Bùng nổ phát tiết ra năng lượng thật sự quá mạnh mẽ, quần áo trên thân Lâm Minh nhiều chỗ rách bươm, cánh tay và trên đùi cũng bị thương mức độ khác nhau. Đây còn là hắn nhờ có Thanh Thương chân nguyên cường hãn hộ thể, lực phòng ngự của thân thể bản thân cũng cường đại, cho nên mới chống được công kích như vậy.
Về phần Mộc Cổ Bặc Vực, lực phòng ngự của hắn so ra cường đại hơn Lâm Minh nhiều, nhưng mà hắn đang co rút ở bên trong con rối Xích Kim Quy, nên có vẻ chật vật hơn so với Lâm Minh. Trong dòng chảy năng lượng, toàn thân hắn mang theo Xích Kim Quy cùng nhau bị cuốn bay đi, va chạm thật mạnh bên mép lôi đài, rồi rơi xuống giống như một con rùa bị người lật chổng vó lên trời, vũ khí trong liên thủ vừa rồi đều rơi mất sạch.
Ở trung tâm lôi đài, lực bùng nổ khủng bố hoàn toàn xé nát lớp gạch lôi đài mới vừa tu sửa hoàn hảo đêm qua, mà Hỏa Tà Thần thì cả người nổ tan xác, nửa chết nửa sống.
Về phần hai con rối kia, cũng bị sức nổ làm thân thể bay ra, con rối cự ngạc gãy cái đuôi, về phần con rối nhện, tám chân dài đứt đoạn hết năm cái.
Dưới đài vang lên từng đợt tiếng hít hơi lạnh:
- Hỏa Tà Thần lần này coi như xong rồi ư?
- Không thể tin, một năm trước ta tận mắt nhìn thấy Mộc Cổ Bặc Vực ra tay, khi đó Hỏa Tà Thần gần như có thể sánh với phó phủ chủ Duẩn Ngọc quốc của Thất Huyền võ phủ! Sau một năm trên thân Hỏa Tà Thần nhiều ra chiến giáp màu đỏ, phỏng chừng lực lượng đã cường đại hơn rất nhiều, vậy mà chỉ trong một chiêu liền bị đánh bại... Không... Phải nói là trực tiếp bị phế bỏ!
- Thật đáng sợ! Ngay cả quầng sáng thủ hộ đều bị vỡ nát, đây còn là người sao?
- Lâm Minh rốt cuộc là dùng loại công kích gì? Là lôi đình lực đơn thuần ư?
Mọi người tại đây đều có tu vi trong người, trong nháy mắt phát sinh bùng nổ kia, tự nhiên bọn họ cảm nhận được lôi đình lực vô cùng cường đại, hơn nữa một cái điện quang màu tím thô to thẳng hướng lên chân trời như vậy, chỉ cần mắt không mù đều thấy được, chỉ là bọn họ không thể tin Lâm Minh phóng thích lôi đình lực, có thể tạo thành lực phá hoại khủng bố như thế.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng lôi điện nổ vang động, ngẩng đầu nhìn lên, lại có điện quang lóe ra, dường như mưa to ngày mùa hè sấm sét nổi lên bình thường.
Không hề nghi ngờ, đây là điện quang vừa rồi phóng lên cao kia tạo thành. Có thể làm cho lôi đình lực nhảy vào trong chân trời, tồn tại trong tầng mây, cường độ lôi điện này khiến mọi người ngạc nhiên thán phục!
Lúc này Mộc Cổ Bặc Vực mới từ trong một đống đá vụn leo ra. Trong đôi hốc mắt lõm sâu của hắn, ánh mắt không thể tin nhìn về phía Lâm Minh, môi đều đang co rúm lại.
“Không có khả năng! Hắn như thế nào có thể có công kích cường đại như vậy?”.
“Rắc rắc...”.
Theo vài tiếng vang nhỏ, mấy miếng mảnh vỡ mai rùa Xích Kim Quy bóc ra rơi xuống. Hiển nhiên trong công kích vừa rồi đã bị thương, cho nên xuất hiện vết rạn nứt.
“Ngay cả Xích Kim Quy đều vỡ ra!”.
