nha.
Bùm!
Chỉ nghe một tiếng trầm muộn, thân thể Huyết Ô Nha chấn động mạnh, mắt mũi miệng chảy máu, trực tiếp lăn xuống dưới. Bởi vì tốc độ quá nhanh, thân thể khổng lồ của nó dưới quán tính lăn ra tới mười mấy trượng, một đống binh sĩ bị lực đánh vào té ngã. Binh sĩ còn lại giơ thương muốn đâm, lại phát hiện hai mắt Huyết Ô Nha đã nổ tung, miệng phun máu và mảnh vụn nội tạng, nhìn là không sống được nữa.
Kỳ thật vừa rồi bị bó Thanh Thương chân nguyên đánh trúng, nội tạng của nó đã bị chấn động tới vỡ nát.
- Chết... Chết rồi?
Mọi người còn chưa phản ứng lại, chỉ nghe tiếng rít vù vù vù, những đạo Thanh Thương chân nguyên tụ thành bó bắn ra.
Mỗi một đạo chân nguyên đều bắn chính xác vào thân thể một con hung thú cấp ba, những con hung thú còn mới hung hãn chém giết, bị một đạo chân nguyên bình thường này đánh trúng liền cắm đầu xuống như diều đứt dây, cả người co giật, mắt mũi miệng chảy máu, nhìn là không xa cái chết.
Chỉ vài nhịp thở, mười ba con hung thú cấp ba đã chết mất mười một con, hai con còn lại thấy tình thế không ổn, nháo nhào quay đầu bỏ chạy. Lâm Minh tự nhiên sẽ không cho chúng ta như nguyện, hai tay bắn ra, hai bó Thanh Thương chân nguyên đuổi theo. Hai tiếng “bùm bùm” vang lên, hai con hung thú bị chấn thành bùn nát giữa không trung.
Hai con hung thú cấp ba cuối cùng rơi xuống mặt đất như đống thịt nát, một con rơi vào giữa các cao thủ Diêm bang, một con khác thì rơi vào trong phương trận trường thương binh.
Nhìn hai con hung thú cấp ba tan xương nát thịt, mọi người nhất thời không thể tin nổi, chỉ có vậy là... Chết hết rồi?
Từ đầu đến cuối Lâm Minh còn chưa lấy thương ra, chỉ bắn ra một chùm tia sáng màu xanh da trời, một chùm tia miểu sát một con hung thú cấp ba, một chiêu lấy mạng, không có chút dài dòng.
Két! Két!
Sau khi mười mấy con hung thú cấp ba bị miểu sát, những hung thú cấp một, cấp hai phát ra tiếng kêu sợ hãi, nháo nhào quay đầu bỏ chạy.
- Chặn chúng lại!
Ánh mắt Lâm Minh trầm xuống, những hung thú trên không trung chỉ là tiên quân, một lát nữa khi hung thú dưới đất đánh tới, mới chân chính là bắt đầu đại chiến. Đến lúc đó những hung thú trên không này đánh trở về, vậy sẽ là phiền phức lớn, thừa dịp bây giờ chúng nó thua chạy, có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Biểu hiện vừa rồi của Lâm Minh làm lời của hắn tựa như quân lệnh, ném lao và cung tiễn thủ chỉ ngây ra một chút, lập tức phản ứng lại bắt đấu nhắm bắn.
Lâm Minh cũng bắn ra những đạo chân nguyên chấn động, chuyên nhắm bắn hung thú cấp hai đỉnh phong mạnh nhất, về phần hung thú cấp một thì bị hắn bỏ qua.
Chùm chân nguyên chấn động là phương thức công kích ít tốn sức nhất của Lâm Minh, trước khi tới đại chiến chân chính, Lâm Minh tiết kiệm từng phần năng lượng. Cường độ mỗi lần công kích đều phải cố làm vừa đúng, trong lòng hắn biết rõ, tiếp theo sẽ là đánh lâu dài, hắn phải bảo tồn thực lực.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Đủ loại hung thú biết bay rơi xuống như mưa, máu vương vãi, thịt nát tán loạn, mấy trăm con hung thú bay tới, cuối cùng chỉ có mấy chục con chạy thoát.
Nhìn mấy chục con hung thú thương tàn liều mạng chạy trốn, nam nhân ăn mặc như tiều phu trong Diêm bang nuốt nước miếng, run run nói:
- Lão đại... Ngươi... Vừa rồi ngươi nói đúng, dù là ngươi và nhị ca tam ca cộng lại cũng không phải đối thủ của người kia. Hắn... Hắn thật chỉ là Ngưng Mạch trung kỳ?
Cổ họng Thạch Lâm Khai co rút, trong lòng cười khổ, đừng nói ba người bọn họ cộng lại, dù có mười mấy người cộng lại cũng căn bản không chống nổi, chỉ cần một chùm tia sáng màu xanh kia bắn tới, bọn họ sẽ chết không thể chết hơn nữa!
Rốt cuộc chùm tia sáng màu xanh kia là công kích gì?
Mọi người đều là võ giả Ngưng Mạch kỳ, sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Trong lúc Thạch Lâm Khai cười khổ, hắn không chú ý tới ở trong quân sĩ trường thương gần đó có một nam nhân trung niên áo đen sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, khóe miệng co rút.
“Không dùng thương đã có thể đạt tới trình độ này? Thật đúng là khó giải quyết mà...”.
Đàn hung thú trên không vừa rút lui, căn bản không kịp thở một hơi, xa xa lại truyền tới tiếng thú rống khủng bố.
Rống!
Rống!
Hung thú dưới đất đánh tới! Đây mới là chiến trường chân chính, hung thú đất liền có số lượng đông hơn hung thú không trung rất nhiều!
Ầm ầm!
Âm thanh hung thú chạy nhanh vang như sấm rền, tràng cảnh mấy vạn hung thú chạy như điên đồ sộ cỡ nào, cả mặt đất cũng phải rung chuyển!
Xông ở trước mặt chính là hủ lang giỏi chạy đường dài, hủ lang hung thú cấp hai, thực lực tương đương võ giả Dịch Cân kỳ. Bọn họ thè lưỡi như chó hoang chạy như điên, răng nanh trắng nhởn lộ ra, con mắt xanh lục tràn ngập khát máu giết chóc, đó là khát vọng xé nát thân thể kẻ địch của bọn chúng.
Loại hung thú như hủ lang chỉ tồn tại ở Nam Cương, Lâm Minh từng gặp nó ở Vu Thần thánh địa. Lúc ấy hai con hủ lang thiếu chút nữa lấy mạng của tỷ muội họ Na, chúng nó quanh năm ăn xác thối, móng vuốt có thi khí ôn dịch, bị cào trúng rất dễ trúng độc bỏ mình.
Loại độc này không phải không có thuốc giải, nhưng trong chém giết sống chết, làm sao có thời gian bôi thuốc giải đây?
- Chậc! Rắc rối thật rồi!
- Trọng thuẫn binh ở đằng trước, trường thương binh ở phía sau!
Theo quân lệnh, trọng thuẫn binh mặc giáp nặng cả trăm cân nhấc khiên cao vọt tới trước, cắm mạnh khiên xuống đất, còn trường thương binh thì xen giữa hai trọng thuẫn binh, đặt trường thương xuyên qua khe hở giữa tấm khiên.
Nhất thời, toàn bộ quân trận hình thành rừng thương phòng ngự hạng nặng, khí thế đó không thua gì mấy vạn hung thú xung phong.
Đây là chỗ mạnh mẽ của quân đội, cho dù Lâm Minh có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng một mình chặn đứng hung thú triều ở ngoài Thanh Tang thành. Còn một vạn quân phòng thủ, dùng thân xác và áo giáp kim loại tạo thành bức tường phòng ngự, lại có thể làm được!