Mộc Cổ Bặc Vực hít ngược một hơi khí lạnh, chân nguyên lực trường là kế thừa cấp bậc pháp tắc, vậy mà cũng không thể ngăn được một kích của Lâm Minh.
Đây là loại chiêu thức khủng bố cỡ nào! Cho dù là người nổi bật trong cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong chẳng qua cũng thế thôi!
“Có thể phát ra công kích như vậy, nhất định tiểu tử này đã dùng ra bí thuật nào đó, tuyệt đối không thể thi triển nhiều lần! Mà chân nguyên lực trường của ta còn không có bị phá tan, sẽ không còn sợ công kích của hắn nữa...”. Mộc Cổ Bặc Vực nghĩ như vậy, trong lòng bình tĩnh lại.
- Phế bỏ nhiều con rối của ta như vậy, thậm chí cả Hỏa Tà Thần, ta nhất định cho ngươi trả cái giá phải trả!
Mộc Cổ Bặc Vực nghiến răng nghiến lợi, nói. Khóe miệng nổi lên vẻ âm độc và dữ tợn. Mỗi một con rối đối với Khôi Lỗi sư đều cực kỳ quý báu! Con rối nhện cùng con rối cự ngạc bị tổn hại nghiêm trọng, Hỏa Tà Thần báo hỏng, Xích Kim Quy bị vết thương nhẹ. Liên tiếp tổn thất này khiến trong lòng Mộc Cổ Bặc Vực như nhỏ máu.
Tạo ra con rối cần trút vào rất nhiều thời gian tinh lực, còn cần có các loại tài liệu quý báu hiếm có. Những con rối này, Mộc Cổ Bặc Vực tổn thất không chịu nổi, nhất là Hỏa Tà Thần kia, Mộc Cổ Bặc Vực đã hao phí nhiều tâm huyết và cái giá phải trả... Hiện tại bị Lâm Minh đánh cho báo hỏng, quả thực như là đánh gãy tay chân hắn.
Nắm lên bốn loại binh khí, Mộc Cổ Bặc Vực hận không thể chém Lâm Minh ngàn vạn đao.
Đúng lúc này, Mộc Cổ Bặc Vực nheo mắt, hắn nhìn thấy Lâm Minh búng tay một cái, một cây cương châm màu tím xuất hiện ở trong lòng bàn tay, xoay chuyển quay tròn.
- Hả?
“Vừa rồi, dường như tiểu tử này chính là dùng cây cương châm đó làm đạo cụ, phát ra công kích khủng bố như vậy?”.
Mộc Cổ Bặc Vực không thể khẳng định, nhìn từ bên ngoài cây cương châm màu tím này cũng không có chỗ nào lạ thường.
“Mặc kệ công kích khủng bố đó có phải từ cây cương châm này phát ra hay không, hắn đều không có khả năng phát ra liên tục, ta không cần phải sợ hãi!”. Mộc Cổ Bặc Vực nghĩ như vậy, là để giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng. Bốn loại binh khí đều bị hắn chộp vào tay, Mộc Cổ Bặc Vực hết sức chăm chú, nghĩ rằng chỉ cần cây cương châm đó bay tới, hắn liền với thế sét đánh không kịp bưng tai đánh rơi nó!
Ở trên đại điện, khi Sử Tông Thiên nhìn thấy Bàn Long cương châm xuất hiện lần nữa, liền cả kinh từ trên ghế đứng bật lên:
- Đây... Đây là!?
Tất nhiên lão có nhãn lực hơn người, khi lần đầu tiên Lâm Minh xuất ra Bàn Long cương châm, lão không chú ý nhiều lắm. Lần này, lão cố ý dùng linh hồn lực tra xét một phen, nhưng linh hồn lực vừa mới kéo dài đến bên cạnh cương châm, đã bị lôi đình lực nén ép đến trình độ khủng bố đánh văng ra!
“Sao có thể... Không ngờ có thể đánh văng ra tra xét của ta?”. Sử Tông Thiên vô cùng kinh hãi, lão chính làtu vi Tiên Thiên Chí Cực, sao có thể bị cây cương châm nho nhỏ của một tên hậu bối đánh văng ra linh hồn lực? Lôi đình lực mạnh như vậy, chẳng lẽ cây cương châm kia vốn là lôi điện hóa hình ngưng tụ thành năng lượng thể lôi điện hay sao!?
Sử Tông Thiên đang muốn tiếp tục tra xét, mà đúng lúc này, Lâm Minh búng ngón tay, Bàn Long cương châm liền kêu to bay đi!
Mộc Cổ Bặc Vực như lâm đại địch, hắn dự cảm cương châm này đến không đơn giản. Tuy nhiên bốn loại binh khí trong tay hắn toàn bộ đều là bảo khí nhân giai thượng phẩm đỉnh cấp, hơn nữa trải qua khắc lên phù văn con rối đặc thù, tương thông với chân nguyên bản thể hắn, gần như là binh khí tạo ra từ thân thể hắn.
Có bốn kiện bảo khí tính chất đặc biệt tiêu phí cái giá phải trả rất lớn mới tạo ra này nơi tay, Mộc Cổ Bặc Vực cũng không tin không chống lại được một cây cương châm nho nhỏ. Cho dù Lâm Minh là thiên tài cũng chỉ xuất thân từ ba mươi sáu nước bình dân mà thôi, hắn làm sao có thể kiếm được bảo khí đẳng cấp vượt qua mình?
- Phá cho ta!
Mộc Cổ Bặc Vực quát to một tiếng, bốn cánh tay vung bảo khí công kích một kích vào Bàn Long cương châm!
Liêm đao, trường kiếm, đinh sắt, chùy... Bốn loại binh khí, mỗi một loại đều lớn hơn gấp trăm ngàn lần so với Bàn Long cương châm, tỷ lệ va chạm hoàn toàn không tương xứng. Mặc dù mọi người đều biết rõ thực lực của Lâm Minh sâu không lường được, nhưng cũng không nghĩ một cây cương châm này sẽ bùng phát ra uy lực bao nhiêu.
Nhưng mà, khi bốn kiện bảo khí của Mộc Cổ Bặc Vực đồng thời đánh trúng Bàn Long cương châm, đã xảy ra một màn khiến mọi người bất ngờ!
“Ầm ầm!!!”.
Giống như đất bằng nổi lên sấm sét, ánh sáng màu tím khủng bố phóng lên cao! Mấy chục luồng điện xà thô to tùy ý múa may! Mộc Cổ Bặc Vực co rút ở trong vỏ cứng Kim Quy, giống như là một quả bóng trong nháy mắt bị cây gậy đánh bóng đánh bay đi!
Người xem tại đây lập tức đều ngây dại ra, tại sao có thể như vậy?
Không kịp phản ứng, đột nhiên vang lên tiếng kêu cấp bách:
- Cẩn thận dư ba bùng nổ!
Bởi vì lúc trước trận pháp thủ hộ lôi đài đã nổ tan, mất đi quầng sáng bảo hộ, nên khí kình bùng nổ màu tím xen lẫn điện mang bắn tung tóe từ trong lôi đài lao ra!
Những đệ tử ở gần lôi đài cả kinh kêu lên hỗn loạn, liều mạng thúc giục chân nguyên hộ thể để ngăn cản dư ba khí kình này. Bọn họ đều không phải kẻ yếu, nhưng dù vậy, cũng bị dư ba ánh sáng màu tím va Chạm làm cho khí huyết quay cuồng, cả người tê dại.
Những võ giả Luyện Cốt kỳ tu vi không đủ thậm chí bị thương.
- Thật khủng bố, chỉ là dư ba chân nguyên đã có uy lực như thế, đối mặt với chính diện thì phải cường đại đến cỡ nào?
Trương Ngạn Triệu ở khu tuyển thủ vung đao đỡ một đạo dư ba chân nguyên, cảm nhận được lực lượng khí kình này, Trương Ngạn Triệu cười khổ một tiếng trong lòng, thì thào lẩm bẩm:
- Buồn cười! Ta còn tưởng rằng chính mình tuy rằng thực lực không xếp được hạng trước năm tên, nhưng luận về lực công kích cũng có một không hai toàn trường, nhưng hiện tại so với Lâm Minh, cho dù ta dùng ra Huyết Vương Tuyệt Sát Thiên Địa Băng uy lực mạnh nhất trong Huyết Vương Tam Sát, cũng hoàn toàn không thể sánh được!