Ngao ngao ngao ngao ngao...
Hủ lang mới xông lên một nửa, từng con liên tục kêu thảm ngã xuống, chúng nó đạp phải bẫy kẹp chôn dưới đất, trong lúc chạy tốc độ cao, một con hủ lang ngã xuống rất dễ cản chân những con hủ lang khác, kết quả là trực tiếp bị số đông hủ lang xông tới đạp chết!
Bởi vì thời gian gấp gáp, quân phòng thủ Thanh Tang thành cũng không có khả năng chuẩn bị nhiều bẫy kẹp, sau khi hủ lang tổn thất mấy ngàn con, cuối cùng chúng nó xông tới trước quân trận.
- Trận gỗ nhọn! Phóng!
Theo lính liên lạc truyền lệnh, một loạt gỗ tròn vót nhọn kéo thẳng lên từ mặt đất, mũi nhọn chỉ thẳng vào đàn hủ lang.
Phập! Phập! Phập!
Những con hủ lang không né kịp, trực tiếp xông vào đầu gỗ nhọn. Dưới tốc độ khủng bố, trực tiếp xuyên từ đầu đến đuôi, chết không thể chết hơn.
Ầm ầm ầm!
Lướt qua phòng tuyến gỗ nhọn cuối cùng, đông đảo hủ lang đánh vào khiên nặng, có binh sĩ trọng thuẫn không chống đỡ được lực đánh vào, trực tiếp bị đánh bay.
- Thương trận!
Một ngàn trường thương binh, một ngàn cây trường thương một trượng đâm ra từ trong dãy khiên, đâm ngay vào cái bụng mềm của hủ lang, đâm ra một thương liền rút về, máu tươi phun ra, nội tạng chảy đầy.
Tuy rằng thực lực các binh sĩ kém xa hủ lang, nhưng phối hợp trận pháp và trang bị, bọn họ lại có thể phát huy lực lượng khủng bố vượt trội thực lực một người.
Lâm Minh vung trường thương, trực tiếp xông ra khỏi quân doanh. Theo sau Lâm Minh là cao thủ Diêm bang, cao thủ các đại gia tộc cũng không lùi bước, bao gồm cả các đại gia chủ Lâm Vạn Sơn, Trang Phàm đều làm gương cho binh sĩ.
Đến thời điểm sống còn này, không một ai dám lưu thủ nữa.
Thạch Lâm Khai xông trận làm gương, Trảm Mã đao dài năm xích hùng hổ xông pha, mỗi một đao chém qua đều có cả mảng lớn máu tươi tuôn vãi.
Loại xông pha chém giết này thích hợp nhất cho Thạch Lâm Khai, Trảm Mã đao của hắn vốn đã thích hợp xông trận, cộng thêm tu vi Ngưng Mạch hậu kỳ, chém giết hủ lang ngang với võ giả Dịch Cân kỳ không khác gì giết gà giết chó.
Các võ giả khác, bao gồm cả đám người Lâm Vạn Sơn, Trang Phàm, Lữ Võ Ngân, thực lực kém một chút, vũ khí cũng chỉ là kiếm không theo sở trường chiến đấu quần thể, nhưng bọn họ chém giết cũng không chậm, một kiếm đánh ra tất có một con hủ lang mất mạng.
Thạch Lâm Khai càng giết càng sảng khoái, mười mấy hơi thở, hắn đã giết mười mấy con hủ lang, chia ra mỗi một hơi thở là giết một con!
Một người một đao, thế không gì cản nổi!
Tốc độ giết địch như thế thật là khủng bố, nhưng khi Thạch Lâm Khai vô ý liếc qua nhìn Lâm Minh, hắn lại hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy Lâm Minh vung tay lên, trường thương trong tay như mũi tên nhọn bắn ra, bảy tám con hủ lang trực tiếp bị một thương xuyên thủng!