Dư ba bùng nổ qua đi, trên trường thi đấu rơi vào cảnh hỗn loạn. Lúc này trong lòng mọi người không kìm được đều có một ý tưởng, Mộc Cổ Bặc Vực bị đánh ngay chính diện kia đến tột cùng thế nào rồi?
Trong lúc nhất thời, mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, liền thấy lúc này Mộc Cổ Bặc Vực đã cả người và mai rùa cùng nhau đập vào tường đá, thân thể lõm sâu vào trong đống đá vụn, không nhúc nhích.
Thấy một màn như vậy, cổ họng mọi người không kìm được mạnh mẽ hít một hơi, va chạm khủng bố như vậy, cho dù có Xích Kim Quy phòng ngự, nhưng chỉ là lực đánh vào cũng có thể đánh xơ xác rồi chứ?
Thật đáng sợ!
Theo một tràng tiếng đá vụn lăn “lốp cốp”, Mộc Cổ Bặc Vực từ trong đống đá vụn bò ra. Không thể không nói, lực phòng ngự của Xích Kim Quy thật rất cường hãn, mặc dù dưới công kích lần thứ hai của Bàn Long cương châm, nó cũng không có nổ nát, chỉ là lại tăng thêm nhiều vết rạn nứt mà thôi.
Nhưng, dù lực phòng ngự của Xích Kim Quy có mạnh mấy đi nữa, nó cũng không phòng được điện giật, không phòng được chấn động mạnh do lực va chạm mang đến, lúc này thân thể Mộc Cổ Bặc Vực nhiều chỗ bị cháy nám đen, ngũ tạng lục phủ đều bị chấn đến lệch vị trí.
“Rắc rắc...”.
Lại thêm một ít mảnh vỡ vỏ rùa Xích Kim Quy bị bóc rơi xuống, chân nguyên lực trường đã rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập.
Mộc Cổ Bặc Vực hoàn toàn sợ hãi, quả thực tên Lâm Minh trước mắt này chính là một tên biến thái, loại công kích không phải con người này mà lại có thể phát ra liên tục như thế!
Tuy rằng lần thứ hai công kích uy lực yếu đi rất nhiều, nhưng tuyệt đối có thể sánh được với một kích toàn lực của cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong trình độ bình thường.
Nếu còn đánh tiếp, chỉ sợ Xích Kim Quy sẽ xong đời, nói vậy, sức chiến đấu của Mộc Cổ Bặc Vực sẽ hạ thấp xuống đáy vực, tổn thất không thể tưởng tượng.
Mộc Cổ Bặc Vực mở to hai mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, ánh mắt đó dường như hận không thể nuốt sống Lâm Minh, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể cắn răng nói:
- Ta nhận thua!
Khôi Lỗi sư có thể tác chiến nhiều tuyến, hình thành hệ thống công kích tập thể, có ưu thế rất lớn so với võ giả bình thường. Thế nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, chính là một khi con rối tổn hại, muốn tu bổ sẽ rất phiền toái, không như võ giả bình thường, chỉ dùng một chút đan dược chữa thương hiệu suất cao thì tốt rồi.
- Không ngờ Mộc Cổ Bặc Vực lại nhận thua...
- Thật khủng bố! Lâm Minh lại có thể bức Mộc Cổ Bặc Vực đến nông nỗi này, ta xem ra Khương Bạc Vân căn bản là không đánh lại Lâm Minh đâu!
- Ta cũng cảm thấy Khương Bạc Vân không có hy vọng gì, đại khái hắn cũng cùng một trình độ với Mộc Cổ Bặc Vực thôi...
Một đệ tử của Thất Huyền cốc vỗ đùi, ảo não nói:
- Sớm biết vậy lúc đó ta liền mua Lâm Minh thắng rồi! Cho dù chỉ mua mười viên Chân Nguyên thạch, hiện tại cũng kiếm được đầy túi rồi...